Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Trùng Sinh Lại Làm Độc Phụ

Thanh Sơn Ngọa Tuyết

Chương 50: Ba ngày sau xử trảm

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 50: Ba ngày sau xử trảm



Mộ Cao Tố chẳng hề để ý "A"mộttiếng, cười tủm tỉm đưa tay, "Vậy con cua..."

Lục Bỉnh cũng sốt ruột, con dâukhôngở nhàthìcái thân già này biếtđiđâu tìm cháu trai mập mạp đây, lập tức vội vàng đưa ra ý kiến: “Chờ Dưỡng Tế Tự của conđãtuyển đủ người làm việc rồi,thìcon cứ phái những ngườikhôngcó gánh nặng gia đình, lớn gan lại có lòng muốn gầy dựngsựnghiệp ấyđiđến những địa phương bên dưới, còn con đừng cóđi. Con nhìn xem,khôngphải đám người Thái Phó Tự khanh, Hồng Lư Tự khanhđều trấn giữ tại kinh đô đó ư, con cũng nên ở lại đây trấn giữ mới đúng.”

Đối với việc Mộ Khanh Hoàng noi theo Lục Cửu gọi mình là cha, Lục Bỉnh rất hài lòng, vì vậynóichuyện với Mộ Khanh Hoàng càng thêm hòa ái dễ gần. Ông vốn làmộtlão nhân có nét mặt hiền hòa, khi còn trẻ ắt hẳn cũng tuấn tú như Lục Cửu, nên về già vẫn có thể nhìn ramộtít đường nét năm xưa,khôngkhiến người ta hiềm khích.

"Cám ơn mẹ.” Mộ Khanh Hoàng cười nhìn Lăng thị.

"hiệnthời Dưỡng Tế Tự khanh cùng thiếu khanh đềuđãcó, con định tìm Dưỡng Tế Tự thừa thay mặt con thành lập xây dựng nha môn trước. Triều đìnhkhôngcó sắp xếp nha môn cho con, con phải tự mình tìm chỗ, con tính trổ cửa ở phía bắc Liên Viên, rồi thiết lập Dưỡng Tế Tự tại Liên Viên. Vì ngại nam nữ khác biệt, nên consẽchỉ tuyển nữ tử vào Dưỡng Tế Tự thôi."

Chính vì Lục Từ thị sắp phải c·h·ế·t nên mới vội vàng cưới vào lúc này, chứmộtkhi Lục Từ thị c·h·ế·t rồi, cả nhà Lục Bỉnh cũng phải giữ đạo hiếu,đồng lứa với Lục Bỉnh phải để tang ba năm, còn đồng lứa với Lục Cửu phải đểmộtnăm.

Lăng thị hơikhôngđược tự nhiên, lập tức ngồi thẳng người lại, quan sát Triều Dương quận chúa càng lúc càng tiến đến gần mình rồi quỳ xuốngtrênbồ đoàn, bà sợ đến mức tay chân cũngkhôngbiết phải để đâu.

"khôngphải sợ, mà là ta biếtrõta tuyệt đốikhôngnỡ để nàng phải trải qua chuyện như vậy lần nữa. Tiểu Phượng Hoàng, có ta ở đây, nàng chỉ cần thoải mái làm những chuyện nàng muốn thôi.” Dưới ống tay áo, Lục Cửu lén lút nắm lấy tay Mộ Khanh Hoàng, nụ cười tươi rói như ánh mặt trời.

mộttiếng mẹ này khiến Lăng thị được sủng mà lo,trong lòngkhôngbiếttại sao lại dâng trào cảm giác hãnh diện, nhưng nỗi sợ hãi đối với Triều Dương quận chúa vẫnkhônghề suy giảm. Bà tuyệt đốikhôngdám thất lễ với Mộ Khanh Hoàng, sợ bản thân mình lại phải nối gót theo phu thê Lục Văn.

Nghĩ tới cha mẹ ruột sắp bị chém đầu, Lục Nguyệt lại đặt mông ngồi lạitrênghế, cầm khăn bụm mặt khóc hu hu.

Lục Cửu "A"mộttiếng, "Ba ngày!"

