Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 83: Thiếu Nữ Sơ Trưởng Thành

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 83: Thiếu Nữ Sơ Trưởng Thành


Hơi thở của nàng có chút gấp gáp, cơ thể mềm mại khẽ run lên, đôi tay xiết chặt lấy vạt áo của Tâm An, như muốn khắc ghi khoảnh khắc này vào sâu trong tâm khảm.

Trên đường đi, Tâm An chạm mặt một số sư huynh, sư tỷ, cậu đều lễ phép cúi chào. Đáp lại là những ánh mắt thân thiện, pha chút tò mò cùng nụ cười hiền hòa.

Tâm An mỉm cười đáp lại, đôi khi chỉ gật đầu chào, không quá nhiều lời. Cậu biết các sư huynh, sư tỷ trong môn phái từ lâu đã xem mình là thiên tài trẻ tuổi của Thông Thiên Phong.

Năm cậu mười hai tuổi, chỉ sau hai năm nhập môn, đã đạt đến Thái Cực Huyền Thanh Đạo tầng bốn, khiến toàn bộ đệ tử trong phái chấn động. Khi ấy, vô số người thì thầm rằng một kỳ tài trăm năm hiếm gặp đã xuất hiện, có thể sánh ngang với những nhân vật kiệt xuất trong lịch sử Thanh Vân Môn.

Từng động tác của nàng không thừa không thiếu, không một chút do dự, tựa như đã khắc sâu vào cốt tủy. Kiếm ảnh sáng loáng, khi nhanh như chớp, khi chậm như nước chảy mây trôi, khiến người ta có cảm giác như đang thưởng thức một bức tranh động đầy nghệ thuật.

Tâm An thấy vậy, trái tim khẽ rung động. Cậu khẽ mỉm cười. Ánh mắt dịu dàng như nước mùa thu, ấm áp như tia nắng đầu đông, không chút xa cách, không chút lạ lẫm. Sau một hồi yên lặng, Tâm An cất giọng, nhẹ nhàng như gió thoảng nhưng lại chứa đựng rất nhiều tình cảm:

Từ sâu bên trong điện, làn khói trắng mỏng manh bay ra, phiêu đãng giữa không trung như sương như ảo. Hương trầm thoang thoảng, len lỏi vào từng ngõ ngách, mang theo một sự trang nghiêm thần thánh, khiến lòng người tự nhiên sinh ra kính sợ.

- Trương sư đệ. Lâu quá không gặp, đệ về từ khi nào vậy?

Vạn Kiếm Linh dường như cảm nhận được có ánh mắt nhìn về phía mình. Nàng giật mình tỉnh lại, ý thức được bản thân vừa làm gì, gương mặt lập tức đỏ ửng như lửa đốt.

Giọng nàng run rẩy, không lớn, nhưng lại chứa đựng biết bao cảm xúc. Tâm An cũng hơi bất ngờ, theo thói quen chỉ nhẹ nhàng vỗ lên lưng nàng một cái.

- Linh Nhi, đã lâu không gặp.

Tâm An cũng đứng yên, không nhúc nhích, chỉ lặng lẽ nhìn nàng. Trong đôi mắt của cậu, có sự xúc động, có niềm hoài niệm, lại có một chút gì đó dịu dàng khó diễn tả thành lời.

Nhưng ngay sau đó, ánh mắt lão chuyển qua Vạn Kiếm Linh, thấy dáng vẻ thất thố hiếm có của nàng, lão chỉ khẽ thở dài một tiếng, rồi nhẹ nhàng lắc đầu, lặng lẽ quay vào trong Tổ Sư Từ Đường.

- Huynh đáng ghét, người ta cũng đã lớn rồi, đâu còn là trẻ con nữa mà xoa đầu chứ.

Tâm An thấy vậy, không nhịn được cười ha hả, trêu ghẹo nàng:

Khoảnh khắc ấy, nơi sâu nhất trong lòng thiếu nữ bỗng dâng trào một cảm xúc khó nói thành lời. Nàng vẫn tưởng rằng lần gặp lại này còn rất xa, nhưng cậu đã ở đây, ngay trước mắt nàng, bằng xương bằng thịt, chân thật đến mức khiến nàng run rẩy.

Hai năm… Rốt cuộc, hai năm trôi qua, bọn họ cũng lại được đứng trước mặt nhau, không còn là những đứa trẻ non nớt như trước nữa.

