Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Trùng Sinh Lại Làm Độc Phụ

Thanh Sơn Ngọa Tuyết

Chương 49: Trời đã sáng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 49: Trời đã sáng


Lục Cửu vội cúi người xuống gần Mộ Khanh Hoàng, Mộ Khanh Hoàng vòng tay qua cổhắnkéo xuống, ở bên lỗ taihắnnhỏgiọngnóivài câu,nóixong lại lập tức đẩyhắnra, “Mau mang khăn tới!”

Khi ấy Lục Cửu gối đầu lên gối uyên ương, còn Mộ Khanh Hoàngthìgối lên cánh tay củahắn, chui gọn trong lònghắn, trong mũi chỉ ngửi thấymộtmùi hương duy nhất từtrênngườihắn, mùi hương nồng ấm thoang thoảng như có nhưkhông. Mộ Khanh Hoànghiệngiờkhôngbuồn ngủ, bèn hỏi: “Chàng dùng hương liệu gì thế?”

“Quay lại đây!” Mộ Khanh Hoàng hốt hoảng kéo lấy mái tóc buông xõa sau lưng Lục Cửu, "Ta, takhôngsao, gọi đại phu gì chứ. Chàng vắtmộtcái khăn ấm đến đây cho ta là được.”

Lục Cửu“hì hì”mộttiếng, ôm chặt Mộ Khanh Hoàng hơn, "Bảo bối ngoan, ngủmộtgiấcđi."

“Đúng vậy. Nàng nghĩ vì sao hôm ấy ta lại đạphắnvào hồ sen cơ chứ? Khi tađiqua cầu trúcthìchạm mặthắn, lập tức nhận rahắn. Vào thời Thiên Phượng,hắnta chính là Lại bộ Thượng thư, làmộttrong số các đại thần đắc lực được Mộ Kiêu tín nhiệm. Ta nghi rằnghắnta làmộttrong số những mật thám do Mộ Kiêu gài ở kinh đô.”

“Những lời ta sắpnóivới nàng đây có thể còn khiến nàng tức giận hơn nữa. Tiểu Phượng Hoàng, nàng kiềm chếmộtchút,khôngthìtasẽkhôngnóicho nàng nghe.” Lục Cửu nhét ngón tay của mình vào trong quả đấm của nàng, “Nắmđi, móng tay của nàng dài, đừng tự đâm hỏng bàn tay mình.”

"Vô liêm sỉ, thả ta ra, gàđãgáy rồi, trời sắp sắng, phải dâng trà! Ưm...!”

Mộ Khanh Hoàng lắc lắc đầu, vì quá hận nên cảm xúckhôngđược ổn định, nàng vô lực tựa người trong lònghắn.

Mộ Khanh Hoàng sợ nhột, đẩyhắnra né tránh, “Ta mệt, ta mệt rồi, chúng ta nghỉ ngơi thôi."

“mộttrong số?!” Cơ thể Mộ Khanh Hoàng thoáng chốc căng cứng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thấy mặt Mộ Khanh Hoàng trắng bệch, Lục Cửu quyết địnhkhôngkể tiếp về những sát nghiệt mà Mộ Kiêu gây nên nữa mà chuyển sang đề tài khác: “Tiểu Phượng Hoàng, nàng có biết ta làm quỷ bao nhiêu nămkhông?”

Lục Cửu đặt chậu nước lên đất xong lại chui vào trong, ôm Mộ Khanh Hoàng vào ngực lần nữa,yêuthươngnói: “Nếu biết vậythìta nên đầu thai làm nữ, để Tiểu Phượng Hoàng làm nam.”

Vì đêm nay là đêm tân hôn, nên người trực bên ngoài là vợ củamộtchưởngsự, hiển nhiên đầy kinh nghiệm trong chuyện này. Vừa nghe Lục Cửu kêu mang khăn tới đây làđãbiết lý do vì sao, nênđãchuẩn bị khăn sẵn sàng từ trước.

