Trùng Sinh Lại Làm Độc Phụ
Thanh Sơn Ngọa Tuyết
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 47: Vu oan
Mộ Thuật cứng họng, lẩm bẩmnói: "Có aiyêuđương vụng trộm lại để cho người ngoài biết đâu."
"Cútđi."
"Thần lĩnh mệnh."
Nước mưa bị gió thổi tạt vào bên trong hành lang, làm mũ quan và áo mãng bào của Ngụy Bảo bị thấm ướt hết, Ngụy Bảo nhịnkhôngđược nhích vài bước lại gần sát bên trong cửa điện.
"Đúng vậy." Ngọc Khinh gật đầu, thấy Mộ Khanh Hoàngkhôngbị sao cả, nàng mới trở lạitrênghế ngồi tiếp tục thêu lông đuôi của con chim phượng hoàngtrênkhăn trùm đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mộ Thuật lại giận dữ trách móc thái tử, "Đại ca, uổng công ta đối với ngươi kính trọng có thừa, vì sao ngươi lại sai thuộc hạ hãm hại ta? Ta ở phía Tây An xa xôi kia chẳng lẽ đối với vị trí thái tử của ngươi cũng tạo thành uy h**p sao, ngươinóiđi!"
"Hay, hay lắm. Dưới chân thiên tử mà cả nhà lại bị im hơi lặng tiếng g**t ch*t,thậtđúng là có bản lĩnh."
Kiến Nguyên Đế đọc nhanh như gió hếtmộtlượt rồi tiện tay đưa cho thái tử, "Ngươi xemmộtchút."
"Cha ta trở về chưa?"
"Câm miệng hếtđi." Kiến Nguyên Đế nhàn nhạtnóimộtcâu, Mộ Thuật cùng thái tử đều dừng lời lại.
Đến khi trong điện chỉ còn lại hai người Kiến Nguyên Đế cùng thái tử, thái tử cũngkhôngthỉnh tội mà là thành khẩnnóimộtcâu, "Phụ hoàng,khôngphải là nhi thần làm."
Mộ Thuật nóng nảy, vộinói: "Phụ hoàng, Tôn thịnóidối,rõràng là Tôn thị câu dẫn nhi thần, nàng tanóicái gì mà hâm mộ nhi thầnđãlâu nguyện cùng nhi thầnyêuthươngkhôngcầu danh phận, nhi thần cùng với người phụ nữ tên Tôn thị đórõràng là ngươi tình ta nguyện, ai biết tiện nhân kia về nhàmộtchuyếnđãthắt cổ c·h·ế·t còn vu oan nhi thần cưỡng h**p nàng ta. Tiện nhân kiarõràng là kỹ nữ mà, phụ hoàng người xem lá thư do Vương Kỳ viết cho Vương Kinhđi, trong thư kiarõràng viết để Vương Kinh tìm kẽ hở hãm hại nhi thần, đây là thủ đoạn của Vương Kinh đối phó với nhi thần. Phụ hoàng, nhi thần bị lừa mà, cầu xin phụ hoàng vì nhi thần làm chủ."
"Cố Viêm Sinh, ngươi tiếp tục điều tra kỹ chuyện này cho ta."
"Chỉ là đột nhiên rất nhớ ngài nên đến thăm ngài."
Đông cung, Mộ Khanh Hoàngđangngồitrêngiường thêu đồ cưới, đa số những hoa văntrêngiá y đều do tú nương thêu, nàng chỉ cần thêu lên vài chỗnhỏnhư ống tay với cổ áo, vậy coi như đồ cưới là nàng tự tay thêu.
"Conkhôngphục, conkhôngphục - -" Mộ Thuật kêu to.
Tiếng sấm ầm ầm, mưa sa gió giật, Kiến Nguyên Đế liếc thái tửmộtcái, "Người đâu, đem Tần vương nhốt vào Tông nhân phủ,khôngcó lệnh của trẫmkhôngđược phép cho người thăm hỏi."
Kiến Nguyên Đế ngồi ởtrênghế rồng mặt trầm như nước, "Ngươinóixong chưa?"
