Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Trùng Sinh Lại Làm Độc Phụ

Thanh Sơn Ngọa Tuyết

Chương 48: Đại hôn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 48: Đại hôn


Ninh Tú Ngọc bổ nhàotrênmặt đất gào khóc.

Hơi tiếc là truyện này thiếu thịt. Ta muốn thịtttttt (đọc tại Qidian-VP.com)

Mộ Khanh Hoàng nghi hoặc "Ơ"mộttiếng, "Khăn trùm này che lêntrênđầu ta cực kỳ khó, chàng mau vén lênđi, vén lên rồi chúng ta lạinóitỉ mỉ những chuyện xấu năm xưa mà chàng làm."

"Xấu quá, uhm..."

"Tối naykhôngđộng phòng quỳ bàn giặt cũng được, maunóiđi." (đọc tại Qidian-VP.com)

nóixong,hắnđứng lên vào phòng, tử quẳng mình lêntrêngiường nhắm mắt ngủ.

Ánh mắt từtrênngười Lục Cửu dờiđi, chuyển hướng đến kiệu hoa phía sau, lúc này ngồi bên trong kiệu hoa là ngườiđãtừng là thê tử củahắn... Lục Mạo mạnh mẽ đổmộtngụm rượu uống, có thứ gì đó trong lòng như đột nhiên nổ tung,hắnmạnh mẽ xông về phía trước vài bước liền bịmộthán tử phía trước chomộtcái tát đẩy trở về, "Chen lấn cái gì mà chen lấn, cút về."

Hai người ánh mắt giao nhau, trong cái nhìn nóng bỏng của Lục Cửu, Mộ Khanh Hoàng đỏ mặt, đẩy Lục Cửu ra xuống giườngnói: "Tađitháo mũ phượng."

Tại phố Bắc, trongmộttiểu viện tối nhất ngõ, ánh trăng hắt lên bóngmộtnữ tửđanggiặt quần áo ở cạnh giếng, nữ tử vừa xiêm y vừa nghẹn ngào khóc thút thít.

Ngày mai sắp lần nữa lại gả làm vợ người, Mộ Khanh Hoàng hai tay ôm lấy chính mình, dựa vào cửa sổ nhìn trăng rằm, trong lòng suy nghĩ, Lục Cửu, cả đời này chàngsẽlà ngườiđicùng ta đến khi bạc đầu sao?

Vào đêm trước khi gả cho Lục Mạo, ta cũng từng mong đợi Lục Mạosẽlà người đó, vìhắnmà ta khăng khăngmộtmực, đánh mất tâm mìnhkhôngtự kiềm chế được sa vào cuộc chiến tranhkhôngkhói thuốc s·ú·n·g của các nữ nhân trong hậu trạch, cho đến c·h·ế·t.

P/s: Chúc các nàng buổi tối vui vẻ

Mộ Khanh Hoàng sợ hãi ôm chặt Lục Cửu, nện vaihắn, "Chàng mau buông ta xuống, đừng xoay, choáng đầu ta."

"Đừng đánh trống lảng mau trả lời ta."

Phòng ngủ của Lục Cửu vốn treo màn lụa mỏng màu xanh lục, vật dụng trong phòng đều làm bằng gỗ đàn màu đen, khắp nơi đều thấy lạnh lẽo, sau khi làm phòng cưới, màn xanh lục đổi thành màn lụa hồng, phía bên phải giường lại bàymộtbàn trang điểm rất lớn,trênbàn trang điểm đặt các hộp phấn son, hộp trang sức cùngmộtlọ hoa tươi, vốn làmộtcăn phòng lạnh lẽo thoáng chốc trở nên ấm áp tươi vui đượm mùi nữ nhân.

Vào đêm, trăng sáng leo lên cây sao, tân khách uống xong rượu mừng đềuđivề. Mạc Viên, đêm tân hôn, Mộ Khanh Hoàngđangche khăn trùm đầu màu đỏ thêu long phượng trình tường ngoan ngoãn ngồi ởtrêngiường hỉ.

Trong phòng điểmmộtngọn đèn mờ nhạt,trêngiường gạchmộtnam tử tóc tai bù xù, râu ria lôi thôiđangnằm, nam tử mở to mắt nhìn mạng nhệntrênxà nhà, cả người đầy mùi rượukhôngthèm nhúc nhích, như làđãchết. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tay Lục Cửu căng thẳng chảy đầy mồ hôi cầm lấy cây gậyđangđịnh vén khăn lênthìchợt nhớ tới cái gì đó liền vội vàng hỏi: "Năm ấy đạp thanh, ta chặn nàng tại Phượng Nghi đình, nàngđãlàm như thế nào? Mau trả lời ta."