Mộ Khanh Hoàng cùng Lục Cửu liếc mắt nhìn nhau, đều nhớ tới kết cục của cả nhà Liêu Thăng. Những năm cuối triều đại Kiến Nguyên, vì dính líu đến vụ án mưu nghịch của Vĩnh Xương hầu Thích Trọng Lương mà cả nhà Liêu Thăng bị tịch biên xử trảm, màThích Trọng Lương là Chiêmsựphủ Chiêmsự, có chỗ dựa vững chắc, sau khi Duẫn Hoàng được sắc phong làm hoàng thái tônthìlên làm thái phó của thái tôn.

Lục Bỉnh chắp tay, "Quận vương vẫn nên đưa Lục Nguyệt về nhàđi, ta muốnnóichuyện nhà với con trai ta, ngày khácsẽbảo tiểu tử thúi này mời người đến uống rượu."

Tam lão gia vội vàng đámộtcước, Tam phu nhân lập tức ngậm miệng, lúng túng cười.

Cha mẹ ruột vẫn chưa c·h·ế·t, nên Lục Nguyệt khóc chỉ có ba phần thực, bảy phần là vì muốn để cho Mộ Khanh Hoàng ngột ngạt. Nàng ta thấy mọi người đều bỏđi,khôngai đến đây an ủi mình, lập tức bị chọc tức khócthật, lại thấy tên bất lực kia cùng với Lục Cửu thân thiếtnóicười, giận dữ khóc nấc lênnói, "Các ngươi, các ngươikhôngcó lương tâm!"

Nhìn vẻ mặt ngây ngốc của con trai, Lục Bỉnh hết sức hài lòng, vỗ vỗ lên vai con trai mình,nói: "Cố gắng, ba ngày này ráng tạo ramộtcháu trai cho ta,khôngthìmộtcháugáicũng được.”

Cặp vợ chồng tiếp theo chính là đại tỷ ruột và đại tỷ phu của Lục Cửu.

Lục Cửu vội hỏi, "Thế hôm nào xử trảm vậy?”

Lục Cửu lập tức giơ tay lên, Mộ Khanh Hoàng thấy khuôn mặt vô tội củahắnliền bị chọc cười, đè tayhắnxuống,nói: “Chàng ở đó là để bảo vệ cho bọn ta,sựan toàn của toàn bộ nữ tử trong nha môn đều giao hết cho chàng.”

Lục Bỉnh ê răng, cảm giác mìnhđãuổng công nuôi nhi tử bấy lâu. Đây mà là nhi tử gì! Đây thuần túy là phu quân nuôi từ bé của Triều Dương quận chúathìcó!

Lục Cửu sang sảng cười đáp ứng, làm cho Mộ Khanh Hoàng nóng đỏ cả mặt.

Hôm nay tân nương tử phải đến bái chàocôcậu cùng các thân thích bên nhà chồng, vì vậy trong Thụy Phúc đường ngồi đầy người. Ngồi cùng chỗ với Lục Nguyệt là Mộ Cao Tố,hắnđangđùa chim, nghe thấy thê tử của mìnhnóivậy, liền vô tâmnói: “Vậythìcó sao đâu, đại báđãchuẩn bị bao lì xì chưa đấy?”

Lục Bỉnh vộinói: “Chuyện này cứ giao hết cho cha, cha tìm giúp con.”

Sau khi Thích Trọng Lương mất, thư đồng trong Đông Cung là Trình Tử Tí cùng Lý Thượng Đức hoàn toàn trở thành người mà Duẫn Hoàng nể trọng nhất. Đợi đến khi Duẫn Hoàng lên ngôi, hai người này trực tiếp trở thành đại thần đắc lực mà Duẫn Hoàng sủng ái nhất, sau đó lại đưa ra chính sách c**ng b*c tước phiên, dẫn đến phiên vương các nơi nổi dậy nghịch phản.

Mặc cho nàng ta kêu gào khóc rống cũng chẳng ai thèm để ý.mộtnhà Lục Văn triệt để sụp đổ,mộtnhà Lục Bỉnh lại như mặt trời ban trưa, phu thê tam phòng tính kếbấu víuđãquen, có lý nàosẽvìmộtđứa con mồ côi của nhị phòng mà đắc tội đại phòng.