Ngụy Bảo căng thẳng trong lòng, cả người đều hơi cứng ngắc, vì sợ bị nhìn ra nên vội vàng mượn việc phủ chăn mỏng cho Kiến Nguyên Đế để mau trầm tĩnh lại, "Ngàinóinhư vậy là ý gì, ngài khỏe mạnh trường thọ mới là phúc của Đại Tấn."
Mộ Khanh Hoàng vừađi, thái tử ngồitrênbảo tọa nhonhỏkhắc hình con đàn cháu đống bắt đầu ngây ngẩn, trong đầu chỉ chứ duy nhấtmộtsuy nghĩ, ai ở phía sau màn vu oanhắn? (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc đó, trong bầu trời đêm chợt bổ xuốngmộttia chớp, kèm theo đó là tiếng sấm đì đùng vang lên, làm da đầu thái tử chấn động tê dại.
mộttháng sau, vào lúc trời hoàng hônđangmưa to, Chỉ huy sứ cẩm y vệ Cố Viêm Sinh tự áp giảimộtngười đưa đến Càn Thanh Cung.
"Lão Nhị, ngươinóilà Tôn thị câu dẫn ngươi, ai có thể chứng minh cho ngươi?"
Trông giữ Đôn Bổn Điện là Mạnh Đức Siêu, thấy Mộ Khanh Hoàng bất chấp trời mưađiđến đây, gấp rút lấy ô tiến lên đón, "Quận chúa có chuyện gìthìcho người đến là được, mưa lớn như vậy sao ngài lại tự mình đến."
Nghĩ tới năm thứ hai mươi lăm phụ thân bệnh mà c·h·ế·t, Mộ Khanh Hoàng trong lòng có hơi lo sợ, nàng để đồ cưới xuống đứng dậy nhân tiệnnói: "Ngọc Loan,đivới tamộtchuyến đến Đôn Bổn điện, canh giờ này có lẽ phụ thânđãtrở về."
Tim Thái tử bỗng đập thình thịch, trong lòng ý thức được đây là có người cố ý vu oanhắn.
Ngọc Loanđangcùng Ngọc Châu chơi với Tây Thi, nghe vậy lập tức “vâng”mộttiếngđitheo.
nóixong Cố Viêm Sinh từ trong lòng móc ramộtthứ gì đó được dùng giấy dầu bọc lại đem nộp lên.
"Người đâu?" Kiến Nguyên Đế mặt lạnh hỏi.
trênmặt Thái tử vẫn như cũkhôngcó chút rung động nào, còn có tâm tư tự giễu, "Vương Kỳ c·h·ế·t,côxem như rửakhôngsạch hiềm nghi. Thủ đoạn vu oan nàythậtđúng là cao siêu."
Được Ngụy Bảo hầu hạ, Kiến Nguyên Đế ngả mình xuống giường nghỉ ngơi, nhưng đêm nay ông lạikhôngbuồn ngủ.
"Trẫm g·i·ế·t nhiều tham quan ô lại như vậy, lại lập ra các bộ luật hìnhsựmà trong mắt rất nhiều người là quá mức nghiêm khắc, có rất nhiều người hàng đêm nguyền rủa trẫm mau chếtđi. Việc của Lão Nhị lần nàykhôngđơn giản..."
Càn Thanh Cung.
Cố Viêm Sinh bước ra khỏi hàng chắp tay, tỉ mỉ trình bày về những chuyện mà mình tra ra được, “Tâu bệ hạ, Chiêmsựphủ chủ bộ Vương Kỳ đúng là xuất từ nhà họ Vương tại Tây An phủ, là đích huynh của Vương Kinh - trượng phu của Tôn thịđãmất. Lúc thần đến Tây An phủ, Tần vương điện hạđãbắt hết toàn bộ mọi người trong phủ nhà họ Vương, Tần vương điện hạ còn dùng cực hình với Vương Kinh, lời khai cùng thư tín mà Vương Kỳ viết cho Vương Kinh đều nằm trong tay của điện hạ."
Chợt kim đâm vào đầu ngón tay làm Mộ Khanh Hoàng "ai da"mộttiếng, Ngọc Khinh ngồi ở bên cạnh nghe tiếng liền gấp rút để khăn trùm đầuđangthêu long phượng trình tường xuống rồi móc khăn tay ra bao lấy đầu ngón tay Mộ Khanh Hoàng, "Quận chúakhôngsao chứ?"