Tâm An tỉnh giấc, bước ra ngoài hít một hơi thật sâu. Không khí buổi sáng trên Thông Thiên Phong luôn trong lành, tinh khiết, mang theo từng luồng linh khí dồi dào lan tỏa trong không gian. Từng tia nắng sớm xuyên qua màn sương mỏng, phản chiếu trên những phiến đá xanh rêu phong, làm cho cả ngọn núi bừng sáng trong sắc vàng nhẹ nhàng.

Tâm An trước mặt nàng không còn là cậu bé năm nào, cậu đã cao hơn rất nhiều, dáng người rắn rỏi, kiên cường, gương mặt góc cạnh, ánh mắt sâu thẳm như biển rộng. Từng đường nét đều toát ra sự trưởng thành và cứng cỏi, nhưng nụ cười kia, ánh nhìn ấy, vẫn là Tâm An của ngày xưa.

Tâm An đứng lặng.

Cổ họng nàng nghẹn lại, ngực phập phồng, trái tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Cảm giác này... Là vui mừng, là xúc động, là sự chờ đợi bấy lâu nay cuối cùng đã được đền đáp.


Tâm An bật cười, nhưng trong lòng không khỏi cảm khái. Đúng vậy, nàng đã lớn rồi. Cô bé hoạt bát tinh nghịch ngày nào, giờ đã trở thành một thiếu nữ đẹp rạng ngời, càng trưởng thành, càng có nét cuốn hút khó diễn tả bằng lời.

Khoảnh khắc đó, thời gian như ngừng lại. (đọc tại Qidian-VP.com)

Giờ đây, đã hai năm trôi qua kể từ ngày cậu rời đi, cảnh giới hiện tại của cậu là một điều khiến không ít người tò mò. Nhưng Tâm An không để tâm đến điều đó, cậu chỉ lặng lẽ tiếp tục bước đi.

Tâm An tiếp tục men theo con đường đá, mỗi bước chân trên phiến đá xanh phủ rêu như đưa cậu trở về với những hồi ức xa xưa. Chỉ thấy phía trước mở ra một khoảng đất trống rộng lớn, nơi đây sừng sững một tòa điện đường hùng vĩ.

Nàng vội đẩy mạnh Tâm An ra, lúng túng lùi về sau mấy bước.

Nơi này là cấm địa, bình thường các đệ tử không được phép lui tới, trừ khi có sự cho phép của Chưởng môn. Nhưng Tâm An thì khác, cậu đã nhận được sự chấp thuận của Đạo Huyền Chân Nhân từ lâu, vì vậy có thể ra vào nơi này mà không bị cản trở.

- Haha, Linh Nhi đã trưởng thành rồi.

- Tâm An…

Nàng chỉ đứng đó, nhìn cậu, trong mắt tràn đầy niềm vui, như thể chỉ cần nhìn cậu như vậy, nàng đã thỏa mãn rồi. Vạn Kiếm Linh không kịp suy nghĩ gì thêm.

Khi về đến nơi ở của mình, Tâm An thu xếp lại một số vật dụng, lấy một chiếc túi nhỏ đã chuẩn bị từ trước, rồi cất bước rời đi.

Cái này…

Dưới ánh nắng ban mai, từng sợi tóc đen dài của nàng bay bay theo nhịp kiếm, tựa như làn suối mềm mại vờn trong gió. Tấm y phục màu trắng thuần khiết ôm lấy vóc dáng thon gầy, đường cong uyển chuyển nhưng không hề yếu đuối, trái lại ẩn chứa một nét mạnh mẽ khó lường. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thiếu nữ mở to mắt, trong ánh mắt hiện rõ vẻ không dám tin.

Ánh sáng buổi sớm chiếu xuống, phản chiếu lên gương mặt thiếu nữ. Nàng xinh đẹp tuyệt trần, đôi mắt sáng như nước hồ thu, mỗi cử động đều mang theo sự quyến rũ khó tả, nhưng vẫn không giấu đi nét sắc bén của một kiếm tu thực thụ.

Giọt nước mắt trong suốt không biết từ khi nào đã lặng lẽ lăn xuống, trượt dài trên đôi gò má trắng hồng. Nhưng nàng không hề rơi lệ vì bi thương, mà bởi vì quá đỗi vui sướng.

Tâm An bị bất ngờ, chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy một luồng mềm mại áp sát vào ngực mình trong thoáng chốc rồi vụt mất. Đến khi ý thức được tình huống, cậu không khỏi khẽ ngẩn người.

Nàng chỉ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, dáng người uyển chuyển, thanh thoát như tiên nữ giáng trần. Từng đường kiếm múa lên tựa mây bay nước chảy, nhẹ nhàng phiêu dật, nhưng ẩn chứa trong đó lại là sát cơ hung hiểm. Nếu ai vô ý coi thường, nhất định sẽ phải trả giá đắt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Một đêm trôi qua vô sự, rất nhanh đã đến sáng hôm sau.