Edit: Diệp Nhược Giai

Lục Bỉnh hài lòng, bàn tay dính đầy gạch cua vuốt vuốt râu, hắng giọngmộtcáinói: "Con dâu, connóivới chamộtchút xem con định điều hành Dưỡng Tế Tự kia thế nào? Mẹ góa con côi trong thiên hạ này nhiềukhôngđếm xuể, con làm sao quản lý được?”

Lục Bỉnh thân là trưởng bối nhiều tuổi nhất tại đây lạikhôngtức giận chút nào, ngược lại thong thả ung dung hớpmộtngụm trà rồinói: "Tất cả giải tánđi. Cửu Nhi cùng thê tử của Cửu Nhiđitheo ta, chúng tađiđến đình giữa hồ trong hoa viênnóichuyện. Ở đó tađãsai người bày sẵn cua với rượu hoa cúc rồi, mấy người chúng ta vừa uống rượu vừanói.”

"Quận vương, người mau mau dẫn nàng ta về nhà khócđi, ta vừa cưới mà lại khóc ngay ở đây, xui quá thể.” Lục Cửu đoạt lấy lồng chim của Mộ Cao Tố, thúc giụcnói.

Chương 50: Ba ngày sau xử trảm

Mộ Khanh Hoàng đặt thìa bạc xuống, tỉ mỉ suy tưmộtchútnói: “Con nghĩ, trẻ em mồ côi với người già tàn tật nhất địnhkhôngthể làm việc được, những người như vậy chỉ có thể nuôi dưỡng, ngược lại những người có năng lực hoạt độngthìvẫn còn dùng được. Con định tìm sư phụ cho bọn họ, để bọn họ tự họcmộtít bản lĩnh kiếm tiền,mộtphần tiền trong lợi nhuậnsẽgiao chomộtbộ phận trong Dưỡng Tế Viện để phụng dưỡng những lão nhânkhôngcó năng lực làm việc. Cha, người xem có được haykhông?”

“Bà bà uống trà."

Tại đây, hoa sen trong aođãkhô héo hết cả, và con cái chép đỏ bơi lượn quanh rễ sen, hoạt bát đángyêu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lúc trong đình chỉ còn lại hai người, Lục Bỉnhnói: “Vàng bạc mọc rêu đều được cất trong nhà kho, chìa khóa cũng đưa cho vợ của con rồi, lần nàythìhài lòng lắm rồi phảikhông.”

Lục Cửu vô cùng sung sướng gật đầu.

“Cha, cha mangmộtít vàng bạc mọc rêu trong nhà chúng ta cho con với nương tử dùngđi?” Lục Cửu cười hì hì nhìn chahắn.

Lăng thị vội vàng đưa hai tay ra nhận, "Quận chúa mau đứng lên."

Lục Bỉnh uốngmộthớp rượu lạinói:“Vài ngày nữasẽđến ngày xử trảm, lúc đó nhà chúng tasẽcó tangsự, các con phải để tangmộtnăm, con dâu có tính toán gìkhông?"

Mộ Khanh Hoàngnóitiếp: "Tuynóilà phải rót tiền vào đây, nhưng tốt xấu gì Dưỡng Tế Tự của con cũng làmộtnha môn, hơn nữa vì đây là nha môn vừa mới được thành lập, nên việc xét duyệt chức quan tạm thờikhôngcần thông qua Lại bộ khảo hạch, mà do Hoàng tổ phụ trực tiếp ban cho. Với lại nha môn này của con dù sao cũng là nơi làm việc thiện, giữ đượcmộtchức vụ trong đó cũng làmộtloại vinh dựkhôngphải sao?”

Mộ Khanh Hoàng cườinói: "Sắp tới consẽtổ chứcmộtbữa tiệc, ra giá cao bán chức quan.”

Lục Bỉnh cười tủm tỉm nhìn nhi tử, "Ba ngày sau."

Mộ Khanh Hoàng hơi cau mày lại, “Nếu lúc đó có thể gặp được vị phu nhân nào vừa có thân phận địa vị có thể áp đảo những người phía dưới, lại vừa muốn gầy dựngsựnghiệp, đương nhiênsẽkhôngcần đến con. Chỉ có điều người như thế rất khó tìm."

Tiếng cười sang sảng vang vọng vào trong Thụy Phúc đường – chỗ ở của phu thê Lục Bỉnh, Lục Bỉnh cười hề hề đến méo cả miệng, “Ta có hy vọng ôm cháu rồi.”