"Vâng. Lúc trước thần ở Tây An vìkhôngmuốn làm kinh động Tần vương nênđãbí mật điều tra nghe ngóng, biết được Vương Kinh là Hữu trường sử thuộc Trường sử ty trong Tần Vương phủ, sau đó lại từ trong miệng dân chúng biết được, Tần vương phi mở tiệc sinh thần chiêu đãi Tôn thị, sau khi Tôn thị về nhà liền thắt cổ tự tử, nhà họ Vương làm ầm lên,nóilà Tôn thị ở Tần Vương phủ bị Tần vương cưỡng h**p, sau đó thần cầm lấy thánh chỉđitìm Tần vương điện hạ, Tần vương điện hạ thấy thánh chỉ như gặp bệ hạ chưa từng chống lại lệnh bắt giam, ngược lại kểrõnỗi oan của mình với thần, để thần tự mìnhđithẩm vấn đám người Vương Kinh. Sau khi Vương Kinh biết được thân phận của thầnđãmật báo cho thầnmộtchỗ, ở bên trong đó thần tìm được huyết thư mà Tôn thị viết lại trước khi c·h·ế·t."
Hai Kim Ngô vệ Tướng quân (1) vào điện trực tiếp kéo Mộ Thuật xuống.
- -
Tần vương quay lại chỗ cũ quỳ lần nữa thấy vậythìlòng tràn đầy phẫn uất, cắn răng giận dữ trừng mắt nhìn.
Lúc thái tử đưa tay tới tiếp lá thư, Kiến Nguyên Đế liếc thái tửmộtcái, thái tửkhôngđể ý chỉ rủ mắt xuống đọc thư.
Chỉ chốc lát sau thái tử liền đổimộtbộ y phục sạchsẽmặc ở nhàđira ngồi vào chỗ của mình, sau đó Mạnh Đức Siêu liền dâng lênmộtchén canh gừng.
"Thái giám truyền chỉnóirằng sau khi kêu rất nhiều lần nhưngkhôngthấy có ai ra mở cửa, cẩm y vệ bèn phá cửa vào, liền nhìn thấy trong phòng gác, người gác cổng và gã sai vặt đềuđãchết, làmộtđao cắt cổ, tất cả những người còn lại đều c·h·ế·t theo cách này."
Nàngkhônghề thích thêu hoa, nhưngmộtvài kỹ xảo thêu nên học nàng cũng vẫn biết, chỉ làkhôngthuần thục, khi xe chỉ luồn kimthìsợi tơ lúc nào cũng bị thắt lại.
Lại quamộtlúc lâu, Ngụy Bảo tiến vào, phía sauhắnlạikhôngcó dẫn theo Chiêmsựphủ chủ bộ Vương Kỳ.
Thái tử lắc đầu, "côchưa từng sai sử Vương Kỳ,sựviệc hoàng đệ cưỡng h**p phụ nữ có chồng,côcùng phụ hoàng đều đồng thời biết được, sau đó phụ hoàng lập tức sai Cố Chỉ huy sứ dẫn ngườiđiTây An áp giải ngươi hồi kinh, ngươi lại trực tiếp bắt toàn bộ mọi người trong phủ của Vương Kinh,khôngcó người báo tin đến Kinh thành, đến nay Vương Kỳ chắc cũngkhôngbiết trong nhàhắnxảy ra việc lớn như vậy."
Kiến Nguyên Đế lạnh mặt nhìn về phía Mộ Thuật, Mộ Thuật vội vàng móc bản khẩu cung cùng thư tín giấu kỹ trong người ra, hai tay dâng lên cho Kiến Nguyên Đế.
"Bảo đệ, ngươi cảm thấy thái tử là người tính tình như thế nào?"
Ngụy Bảo vào nghe ý chỉ lạiđira ngoài an bài thái giám truyền chỉđimời.
"khôngcần lo lắng, ta ở chỗ này chờmộtchút, nếu chờkhôngđược tasẽtrở về, ta... chỉ là đột nhiên rất nhớ phụ thân." Mộ Khanh Hoàng thấp giọngnói.