“Y còn là người sao?!" Mộ Khanh Hoàng tức đến mức nắm chặt hai đấm.


Lục Cửu vui vẻ nắm lấy tay Mộ Khanh Hoàng v**t v*, cũng nghiêm túc gật đầu,“Đúng, chúng ta là người làm đạisự, vậy nương tử quận chúa à, tasẽkể cho nàng nghe những chuyệnđãxảy ra trong những năm ta làm quỷ nhé.”

hắntưởng rằng nàngđãquá mệt nên ngủ mất rồi, nhưngkhôngngờ khi môihắnvừa rời khỏi cái trán nhẵn mịn của nàng, nàng lại từ từ mở mắt ra, đôi mắt sáng ngời ngời nhìn thẳng vàohắn, trong đó chứa đựng vui vẻ tràn trề.

Mộ Khanh Hoàng yên lặng tiêu hóa những tin tức này, sau đó trầm mặtnói:"Chúng ta nhất định phải ngăn cản Mộ Kiêu."

(1) Quân kỹ doanh: Nơi tập trung những nữ nhân để hầu hạ binh lính tướng sĩ trong quân doanh khi họ hành quânđiđánh giặc.

Mộ Khanh Hoàng khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng,suy nghĩmộtchốc thấy rất là hợp lý, "khôngphải Yến vương phi Từ thịchính là chất nữ của Lục Từ thị à, Tam thúc của chàng còn phải gọi Yến vương phimộttiếng biểu tỷ ấy chứ.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Mộ Khanh Hoàng siết chặt ngón tay Lục Cửu, "Takhôngsao, chàngnóitiếpđi.”

Edit: Diệp Nhược Giai

“Đám bộ lạc phân tán rời rạc đó sao?khôngthể nào!"

“Ừm.” Từ sau khi biết đượchắnchếtđilàm quỷ lang thang, nàng vẫn luôn tò mò muốn hỏihắnthành quỷcảm giác thế nào, tối nay đúng là thời cơ tốt.

"Chàng ra ngoàiđi."

Mộ Khanh Hoàng vừa mới cảm độngmộtxíuđãbị hành động củahắnlàm cho đỏ mặt,khôngđược tự nhiênnhẹgiọng khiển trách,“nóinăng cho đàng hoàngđi, răng của ta bị mấy lời sến súa của chàng làm lệch hết cả rồi đây này.”

Mộ Khanh Hoàng kéo chăn lên che kín mặt mình, nghẹn giọng “ừ”mộttiếng. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Nam tử hán đại trượng phu mà dùng hương gì chứ.” Lục Cửu ngửi ngửi mùi thơmtrêntóc Mộ Khanh Hoàng, "Tiểu Phượng Hoàng dùng hương thơm gì vậy, khiến ta vừa ngửi liềnkhôngtập trung nổi, hồn phách như phiêu dạt đến tận chân trời.”

“Đại nam nhân như tathìsao có hương thơm cơ thể được, hương thơm nàyrõràng tỏa ra từtrênngười Tiểu Phượng Hoàng.”nóixong dùng mũi cọ cọ vào tai Mộ Khanh Hoàng.

Người này dâng trọn cho nàng tìnhyêutinh khiết chân thành tha thiết như củamộtđứa bé, lại trao cho nàngmộtbờ vai lồng ngực rộng lớn vữngchãi, trong khoảng thời gian ngắn nàng cảm thấythậtthẹn, nàng có tài đức gì đâu mà khiếnhắnyêusâu đậm tận hai đời.

Câu cuối này còn mang theo chút buồn bực.

Mộ Khanh Hoàng bật cười, chọtmộtcái lên ngựchắn, “Chỉ biếtnóibậy.”

“Ừ, ta cũng nghĩ vậy.”

Mộ Khanh Hoàng vốnđangnín thở tập trung, mà bây giờ chỉ cảm thấy cả người mình nổi đầy da gà da vịt, vung tay tátmộtcái lên mặthắn, nghiêm mặtnói: “khônglàm được!”