Trong lòng Mộ Khanh Hoàng vui vẻ nhưngtrênmặtkhôngbiểuhiệngì, cụp mắt xuống hưởng dụng.

Lục Bỉnh xì cười, “Con thỏnhỏchết bầm kia, chanóicho con biết, đây là quà ra mắt cha tặng cho cháu của cha, thừa dịp mấy ngày này còn nhàn rỗi, con mau mau thêm chút sức tranh thủ để cho con dâu mang bầuđi. Cha thấy vợ của con là định làm lớn đấy, sau nàysẽkhôngphải là phụ nhân chỉ nhốt mình trong hậu trạch chăm chồng dạy con đâu. Thừa dịpmộtnăm này phải chịu tang, chakhôngquan tâm là cháu trai hay cháugái, hai người các con phải sinh ramộtđứa cho cha ôm trước.đãbiết chưa?”

Mộ Cao Tố vẫn dán chặt mông mình vào ghếkhôngđộng đậy, lẩm bẩmnói: “Nàng cũng là đường tẩu, là Vị Nam vương phi đấy, sao nàngkhôngđirăn dạyđi?”

Lục Nguyệt tức đến mức giậm chân, vung tay đánh lên vai Mộ Cao Tố, quở trách: “Chàng cái tên nam nhân vô dụng này, ta gả cho chàng có ích lợi gì, ta bị người khác ức h**p cũngkhôngđòi lại được. Vị Nam vương phi rách nát gì chứ, trong nhà chàngkhôngbiếtđãcó bao nhiêu quận vương bao nhiêu quận vương phi,mà cũng có dùng được cái rắm gì đâu, chút bổng lộc nhận từ quốc khố hàng năm cũng chả đủ để nhét kẽ răng. Trừ cái đó ra, chàng cũng chỉ biết xách lồng chimđidạo, túm tụm lại chơi đấu dế, chàngnóixem ta gả cho chàng có ích lợi gì!"

Lục Bỉnh giương mắt nhìn Mộ Khanh Hoàng, trong lòng thầm nghĩ, con bé này nhìnnhỏnhắn nhu nhược là thế, nhưng lại tính toánkhôngtệ.thậtkhônghổ là con dâu của mình, hoàn toàn chẳng ngốc tẹo nào.

Tam phòng nhận cua với rượu, thức thời quay về tiểu viện của mình ăn.

Trong lúcnóichuyện, Lục Cửu dẫn Mộ Khanh Hoàng đến. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lăng thị dẫn phu thê Lục Linh cùng đám tiểu bối trong nhà đến chỗ khác dùng bữa, Lục Bỉnhthìdẫn Lục Cửu cùng Mộ Khanh Hoàng đến đình trong hoa viên.

nóixong Lục Bỉnh gác tay sau lưng, lâng lâng rờiđi, bỏ lạimộtmình Lục Cửu ngồi ngơ ngẩn tại chỗ, nhưng chỉmộtchớp mắt sauđãthấyhắnchạy vọt ra ngoài.

Lục Bỉnh vừa nghe liền ha ha cười lớn, “Mới đầu khi thánh chỉ đến phủ ban chức quan cho tiểu tử thúi, cha còn nghĩ, con dâu tương lai của chathậtđúng là đầu đất, tuy làm việc thiện là đáng giá đề xướng, nhưng vung gia sản của mình vào đó hếtthìchính là ngu ngốc. Hóa ra chađãnghĩ sai.”

Mộ Cao Tố sờ sờ mũi, “đi, chúng ta về nhà khóc.”

Ngồi tại vị trí đầu tiên bên dưới chủ vị, Tam lão gia Lục Cảnh nịnh nọtnói: "Người ta là vợ chồng hợp pháp, lại là vợ chồng son, có ân ái thế nào cũngkhôngquá đáng.”

Trong đình giữa hồ, quả thực như Lục Bỉnhđãnói, vài con cua bự đỏ tươiđãđược bày sẵn,đangbốc hơi nóng nghi ngút, hương hoa cúc tỏa ra từ những ly sứnhỏđựng rượu trong vắt.

Trong việc nàykhôngchừng có Mộ Kiêu nhúng tay.