Giữa ánh sáng ban mai phủ xuống khoảng đất trống trước Tổ Sư Từ Đường, một thiếu nữ đang luyện kiếm.

Nhìn Tâm An, lão hơi nheo mắt, tựa như muốn nhìn rõ xem hai năm qua cậu đã thay đổi đến mức nào. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ánh mắt cậu dừng lại trên bóng hình đang luyện kiếm trước Tổ Sư Từ Đường, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Thiếu nữ ấy, dáng vẻ uyển chuyển như cánh bướm trong gió, từng đường kiếm vung lên nhẹ nhàng mà dứt khoát, tưởng như là một điệu vũ tuyệt mỹ, nhưng mỗi chiêu thức đều mang theo sát khí ẩn tàng.

Bốn góc mái cong v·út, tựa như vươn lên chạm tới trời xanh, thể hiện khí thế uy nghiêm của Thanh Vân Môn. Những lớp ngói lưu ly xanh biếc phản chiếu ánh nắng ban mai, tỏa ra thứ hào quang cổ kính, còn những cột trụ sơn đỏ sẫm in dấu vết của thời gian, như chứng nhân lặng lẽ của bao thế hệ tu sĩ đã từng đứng nơi đây.

Chương 83: Thiếu Nữ Sơ Trưởng Thành

Tâm An khẽ khựng lại, nhưng rồi cũng nhanh chóng giang tay ôm lấy nàng. Một hơi thở quen thuộc, một sự ấm áp thân thuộc.

Lúc này, một nhát kiếm vừa hoàn tất, thiếu nữ khẽ xoay người, đưa kiếm về thế thủ, mái tóc tung bay trong gió.

- Trương sư đệ, lần này rời núi lâu như vậy, không biết đã tiến bộ đến đâu rồi? (đọc tại Qidian-VP.com)

- Ta… Ta…

Không gian quanh Tổ Sư Từ Đường hoàn toàn tĩnh mịch, nhưng trong sự tĩnh lặng đó, tựa hồ có thể nghe được tiếng vọng xa xăm của năm tháng.

Vạn Kiếm Linh lúc này đỏ mặt, ngay cả vành tai cũng hồng rực. Nàng vội quay mặt sang một bên, cố gắng trấn tĩnh lại, nhưng ánh mắt vẫn lén nhìn Tâm An, xem phản ứng của cậu như nào. Thấy Tâm An sững sờ như vậy, trong lòng Vạn Kiếm Linh bất giác xuất hiện một cảm giác ngọn ngào.

Đích đến của cậu hôm nay là hậu sơn, nơi có một trong hai cấm địa của Thanh Vân Môn. Tổ Sư Từ Đường, nơi thờ phụng các đời tổ sư của Thanh Vân Môn, từ Thanh Vân Tử, người sáng lập môn phái, đến Thanh Diệp Tổ Sư, và vô số vị tiền bối khác, tất cả đều được bài vị tại đây, hương khói không ngừng.

Cách đó không xa, một lão giả tóc trắng bạc phơ vừa quét xong từ đường, vừa định xoay người bước vào trong thì vô tình trông thấy cảnh tượng trước mắt. Lão khẽ giật mình, ánh mắt thoáng qua một tia ngạc nhiên, rồi rất nhanh chóng lấy lại tinh thần.

Chỉ một câu nói ấy, nhưng lại như mang theo bao kỷ niệm, bao tình cảm đã bị năm tháng chôn giấu. Thiếu nữ trước mặt cậu khẽ run lên, đôi môi mấp máy, nhưng không thốt nên lời.

Nàng ngẩng đầu, và rồi ánh mắt hai người chạm nhau. Bầu không khí như ngưng đọng. Thiếu nữ sững sờ.

Một cảm xúc mãnh liệt bùng lên trong lồng ngực, như ngọn lửa bị đè nén suốt hai năm trời nay đột nhiên bùng cháy. Nàng lao tới, ôm chầm lấy Tâm An, tựa như sợ nếu không làm vậy, cậu sẽ lại biến mất như cơn gió thoảng qua.

Vừa nói, cậu đưa tay lên định xoa đầu nàng, giống như lúc nhỏ hai người vẫn thường làm. Vạn Kiếm Linh lúc này cao hơn trước rất nhiều, nhưng so với Tâm An vẫn thấp hơn nửa cái đầu. Thấy cậu giơ tay lên, liền né tránh, vừa giận vừa thẹn dậm chân:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 83: Thiếu Nữ Sơ Trưởng Thành