0
Nàng đi ra chợ, mua cháo, thuốc, và khăn chườm. Về nhà, nàng cẩn thận ép hắn uống thuốc, rồi ngồi cạnh giường đút từng thìa cháo cho hắn.
“Anh phải chăm sóc sức khỏe chứ,” nàng trách nhẹ, ánh mắt dịu dàng nhưng có chút giận dỗi.
“Làm việc cũng phải biết nghỉ ngơi, không phải lúc nào cũng gồng mình lên như thế được.”
Lê Thanh Hải cười nhẹ, cố gắng giảm bớt lo lắng của nàng: “Anh biết rồi, sau này anh sẽ chú ý hơn.”
Cứ như vậy, cả buổi sáng và buổi trưa, Đặng Thu Hương luôn luôn túc trực bên cạnh Lê Thanh Hải. Nàng không ngừng lo lắng, hỏi han đủ điều, từ việc hắn có cảm thấy đỡ hơn không, đến chuyện ăn uống, nghỉ ngơi. Lê Thanh Hải nhìn nàng, vừa áy náy vừa ấm áp, lòng thầm cảm kích vì sự tận tụy của nàng.
Đến buổi chiều, khi cảm thấy cơ thể khá hơn, Lê Thanh Hải đề mới nghị: “Em thấy sao nếu mình đi dạo một lát? Ở nhà mãi cũng không tốt, anh cũng muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành, biết đâu sẽ nhanh khỏe hơn.”
Đặng Thu Hương nhìn hắn, trong mắt nổi lên vẻ nghi ngại: “Anh chắc là khỏe rồi chứ? Không cố quá đó chứ?”
Hắn cười nhẹ, ánh mắt trấn an: “Anh khỏe rồi, đi dạo một chút cũng tốt mà. Có em đi cùng, chắc chắn anh không sao.”
Sau đó, hai người cùng nhau rời căn phòng trọ nhỏ, bước chậm rãi dọc con đường quen thuộc quanh khu trọ. Khi đến dưới một tán cây lớn, Lê Thanh Hải kéo tay nàng ngồi xuống ghế đá.
Đặng Thu Hương ngả người ra sau, ánh mắt lơ đãng nhìn bầu trời qua những tán lá. Lê Thanh Hải thì quay sang nhìn nàng, vẻ mặt đầy suy tư:
“Có chuyện gì không vui à?”
Đặng Thu Hương khẽ thở dài, giọng điệu có chút trầm ngâm: “Công việc dạo này nhiều áp lực quá. Có những lúc em tự hỏi chẳng biết mình đang cố gắng vì điều gì nữa.”
Lê Thanh Hải im lặng lắng nghe, ánh mắt dịu dàng. Đợi nàng nói xong, hắn nhẹ nhàng chọc ghẹo: “Hay là nghỉ việc đi, về nhà chúng ta cùng mở công ty? Em làm CEO, còn anh thì lấy kỹ thuật nhập cổ. Hai chúng ta cùng nhau làm lớn làm mạnh, tranh thủ kiếm ít tiền về sau dưỡng già.”
Đặng Thu Hương bật cười, đánh nhẹ vào vai hắn: “Anh mơ đi! Làm CEO cái gì, ai thèm nuôi anh cả đời chứ.”
Hắn giả vờ nghiêm túc: “Không nuôi thì thôi, vậy để anh nuôi em cả đời.”
Những câu đùa vu vơ như vậy khiến Hương không nhịn được mà cười mãi. Họ tiếp tục trò chuyện về những ước mơ, kế hoạch tương lai. Nàng kể về những khao khát đơn giản như một mái nhà nhỏ, một công việc ổn định. Còn Hải, dù lòng đầy toan tính cho sự nghiệp lớn, vẫn nhường lời, chỉ chăm chú nghe và thỉnh thoảng góp đôi ba câu bông đùa để làm nàng vui.
Cả ngày hôm đó trôi qua trong bình yên. Không có t·ai n·ạn nào, không có sự kiện bất trắc nào ập đến. Khi màn đêm buông xuống, Đặng Thu Hương mệt mỏi ngủ say trên giường. Còn Lê Thanh Hải, lại lặng lẽ rời khỏi phòng, ngồi trên ghế đá trước sân trọ, tiếp tục công việc còn đang dang dở.
...
Thời gian trôi mau, hôm nay đã hơn một tuần trôi qua kể từ ngày Lê Thanh Hải bắt tay vào phát triển game Flappy Bird. Những đêm thức trắng kiểm tra từng dòng code, tối ưu hóa gameplay và sửa lỗi cuối cùng cũng mang lại kết quả. Hắn vừa hoàn thành bước kiểm tra lỗi vào rạng sáng nay, và bây giờ đã chính thức đến giai đoạn chạy thử nghiệm.
Lê Thanh Hải nhìn vào màn hình máy tính, trò chơi mà hắn đổ vào rất nhiều tâm huyết đang chạy một cách trơn tru. Nhân vật chính là một chú chim nhỏ màu vàng, nó cần phải bay lượn vượt qua những chướng ngại vật là các ống cống xanh trên nền trời xanh biếc. Tuy nó chỉ là một khung cảnh đơn giản, nhưng Lê Thanh Hải tự tin cho rằng, sự đơn giản này mới chính là sức hút lớn nhất đối với người chơi.