Xưng hô thế này làm trong lòng Ngụy Bảo cảm thấy ấm áp, hốc mắt cũng nóng lên, nhấc cái ghếnhỏngồi ở dưới giường, cườinói: "Chuyện này tiểu nôđãtừngnóirồi.”
"Người đâu, cho mời Chiêmsựphủ chủ bộ Vương Kỳ tiến cung."
"Tâu bệ hạ, thái giám truyền chỉ trở lạinóitoàn bộ người trong phủ họ Vương đềuđãchết."
Kiến Nguyên Đế lại giao huyết thư cho thái tử.
"C·h·ế·t? C·h·ế·t như thế nào?" Kiến Nguyên Đế mặtkhôngbiến sắc.
"Dạ." (đọc tại Qidian-VP.com)
trênmặt Thái tử đến giờ vẫnkhôngcó vẻ gì là kinh hoảng,khônghề khác lúc bình thường khi cùng Kiến Nguyên Đế triệu kiến quan lại hạ thần, nghiêm túcâmtrầm lạnh nhạt, thành thạo.
"Ngươinóixong liền câm miệng." Kiến Nguyên Đế lạnh lùng khiển tráchmộttiếng, nhìn về phía Cố Viêm Sinh đứng ởmộtbên, vạt áonhỏgiọt tạo thànhmộtbãi nước mưa, "Cố ái khanh ngươinóiđi."
"Thái tử điện hạ còn chưa quay lại, vẫn còn ở Càn Thanh Cung, hôm nay mưa lớn như vậy chắc bệ hạsẽgiữ thái tử điện hạ ở lại Càn Thanh Cung nghỉ ngơi cũng chưa biết chừng."
"đãtrễ thế này sao hoàng nhi còn chưa ngủ."trênmặt Thái tử mang theo nụ cười từ ái, tiếp nhận cái ô trong tay nữ nhi, ôm nữ nhi vào dưới bờ vai dày rộng của mình, hai cha con cùng nhau trở về Đôn Bổn điện.
Càn Thanh Cung, Tần vương Mộ Thuật mặt đầy lên án, "Phụ hoàng, là thái tử hãm hại nhi thần, nhi thần bị oan mà." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Thần cáo lui."
Thái tử chắp tay, "Dạ"
"Bây giờhắnđãkhôngcòn là hài tử, conhắnmộttháng nữasẽxuất giá, tính ra Mộ Vinhđãlàm thái tử bao nhiêu năm, mà cái thân này của trẫm vẫn còn chắc khỏe cường tráng cường tráng như xưa."
Mộ Thuật đứng lên kêu gào, "Ai có thể có bản lãnh như vậy,khôngphải thái tửthìai có thể làm được như vậy. Dù saokhôngphải là con g·i·ế·t người diệt khẩu, từ năm hai mươi tuổi conđãchuyển đến Tây An phủ, ở kinh đô cũngkhôngcó thế lực lớn như vậy."
- -
(1) Kim Ngô vệ:mộtvệ thống lĩnh quân đội, giống với Cẩm y vệ. Kim Ngô vệ Tướng quân làmộtchức quan trong Kim Ngô vệ.
Thắp lên ánh đèn rực rỡ, Càn Thanh Cung đèn đuốc sáng trưng, Ngụy Bảo đứng ngoài hành lang trước điện, thấy trận mưa như trút nước nàythìrùng mìnhmộtcái. (đọc tại Qidian-VP.com)
Kiến Nguyên Đế lạinói: "Cố ái khanhnóitiếpđi, trẫm muốn biết tại saomộtphụ nhân hậu trạch lại bị nhi tử Tần vương con ta vừa ý rồi cưỡng h**p, Tây An phủ nào phải mảnh đấtnhỏbé,đidạo lung tung cũng có thể chạm mặt nhau.”
Mộ Thuật kinh hãi, càng thêm phẫn nộ, "Phụ hoàng, ý của người làmộtlòng bao che cho thái tử?"
Kiến Nguyên Đế cứ thế nhìn chằm chằm thái tử rờiđi, cho đến khi thái tử rời khỏi Càn Thanh Cung vẫn còn mơ hồ cảm thấy như cómộtđôi mắt hổ sắc bén nhìn chằm chằm mình, mặc dù có thái giám bung dù chetrênđầu, nhưngtrênngười lại ramộttầng mồ hôi lạnh, mưa gió thổi vào người, thái tử rùng mìnhmộtcái.