Trong thoáng chốc, trong sân yên tĩnh giống như nhà xác,mộtlát sau,âmthanh côn trùng bắt đầu rả rích kêu vang lên, tiếng nữ tử khóc càng lớn.

Ninh Tú Ngọc ôm bắp đùi Lục Mạo, khóc lócnói: "Chàng lại muốnđitìm Phượng Lâu Xuân kia có phải haykhông, takhôngcho chàngđi."

Lục Mạo cười lạnh hai tiếng, "Công bằng? Thế gian này còn có công bằng sao?"

"Nàng cũng ngốc giống như ta, ban đầu ta cũng cho là mình oan uổng nàng, nhưngsựthậtlại là ngày mai nàng tasẽgả cho Lục Cửu!" Lục Mạo chợt giương caoâmđiệu đè nén tức giận.

Mộ Khanh Hoàngkhôngcòn gì đểnói, nhìn Lục Cửu: “Chàng chắcđãđọc quá nhiều thoại bản."

Phượng Lâu Xuân lắc đầu, "Ta có gì uất ức đâu, nếukhôngphải là bởi vì ta, huynh cũngkhôngđến mức này, ta còn muốnđigặp Triều Dương quận chúa giải thíchmộtchút, giữa huynh và tathậtkhôngphải là như nàng ấy nghĩ."

"Ta buồn ngủ, ngươi có thể để cho ta ngủ ngon đượcmộtgiấc haykhông." Lục Mạo tức giận, quắc mắt, Ninh Tú Ngọc sợ ngã xuống đất,mộtthoáng tái mặt sau đó khóc lớn, khóckhôngkềm chế được.

Lục Mạo cầm bầu rượu bị kẹp ở trong đám người nhìn Lục Cửu phía trướcđangcưỡi con ngựa cao to, trước ngực mang theo hoa hồng, vẻ mặt cười sáng lạn. Ánh mắt Lục Mạo lộ vẻ khinh miệt, trong đầu lạikhôngkhống chế nổi nhớ tới tình cảnhmộtnăm trước lúchắncưới Mộ Khanh Hoàng, ngày đó thời tiết cũng tốt, gió mát ấm áp dễ chịu,hắnmặc lễ phục chú rể giống như Lục Cửu,trênmặtkhôngvui vẻ gì, phong thái cao ngạo, liếc mắt nhìn mọi người.

Nhắc tới quá khứ, ánh mắt Phượng Lâu Xuân ảm đạm, "Huynh ngủmộtlátđi."

Lá gan của Lục Mạo vừa mượn rượu tăng lớn lên nghe được câu này lại biếnnhỏlại, kéo kéo tóc xuống che mặt, vội vã bỏ chạy.

Mộ Khanh Hoàng bật cười, trêu ghẹonói: "Đêm động phòng hoa chúc chàng nhất định phải để ta nhớ tới những chuyện xấu năm xưa chàng làm đối với ta à?"

Màn lụa hồng, móc khóanhỏbằng vàng, Phượng Lâu Xuân mặcmộtbộ quần áo đỏ lười nhác ngả vào cạnh giường, giữa giường Lục Mạođangnằm nhắm mắt dưỡng thần.

"Cút!" Lục Mạo cực kỳ phiền,mộtcước đá văng Ninh Tú Ngọc đến cửa liềnđi.

Sáng maisẽphải thành thân,sẽphải cùng Lục Cửu ngu xuẩn kia sinh hoạt chungmộtchỗ, chỉ cần nghĩmộtchút cũng cảm thấy rất thú vị.

Hôm nay trời trong mây sáng, thời tiết tháng chínkhôngquá nóng cũngkhôngquá lạnh, ánh nắng tươi đẹp.

Ninh Tú Ngọc vội vàng lắc đầu, nhặt chày gỗ lên tiếp tục nện vào xiêm y, giọngnóivẫn còn thoáng nghẹn ngào, "Chỉ cầnđitheo chàng, thiếpkhôngquan tâm là ăn sung mặc sướng hay là ăn cơm rau dưa. Thiếp khóc là vìkhôngmuốn thấy chàng ngày càng chán chường, biểu ca, chàng là trạng nguyên lang, nàng ta lại hận chúng ta đến vậy,khôngtiếc phá hủy chàng. Nàng ta phá hủy chàng rồi, bản thân nàng ta lại vẫn gả vào hầu môn như cũ, ông trời đúng làkhôngcông bằng."

- -

Nữ tử bên giếng nước bị dọa rớt chày gỗ, nàng cắn chính mu bàn tay mìnhkhôngtiếng động rơi lệ.

Lục Mạo bỗng dưng cho chính mìnhmộtcái tát, ảo não cực kỳ, "Ngươithậtvô dụng."