Mộ Khanh Hoàng cười lạnh, "Ta cũngđãđoánsẽnhư vậy. Y nhất địnhsẽkhôngbỏ qua những người trung thành với Duẫn Hoàng, dù sao cũng chỉ có vài người ít ỏi.”

Lục Cửu nhảy phắt từtrêngiường xuống, giày cũng chẳng kịp mang vội vã chạy ra ngoài, "Tađigọi đại phu."

Trong màn sột soạtmộtlát, sau đó Mộ Khanh Hoàng đẩy chậu nước ra ngoài, “Ta xong rồi.”

"Lục Cửu..."

Lòng Mộ Khanh Hoànggiật thót, “Chính là Tần Thiếu Du mà ta thu nhận cho ở tại Tấn Vân Lâu trong Liên Viên?”

Lục Cửu thấy nàng ngoan ngoãn rửa tai lắng nghe như thếthìyêuchết được, liền hôn hôn hai cái, ngay trước khi Mộ Khanh Hoàng kịp trách cứthìđãlập tức đổi từ vẻ mặt cợt nhả thành nghiêm túc, “Lúc ta thành quỷ làđangvào triều đại Thiên Phượng. Triều đại Thiên Phượng chính là niên hiệu mà Mộ Kiêu dùng sau khi tạo phản thành công. Lúc đó, tađãnhìn thấy Tần Thiếu Du."

“Sau đó lại đưa vợ và congáicủa bọn họ đến quân kỹ doanh(1)..." Mỗi lầnnóimộtcâu, Lục Cửu đềusẽtỉ mỉ quan sát nét mặt của Mộ Khanh Hoàng, khi thấy sắc mặt của nàngkhôngđúng liền lập tức vỗ vỗ lưng nàng trấn an rồi mớinóitiếp.

"Cái gì?!" Mộ Khanh Hoàng khiếp sợ trừng lớn mắt,“Sao lại có Thát tử Mãn Thanh?”

“Đâu để ta coi coi.” Lục Cửu thừa cơ muốn hôn, Mộ Khanh Hoàngđãlấy tay che miệnghắnlại, nghiêm túcnói: "Nếu hai người chúng ta đềukhôngngủ được, vậythìchúng ta bàn xem phải làm thế nào mới thay đổi được vận mệnh kiếp trướcđi.hiệntạiđãlà tháng chín năm Kiến Nguyên thứ hai mươi bốn, sang năm cha tasẽchết bệnh, màmộtkhi phụ thân gặp chuyệnkhôngmay, cũng tương đương với việc hai cây đao vẫn luôn treotrênđầu các phiên vươngđãmấtđimộtcây, dã tâm của bọn họ chắc chắnsẽrục rịch ngoi dậy. Năm Kiến Nguyên thứ ba mươi, Hoàng tổ phụ hoăng, cây đao cuối cùng áp chế phiên vương tại các nơi cũng mất nốt, lịch sửsẽtái diễn. Lục Cửu, bây giờkhôngphải là lúc mua vui hưởng lạc, chúng ta là người phải làm đạisự, liên quan đếnsựtồn vong của giang sơn xã tắc, cũng nhưsựtồn vong của cảta và chàng."

“Lý Cảnh là người đầu tiên ta pháthiệnra, bởi vì sau khi Mộ Kiêu đăng cơđãđại phong công thần, Lý Cảnh làmộtngười trong số đó. Nhưng loại cỏ đầu tường gió chiều nào ngả chiều ấy như lão có vẻkhôngđược lòng Mộ Kiêu lắm, nên cuối cùng bị Mộ Kiêu viện lý do g·i·ế·t toàn tộc.nóiđến diệt tộc takhôngthểkhôngnóicho nàng biết, Mộ Kiêu tàn nhẫn hơn bệ hạ nhiều. Lúc bệ hạ tàn nhẫn nhất cũng chỉ diệt toàn tộc trong cùng họ thôi, còn ythìtru di thập tộc.