"Takhôngvề, ta muốn khóc ở đây đấy. Tổ mẫu cùng với cha mẹ ta sắp bị chém đầu rồi, đám ngườivô lương tâm các ngươicòn cười, còn cưới vợ. Cưới người khácthìthôiđi, tại sao cứ phải cưới sao chổi này về chứ? Nàng ta chính là đầu sỏ gây ra mọi chuyện! Mẹ ơi, cha ơi, tổ mẫu ơi, mọi người c·h·ế·t biến thành lệ quỷthìđừng buông tha cho những người này!"

"Công công uống trà."

Lục Nguyệt đẩy mạnh Mộ Cao Tố, sắc mặt xanh mét: “Thê tử của chàng bị người ta bắt nạt, nếu chàng còn là nam nhânthìnênđibắt nạt lại ngayđi. Chàng là đường ca của nàng ta, còn là Vị Nam vương, luận bối phận luận phẩm cấp chàng đều có thể răn dạy nàng ta. Mauđi!”

“Ý tưởng của con rất tốt, nhưng thời gian đầu nhất định phải đập tiền vào đây.”

Lục Nguyệt quét mắt nhìnmộtlượt những người có mặt tại đây, đôi mắt sắc bén như đao cắt qua mặt mọi người, bộ dáng hung dữ như muốn ăn thịt người.

Lục Cửu lặng lẽ cười, vội vàng hiếu kínhmộtcon cua béođãđược lột sẵn cho chahắn.

Tam phu nhân Tạ thị cũng vội vàng cườinói: “Khó nhất là được nghe thấy tiếng cười của quận chúa, hồi trước..."

“ConđãnóiTiểu Phượng Hoàng thông minh nhất mà.” Lục Cửu đúng là vợ vinh chồng cũng vinh, kiêu ngạo ngẩng cao đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lục Nguyệt vặn mạnh khăn tay của mình, nặng nề hừmộttiếng, xoay ngườinóivới Lăng thị: "Đại bá mẫu, người nhất định phải cung phụng quận chúa như Bồ Tát nha,khôngthìcoi chừng người lại nhận được kết cục qua thu chém đầu đấy.”

Mộ Khanh Hoàng liếchắnmộtcái, "Sao, sợ à?”

TuynóiLục Nguyệt gả cho quận vương, nhưng quảthậty như lời của nàng ta, Kiến Nguyên Đế có hơn hai mươi con trai, con trai lại sinh ra đượcmộtđống cháu trai, mỗimộtcháu trai ngoại trừ được tiếp tục duy trì Vương tước, lên làm thế tử của Vương phủ,thìcũngsẽđược phong làm quận vương, vì vậy tại Đại Tấn nàykhônghiếm quận vương, có quận vương rờiđiđến đất phong, có quận vương lại ở lại kinh đô nhưngkhôngcó thực quyền gì, Mộ Cao Tố lại làmộttên ăn chơi trác tángkhôngcó lòng cầu tiến, ởtrênngườihắnkhôngkiếm được thứ tốt gì, người tam phòng đương nhiênsẽkhôngđinịnh bợ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Người sáng mắt đều biếtrõchuyện này là thế nào, vốn là Lục Từ Thị, Lục Văn cùng tiểu Từ thị vội vàngđitìm c·h·ế·t nên mới bị c·h·ặ·t· ·đ·ầ·u, mà tính đúng rathìba người nàyđãphá hỏng hônsựgiữa Triều Dương quận chúa và Lục Cửu. Bây giờ Thánh thượng lại tứ hôn hai người lần nữa, có ainóiđược gì, chỉ có Lục Nguyệt chuyên bóp méosựthậtmới gây lộn làm lớn chuyện.

Lục Bỉnh cười phân phó Lăng thị, "Đưamộtcon cuađãđược hấp chín cùng với rượu hoa cúc cho quận vương mangđi."

Người cha chồng nàythậtsựlà quá thông minh hiểu lòng người, Mộ Khanh Hoàng nghĩ.

"Ngoan." Lục Bỉnh vui sướng rạo rực thưởng bao lì xì cho nàng, Mộ Khanh Hoàng giơ hai tay nhận lấy rồi giao cho Ngọc Khêở đằng sau mình.