"Phụ hoàng, nhi thần bị oan - - "
Đến khi nhìn thấy hai ngọn đèn lồng treo trước cửa đông cung, thái tử bỗng dưng buông lỏng hai đấmđangnắm chặt ra, ở trong mưa lại hắt hơimộtcái, ánh sáng yếu ớt chiếu lên khuôn mặt hoảng sợ tái nhợt củahắn.
Đôn Bổn điện đèn đuốc sáng trưng, biết được thái tử hồi cung, Mộ Khanh Hoàng tự mình lấy ô ra ngoài đón, cười gọimộttiếng, "Phụ thân."
Trông thấy thái giám cung nữ Đôn Bổn điện phân công tự động tiến lên đây hầu hạ, Mộ Khanh Hoàng liền đứng ởmộtbên đểkhôngthêm phiền.
Kiến Nguyên Đếkhôngmuốnnóithêm nữa, phất phất tay, nằm xuốngnói: "Tắt đènđi."
Lúc đó, bên trong Càn Thanh Cung truyền đến tiếng gào khóc.
Lúc đó mưa gió đập vào cửa sổ, Mộ Khanh Hoàng bắt đầu ngồi ngây ngốc, lẩm bẩmnói: "hiệntại là tháng tám, Kiến Nguyên năm thứ hai mươi bốnđãqua được hơn nửa năm rồi." Mà Kiến Nguyên năm thứ hai mươi lăm sắp đến, nàng lạikhôngcó biện pháp cầm chân Mộ Kiêu tại Bắc Bình xa xôi kia.
Kiến Nguyên Đế nhìn thấy lại tức, dứt khoátkhôngthèm nhìnhắnnữa.
"Quận chúa sắp xuất giá nênkhôngxa được thái tử phảikhông." Mạnh Đức Siêu lý giải cườimộtcái, "Quận chúa mau vào, trời mưa quá lớn."
Chương 47: Vu oan
Mộ Thuật ngẩn người, lập tức nổi giận, chỉ vào thái tử đứng bên cạnh Kiến Nguyên Đếnói: "Phụ hoàng, người muốn bao che cho thái tử sao?"
"đixuốngđi."
“Chỉ còn cómộttháng nữa là đến ngày đại hôn của Triều Dương, là đại hỷsự, trẫmkhôngmuốn làm mất vui, chờ sau đại hôn của Triều Dương trẫm tự có định đoạt. Sắc trờikhôngcòn sớm, ngươi trở vềđi."
Kiến Nguyên Đế liên tục cười lạnh, cầm cái chặn giấy hình đầu rồng ném xuống đầu Mộ Thuật, Mộ Thuật cũngkhôngdám tránh né, chỉ thoáng chốc đầuđãu lênmộtcục, "Tên khốn kiếp nhà ngươi, biếtrõngươi háo sắc, nhưng ta lạikhôngngờ ngươi to gan lớn mật như vậy, mặn nhạt đềukhôngchê, lão bà của người khác thơm như vậy sao, ngươi thiếu nữ nhân đến mức như vậy ư?"
Kiến Nguyên Đế lạnh lùng cong cong khóe môi đầy nếp nhăn, chế giễu cườimộttiếng.
"Vâng."
Mộ Khanh Hoàng lắc đầu.
Mặt mũi Mộ Thuật đỏ bừng lại cứng cổkhôngchịu cúi đầu.
Kiến Nguyên Đế cườimộtcái, "nóiđi, chúng ta là tình cảm từnhỏ,thậttâm mànói, ta tin ngươi hơn cả thái tử."
Kiến Nguyên Đế mở ra đọc,trênhuyết thư viếtrõquá trình Tần vương cưỡng h**p Tôn thị thế nào, nỗi oán hận thấu trời của Tôn thị như thông qua huyết thư truyền đến.
Ngụy Bảo lại cảm động, chầm chậm cất tiếng: "Thái tử cơ trí, trầm ổn, nhân từ, lại làmộtđứa con rất hiếu thuận."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.