"Còn có thể là người khác giả thành?"

- -

"khôngđược, bây giờ nàng lập tức trả lời ta."

Phủ công chúa ngụ tại phố Vương phủ, mỗimộtvị công chúa đều được gảđitừ phủ công chúa của mình, congáithái tử cũng như thế.

Phượng Lâu Xuân u ám cườimộttiếng, tránh khỏi Lục Mạođira ngoài.

Bên sông Tần Hoài, ngọn đèn sáng chói như sao, tối nay Hồi Xuân lâu vẫn tấp nập như những ngày trước, khách kéo đến nhiều như mây, cáccônương đều bận rộn đến mức chânkhôngchạm đất.

“Lại bị vị biểu muội nhà ngươi khóc nháo phảikhông.”

Hán tử định thần nhìn lại mặt Lục Mạo, "Chao ôi" vỗ taymộtcái cười ha hả, "Đâykhôngphải là Quận mã gia ngày trước sao?"

"Huynh đừng nóng giận, này... Haiz, Triều Dương quận chúakhôngphải là hết lòng hâm mộ huynh sao, sao lại, sao lại nỡ lòng đối với huynh như vậy."

Lục Cửu nghiêm túc uy h**p, "khôngđể cho ta giúp ta liền hôn nàng."

Mộ Khanh Hoàng chạm vào chiếc vòng bồ đề thiên nhãn đeotrêncổ tay,trênmặt thoáng lộ ra nụ cười nhạt như mây khói, ta đốtđimộtmạng mới thoát khỏi tình chướng kia, Lục Cửu, kiếp này tasẽkhônglại vì bất luận kẻ nào khăng khăngmộtlòng. Nếu ta pháthiệncómộtngày chàng trở thành Lục Mạo, tình cảm giữa chàng và tasẽbiến thành hờ hững, có thể cùng nhau sống qua ngàythìcùng nhau qua ngày,khôngthể cùng nhauthìmỗi người bình an.

"khôngcần chàng." Mộ Khanh Hoàng đẩy Lục Cửumộthồi nhưng chỉ vô ích.

Mộ Khanh Hoàng "Xì" cườimộttiếng, "Ở đâu học được, quỳ bàn giặt là có ý gì?"

Lục Mạo nắm lấy tay Phượng Lâu Xuân, thương tiếc hỏi: "Tìm được người nguyện ý vì phụ thân nàng lật lại bản án chưa?"

Phượng Lâu Xuân lại lắc đầu, "Ta cảm thấy Triều Dương quận chúakhôngphải là người như vậy."

"Haiz... Nếu muốn tanói,thìlòng ghen tuông của Triều Dương quận chúa cũng quá lớn rồi. Suy xét cho kỹthìhuynh quảthậtkhônglàm nên sai lầm lớn gì, vậy mà nàng ấy lại nhất quyếtkhôngtha cho huynh, lòng dạ quá hẹp hòi." Phượng Lâu Xuânkhôngđồng ý lắc đầu, "Lúc trước khi nhà ta chưa xảy ra chuyện, tổ mẫu tasẽgiảng đạo lý cho ta, làm thê tử nhất định phải rộng lượng khoan dung..."

Lục Cửu, chàng có làm ta thất vọngkhông?

"Biết đâu nàng đổi ý, lại lấy nha đầu của nàng gả thay nàng, khi ấykhôngphải tasẽkhóc c·h·ế·t sao?"

Nam tử túm lấy mái tóc bết dính của mình, đặt mông ngồitrênbậc cửa,khôngkiên nhẫnnói: "Tú Ngọc, rốt cuộc ngươiđangkhóc lóc cái gì? Ta viết thơ soạn nhạckhôngkiếm đủ tiền cho ngươi được ăn sung mặc sướng, ngươi cảm thấy uất ức đúngkhông?"

Chương 48: Đại hôn

"Ta tới giúp nàng." Lục Cửu rất vui vẻ đuổi theo, trong lòngđãnghĩ kỹ sáng sớm ngày maisẽvẽ mi cho tiểu phượng hoàng, tiểu phượng hoàng lông mày vừa dài vừa đẹp, đuôi lông mày nhọn như khói, dường như còn có tiên khí.

Tiếng khóc loáng thoáng xuyên thấu qua cửa sổ khép hờ truyền vào, nam tửtrêngiường gạch đột nhiên đứng lên, cầm ấm tràtrênbàn lên mạnh mẽ ném xuống đất, "Bùm" vỡ vangmộttiếng, sau đó nam tử gầm lên, "Khóc cái gì khóc, ngươi thiếu ăn hay là thiếu uống, câm miệng."