Lục Nguyệt hừmộtcái từ trong lỗ mũi,đangđịnh mở miệngnóichuyện, Mộ Khanh Hoàngđãthản nhiên cất tiếng: “Ngươi cứ nghẹn đấyđi. Nơi này là Trường Ninh Hầu phủ, ta là phu nhân của Trường Ninh Hầu thế tử, cũng chính là nữ chủ nhân tương lai của phủ này. Còn ngươi, chẳng qua chỉ làmộtchậu nướcđãhất ra ngoài mà thôi.”

đitrêncon đường dẫn tới Thụy Phúc đường, cảm nhận được nhóm người hầu nơm nớp lo sợ, cung kính cẩn thận, Mộ Khanh Hoàng cườimộtcái, mặt mũi tràn đầy vẻ thản nhiên.

Lục Bỉnh ngồi xuống xoa xoa hai tay rồi cầm đũa lên, “Con dâu mau ngồi xuống ănđi, ở đâykhôngcó người ngoài, màthậtra cha cũngkhôngthích mấy thứ quy củ rách nát này, thân tình trong nhà đều bị mấy thứ lễ nghi phiền phức đó phá hỏng hết rồi.”

Nghe vậy, trong lòng Mộ Khanh Hoàng liền biết Lục Bỉnh vẫnkhôngyên lòng, đành phảinóitiếp: “Mỗimộtđịa phương đều xây dựngmộtDưỡng Tế Viện, nếuhiệngiờ thành lập nha môn Dưỡng Tế Tự, lại có thêm chức Dưỡng Tế Tự khanh, vậythìnhững người quản lý Dưỡng Tế Viện tại địa phương cũng đều nên có chức quan. Con định đích thânđiđến mỗimộtnơimộtchỗ, tại đó tổ chức bữa tiệc bán chức quan.nóilà bánthìhơi khó nghe, ngườiđãnguyện ý đến phụ trách quản lý nơi nàythìhiển nhiên trong lòng người đó có thiện niệm, nay lấy được chức quan cũng chỉ vì tiện cho việc quản lý hơn thôi.”

“Chung sống với quận chúa chothậttốt, sang năm tranh thủ cho cha được bế cháu trai mập mạp." Lục Linh cườinói.

thậtđúng làmộtlão nhân thành tinh.

Cảm giác chua xót trong lòng vì nụ cười này củahắnmà chợt tan biến hết, Mộ Khanh Hoàng nhéo nhéo tay Lục Cửu, đôi mắt phượng của Lục Cửu càng sáng ngời,khôngđể ý đám người hầuđiquađilại,mộttay ôm lấy Mộ Khanh Hoàng, "đithôi."

Lục Linh có khuôn mặt phúc hậu, tướng mạo đẫy đà, gả cho đích trưởng tử Liêu Bình An của Tả quân Đô đốc phủ ĐoạnsựLiêu Thăng. Liêu Thăng và Lục Bỉnh là bạn thân, Lục Linh và Liêu Bình An được đính hôn từnhỏ, phu thê ân ái, sinh đượcmộtngười con trai.

Lăng thị cườinói: "Cửu Nhi kỳ cục quá.”

Mặt Mộ Khanh Hoàng hơi nóng lên, dưới gầm bàn lặng lẽ dùng chân khẽ chạm vàohắn, đểhắnthu liễm bớt lại.

Lục Cửu như biếtrõvì sao nàng cười nên cũng cười theo, "Tiểu Phượng Hoàng, nàng yên tâmđi, ta tuyệt đốisẽkhôngtrở thành Lục Mạo thứ hai, nàng đừng nghĩ đến chuyện g·i·ế·t ta.”

Lục Cửu cười ha ha, ôm lấy Mộ Khanh Hoàng chạy như baytrênhành lang, gió thổi vùn vụt qua tai, Mộ Khanh Hoàng giương cao khóe môi, sợ bị té ngã nên hai tay nàng ôm chặt lấy cổhắn, mỉm cườinhẹgiọng khiển trách, "Chàng chậmmộtchút, chậmmộtchút."

"Biết rồi biết rồi, con lặpđilặp lạikhôngbiết bao nhiêu lần, mẹ nhớrõmà.”nóixong cũng đưa cho Mộ Khanh Hoàngmộtbao lì xì nặng trĩu.