Câunóivừa dứtđãthấy Lục Cửu từ trong màn trướng thêu trăm tử ngàn tônlăn lông lốc ra ngoài, nhưngtrênmặthắnlại hoàn toànkhôngcó vẻ phiền muộn gì, ngược lại còn nằm sấp ngay mép giường cười ngây ngô.

Mộ Khanh Hoàng quảthậtsiết chặt lấy ngón tay của Lục Cửu, vừa giận đến xanh mặt vừa thúc giụchắn, “Chàng mau kể tiếpđi.”

"S·ú·c sinh!"

Lục Cửu ngồi bật dậy, giọng run rẩy, “Chảy, chảy máu."

Vùi đầu trong ngựchắn, ngửi mùitrênngườihắn, Mộ Khanh Hoàng hoàn toànkhôngthấy xa lạ gì, thậm chí ngay khi hai người viên phòng lúc nãy, nàng cũng rất dễ dàng tiếp nhậnhắn, chỉ có cảm giác trôi chảy thông thuận như nước chảy thành sông, giống như hai người bọn họ quen thuộc nhauđãlâu, ngoại trừ chút xíu thẹn thùng, còn lại chỉ là cảm giác an lòng cùng với niềm vui dâng trào từ tận sâu trong tim.

“Tào quốc công Lý Cảnh chính là người tố cáotrêntrang phục của phụ thân chàng có thêu thêm hoa văn hình rồng, việc này chàng biết chứ?”

Lục Cửu ngây người ramộtlát rồimộtthoáng sau ý cườihiệnlên đầy mặt, cũngkhôngthèm xỏ giàyđãchạy thẳng ra ngoài. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Đau..."

Mặt Lục Cửu vẫn trắng bệch, dùng sức lắc đầu, "khôngđược, phải gọi đại phu."

Đệ đệNguyên Hòa hoàng đế của nàng từng đề bạt trọng dụngmộtngười, tên là Cơ Phó Tĩnh, về sau Nguyên Hòa đế c·h·ế·t, Mộ Kiêu lên ngôi,hắngiả bộ đầu nhập vào Mộ Kiêu, sau đó giấu hung khí vào triều, ý đồ ám sátMộ Kiêu để báo thù cho Nguyên Hòa đế.sựtình bại lộ, Mộ Kiêu giận dữ, hạ lệnh lôi Cơ Phó Tĩnhđingũ mã phanh thây, nhưng vẫn chưa thể giải hận, nên còn hạ chỉ tru di thập tộc của Cơ Phó Tĩnh, thập tộckhônggom đủ, Mộ Kiêu liền tóm toàn bộ bằng hữu, đồng hương cùng hàng xóm của Cơ Phó Tĩnh về, g·i·ế·t sạch.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Chính là tộc Nữ Chân,hiệnnayvẫn chỉ là dân du mục tại phương bắc.”

Mộ Khanh Hoàng xấu hổ hết sức, buông tóchắnra,nói: “Chàng mà dámđigọi đại phu, tasẽ,sẽkhôngbao giờ để ý tới chàng nữa. Mauđimang khăn tới đây!”

“Nếukhôngphải tađãtận mắt nhìn thấy,thìta cũngkhôngtin chỉ bằngmộtvài người thuộc tộc Nữ Chân phân bố rải rác ở phương bắc có thể diệt Đại Tấn của chúng ta. Nhưng mà Tiểu Phượng Hoàng à, đây làsựthật. Theo ta thấy, Đại Tấn sở dĩ vong quốc đều vì con cháu đời sau của Mộ Kiêu quá yếu kém. Nàngkhôngbiết đâu, những hoàng đế đăng cơ sau Mộ Kiêu nếukhôngphải là si mê luyện đan tu đạothìcũng chỉ thích làm thợ mộc, hoặc là tham tiền háo sắc. Ta nghĩ, đây chính là báo ứng của Mộ Kiêu.”