- -

Lục Mạo hung hăng lau mặtmộtcái, mang giày vải vào liềnđira ngoài.

Lục Mạo "Ừ"mộttiếng thở dàimộthơi, nghĩ tới Ninh Tú Ngọc đối với Phượng Lâu Xuân vừa hiểu lầm lại còn nhục mạ, Lục Mạo chỉ cảm thấy lòng tràn đầy áy náy.

Lục Mạo cười lạnh, "khôngphải bởi vì tại ngươi. Sáng mai nàng tasẽgả cho Lục Cửu, hòa ly mới vài ngày, nàng tađãgả cho người khác, mà còn là gả cho Lục Cửu, nàng chẳng lẽ vẫnkhôngrõtrong đó có mờ ám sao?"

Ninh Tú Ngọc lau lau tay lên tạp dề, đứng lênđivào theo, "Biểu ca, chàng là cháu ruột của Đại lão gia, lúc ban đầu ở trong phủ Đại lão gia cũng rất coi trọng chàng,khôngbằng chàngđicầu cầu xin Đại lão gia chuyển đổi hộ tịch cho chúng tađi, thiếpkhôngmuốn sống ở chỗ này nữa." (đọc tại Qidian-VP.com)

Bên dưới khăn trùm đỏ, Mộ Khanh Hoàng lén bĩu môi, nhớ đến những chuyện vô liêm sỉ mà Lục Cửuđãlàmthìtức giận: "Ta để Ngọc Loan Ngọc Châu trực tiếp hắt nước trà lên mặt chàng, ai bảo lúc trước chàng cùng đám đồng bọn của chàng cầm lấy kiếm gỗ chọc làm ta sợ, lại phô trương thanh thế c·h·ế·t sốngkhôngdám tiến vào Phượng Nghi đình, cuối cùng mang theo nhóm tiểu tử thối bọn họ bỏ chạy."

Lục Cửu vội vàng ôm Mộ Khanh Hoàng đếntrêngiường, sờ sờ mặt, sờ sờ lỗ tai, ngây ngô cườinói: "Quả nhiên là tiểu phượng hoàng của ta."

"Nàng ta thông đồng với Lục Cửu, trong lòng nào còn có ta, hừ, cũng chỉ làmộttiện nhân lẳng lơ ong bướm." Lục Mạokhôngchút nào che giấu khinh miệt.

"Y Y, để nàng phải chịu uất ức rồi."

Mong nhớ ngày đêm, nhớ thương hai đời, ngày mai cuối cùnghắncũng cưới được nàng làm thê tử.

Ninh Tú Ngọc lại khóc, đứng ở dưới giường gạch lau nước mắt, “Chàng từ sáng đến tốikhôngvề nhà, thiếp chỉ ở nhà ngây ngốcmộtmình, những tên lưu manh vô lại kiakhôngphải là đến viện chúng ta ném đáthìchính là đập cửa, cách tường ngăn nhục mạ thiếp cònkhôngtính, bọn họrõràng coi thiếp như kỹ nữ ở nhà cách vách kia." (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng tối nay hoa khôi Phượng Lâu Xuân lại nhàn rỗi, kỹ nữ cũng có lúc nghỉ ngơi, hôm nay đến phiên Phượng Lâu Xuân điều dưỡng thân thể, ở cửa treo tấm bảng gỗ màu đỏ.

Đêm lạnh như nước, ánh trăng bàng bạc chiếu rọimộtvùng đất ngoài cửa sổ, Lục Cửu nửa tựa ở lan can giường, ngón tay lần lần chuỗi vòng ngọc. Chuỗng vòng này chế tạo từ vàng ròng, ở cuối vòng xâu làmộtviên hồng ngọc,trênchuỗi vòng được quấn dây ngũ sắc.hắnnhẹnhàng chạm vào, tựa như đời trước mỗi khi tưởng nhớ nàng liền lấy ra sờmộtcái, treotrênngón tay lắc lắc, nhưng lúc đótrênmặthắnkhôngcó nụ cười, giờ khắc này lại khác hẳn,mộtđôi mắt phượng tràn đầy vui vẻ, đến tận đuôi mắt đuôi lông mày.

Mặt Lục Cửu đỏ bừng, gấp rút đẩy khăn trùm đỏ ra, thấy quả đúng là Mộ Khanh Hoàng, lòng thấp thỏm cuối cùng cũng để xuống, cười lớnmộttay ôm lấy Mộ Khanh Hoàng ở trong phòng xoaymộtvòng, "Tiểu phượng hoàng nàng rốt cụcđãlà vợ ta."

Mộ Khanh Hoàngkhôngnhịn được cười, vươn cái lưng mỏi, xoay ngườiđingủ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 48: Đại hôn