Hắn quay sang Đặng Thu Hương, lúc này đang ngồi trên giường đọc sách. Nhìn dáng vẻ bình yên của nàng, hắn khẽ mỉm cười nói: “Hương, lại đây thử cái này xem,” Hải lên tiếng gọi.
Đặng Thu Hương ngẩng đầu lên, hơi ngạc nhiên hỏi: “Thử cái gì cơ? Đừng bảo là anh lại muốn em làm chuột bạch cho mấy thứ anh làm đấy nhé!”
Lê Thanh Hải nhún vai, giả vờ nghiêm túc nói: “Chứ không phải em tự hào vì được làm người đầu tiên trải nghiệm sản phẩm tương lai triệu đô của anh à?”
Đặng Thu Hương bật cười, nàng bỏ sách xuống sau đó bước tới bàn làm việc của Lê Thanh Hải. Nàng kéo ghế ngồi cạnh hắn, đôi mắt đầy tò mò nhìn vào màn hình máy tính hỏi: “Đây là .… game mà những ngày hôm nay anh vất vả phát triển ra sao? Nhìn cũng đáng yêu phết đấy chứ!” Nàng nhận xét, tay bắt đầu vương tới lấy con chuột.
“Ừ, nhưng nhớ nhẹ tay thôi. Anh vừa chỉnh sửa xong, nếu em làm nó treo máy, anh sẽ tính cả ngày hôm nay đều do em rửa bát nhé,” Lê Thanh Hải trêu chọc.
Đặng Thu Hương liếc hắn một cái, nhấn chuột bắt đầu trò chơi. Ban đầu, thao tác của nàng có chút bối rối khi điều khiển chú chim nhỏ. Đôi lúc nàng nhấp chuột quá nhanh, khiến chú chim va vào ống cống và trò chơi kết thúc chỉ sau vài giây. Lê Thanh Hải cười to, “Chưa bao giờ thấy ai chơi dở như em đấy. Đúng là trình độ nghiệp dư!”
Đặng Thu Hương nhăn mặt, quay sang đánh nhẹ vào vai hắn: “Đừng có mà xem thường em! Để em làm lại.”
Lần thứ hai, thao tác của nàng đã bắt đầu quen với cách điều khiển hơn. Nàng chăm chú, tập trung đến mức không nói một lời, đôi mắt dán chặt vào màn hình. Chú chim vàng vượt qua từng chướng ngại vật, dần dần, điểm số từ 5 lên 10, rồi đến 15. Lê Thanh Hải ngồi bên cạnh, giả vờ căng thẳng, “Em mà phá được kỷ lục này thì anh phải xem lại trình độ của mình mất!”
“Anh cứ chuẩn bị đi! Em sắp làm được rồi!” Đặng Thu Hương đáp lại với giọng nói đầy tự tin.
Nhưng đúng lúc nàng đạt đến 18 điểm, chú chim nhỏ lại bất ngờ đâm vào ống cống. Màn hình hiện lên dòng chữ “Game Over.” Đặng Thu Hương nàng thở dài thất vọng, còn Lê Thanh Hải thì không nhịn được cười, nói: “Đấy, em thấy chưa? Chỉ có anh mới đủ trình độ chinh phục trò này thôi.”
Đặng Thu Hương bĩu môi, nhưng cũng không nhịn được mà cười theo: “Được rồi, anh giỏi. Nhưng mà em phải công nhận, game này dễ gây nghiện thật. Đơn giản mà thú vị. Chắc chắn thị trường sẽ phản hồi rất tốt. Có lẽ rất nhanh thôi chồng em sẽ trở thành triệu phú đô la cũng nên.”
Nghe nàng nhận xét, Lê Thanh Hải gật đầu, ánh mắt thoáng có chút tự hào. Sự thích thú của nàng khi chơi thử càng củng cố thêm niềm tin trong lòng hắn. Đây không chỉ là một trò chơi, mà là thành quả sau bao đêm hắn kiên trì, một bước ngoặt có thể thay đổi cuộc đời.
Sau khi đã chơi thử thêm vài lần nữa, Đặng Thu Hương bỗng nghiêng đầu qua nhìn hắn, đề nghị: “Hay là anh liên hệ với mấy cộng đồng game thủ nhỏ ở Đông Nam Á trước đi? Anh biết mà, mấy người trong đó toàn là những người thích khám phá các tựa game mới, đặc biệt là mấy trò chơi kiểu indie như thế này. Họ dễ tính và chịu khó chia sẻ, nếu họ thích game của anh, họ sẽ lan truyền tin tức rất nhanh. Có thể xem đây là bước đệm để game của anh tiếp cận được nhiều người hơn.”
Lê Thanh Hải thoáng suy nghĩ, cảm thấy ý kiến của nàng rất hợp lý. Thị trường game năm 2005 chưa quá rộng mở, nhưng các cộng đồng game thủ nhỏ lại cực kỳ nhiệt huyết. Đây là nơi mà nhiều người thích khám phá các tựa game mới, đặc biệt những trò chơi đơn giản, dễ chơi nhưng đầy thử thách