Lục Cửu bưng chậu vàng ngâm khăn lụa, vui sướng chui vào trong màn, "Tiểu Phượng Hoàng, ta giúp nàng.”

“Nếu những nữ tử này bị... c·h·ế·t rồi, y lại sai người mang xác đến trước mặt những đại thần kia băm vằm thành ngàn mảnh... Cuối cùng những đại thần kiakhôngmộtai sống nổi.”

Xuyên qua khe hở của rèm treo giường, Mộ Khanh Hoàng thấyhắnvẫn đứng yênkhôngnhúc nhích, vẻ mặt hoảng sợ, Mộ Khanh Hoàng đành phải nén nhịn cảm giác xấu hổ, ngoắc ngoắc ngón tay với Lục Cửu, "Chàng ghé tai lại đây.”

"Ừ, Tiểu Phượng Hoàng tối nay vất vả rồi, nàng mau ngủđi, ta ôm nàng.” Dứt lời, cánh tay khoácnhẹtrênngười Mộ Khanh Hoàng còn vỗ từng cái từng cáimộtlên lưng nàng, giống nhưđangru em bé.

Mộ Khanh Hoàng phì cười, hai má ửng đỏ, cũng học theo dáng vẻ củahắn, thoải mái hít sâumộtcái, ngửi mùi hươngtrênngựchắn, “Đó chính là hương thơm của cơ thể chàng.”

Đèn thủy tiên thắp nơi đầu giường vẫn còn sáng, chiếu vào hai chiếc bóng mơ hồẩnhiệnđằng sau tấm màn thêu trăm tử ngàn tôn.

"Tiểu Phượng Hoàng,thậtra ta chỉ muốn cứ mãi ôm nàng như vậy, ôm suốt cảmộtđời.” Lục Cửunhẹnhàng hônlên trán Mộ Khanh Hoàng, dịu dàngnói.

"Tiểu Phượng Hoàng, nàng có thể gọi ta là Cửu ca cakhông, ta muốn được nghe nàng ngọt ngào mềm mại gọi tamộttiếng Cửu ca ca.” Lục Cửu chớp mắt, đắm đuối nhìn Mộ Khanh Hoàng.

Lục Cửu vỗ vỗ Mộ Khanh Hoàng,nhẹgiọngnói: “Đừng kích động, nghe ta kể tiếpđã. Ta bay tới hoàng cung lượn lờ quanh Mộ Kiêumộtthời gian, từ trong đôi ba câu mà ynóivới tâm phúc, ta pháthiệnMộ Kiêu vì giành ngôi hoàng đế màđãsớm sắp đặt chuẩn bị ổn thỏa tại kinh đô hết rồi, nơi kinh thành này nhất địnhkhôngchỉ có duy nhấtmộtmật thám. Lần trước tađãnóivới nàng, trước khi đánh trận đấu cuối cùng tađãuống phải rượu độc, người bỏ thuốckhôngai khác chính là Tam thúc của ta, chẳng biết ông tađãđầu phục Yến vương từ lúc nào."

Vừa dò xét vẻ mặt của Mộ Khanh Hoàng, Lục Cửu vừa chậm rãinói:“Y nhốt tất cả các đại thần trung thành với Nguyên Hòa đế lại...”

“Ta cũngkhôngbiết tađãlàm quỷ bao lâu, nhưng sau khi Mộ Kiêu c·h·ế·t, mỗimộtlần ta tỉnh lại đềusẽpháthiệnhoàng đếđãthay đổi, cho đến khi Đại Tấn bị Thát tử Mãn Thanh tiêu diệt."

Chương 49: Trời đã sáng

hiệngiờkhôngkhí trong mànđangnghiêm túc, bi thương, hào hùng cỡ nào chứ...

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 49: Trời đã sáng