Tiếp theo Lục Cửu dẫn Mộ Khanh Hoàng tới trước mặt Lục Cảnh, dựa vào thân phận của Mộ Khanh Hoàngthìchỉ cần gật đầumộtcái với phu thê Lục Cảnh, phu thê Lục Cảnh liền ngoan ngoãn,trênmặt còn cười tươi roi rói đưa hai bao lì xì nặng trịch.

Cơ thể nàng mảnh mainhỏnhắn, nằm gọn trong lồng ngựchắn, hai mái đầu từ từ tựa gần vào nhau.

Lục Bỉnh cười tủm tỉm gật đầu, “Nhóm phụ nhân trong kinh đô hàng năm đầu quyênmộtlượng lớn tiền cúng vào những chùa chiền đền miếu, thay vì đổ tiền cho đám lừa ngốc kia, chi bằng trực tiếp dùng làm việc thiện. Con tổ chức bữa tiệc này, khéo léo lôi kéo dụ dỗmộtchút, ắt hẳnsẽcó người đồng ý tham gia.”

Mộ Khanh Hoàng lại quay sang Mộ Cao Tốnói: "Tố đường ca, muộinóivậy huynh có ý kiến gìkhông?"

Trong lòng Lục Bỉnh thầm mắng tên vô lại ăn cướp giữa ban ngày ban mặt này, biếtrõThánh thượng phong cho tiểu tử thúi nhà mình làm Dưỡng Tế Tự thiếu khanh chính tứ phẩm là vì muốn ông phải bỏ tiền ra trợ cấp cho đôi vợ chồng son. Làm việc thiện tích lũy công đức ông cũng bằng lòng, nhưng nếu muốn nuôi sống toàn bộ trẻ mồ côi người già cả kẻ tàn tật trong cả nước này,thìcó đưa cả Trường Ninh Hầu phủ vào cũngkhôngđủ. Vì vậy ông lạinói: “Tuy trong tay cha cũng cómộtít của cải, nhưng mà đống bạc ấykhôngđủ, con dâu có ý gì kháckhông?”

Đích nữ Lục Nguyệt của Nhị lão gia Lục Văn lạnh mặtnóitiếp: "Hồi trước khi còn ở chung với đệ đệ ta, ta chưa từng thấy nàng ta cười.”

Lục Cửunói: “Mẹ, mẹ mau mau uống trà thưởng bao lì xìđi, Tiểu Phượng Hoàng của chúng tahiệngiờđãlà Dưỡng Tế Tự khanh chính tam phẩm rồi, bên dưới phải nuôi rất nhiều người, cần rất nhiều bạc,khôngcần vòng ngọc trâm cài, hôm nay chỉ lấy lì xì thôi.”

Đối với toàn bộ mọi người trong Trường Ninh Hầu phủ mànói, tân nương tử Triều Dương quận chúa thựcsựkhôngđược tính là mới, chẳng qua uy thế của Triều Dương quận chúa trong lòng nhóm nô bộc tỳ nữ nayđãnặng hơn xưa. Đùa à, đây chính là ngườiđãg**t ch*t bố mẹ chồng trước, khiến cho chồng trước thân bại danh liệt đấy.

Tìm vợ! Tạo con!

Xưa nay Lục Nguyệt luôn khinh thường Đại bá mẫu có đánh cho mười gậy cũngkhôngra nổi nửa cái rắm này, trực tiếp liếc mắt khinh bỉ.

Người Lăng thị thoáng cứng đờ, lén lút liếc mắt dò xét Mộ Khanh Hoàngmộtcái rồi miễn cưỡng cườikhônglên tiếng.

Bữa cơm này ăn rất vui vẻ, Lục Bỉnh giaomộtxâu chìa khóa cho Mộ Khanh Hoàng rồi đuổi nàngđi.

Mộ Khanh Hoàng hơi kinh ngạcmộtchút rồi mặc kệ, hai tay đặttrênbụng, ngước mắt nhìnhắn, nhìn gương mặt khuynh thành tỏa sáng trong nắng mai củahắn.

Lục Bỉnh liếc mắt nhìn Lục Cửu, Lục Cửu cây ngaykhôngsợ c·h·ế·t đứngnói: “Con bóc cua cho vợ con là đạo lý hiển nhiên."

Lục Cửu vội vàng dùng bàn tay bóng lưỡng của mình bóp vai đấm lưng cho chahắn, “Ngài quảkhônghổ là cha ruột của con.”

Vừa nghe thấy Mộ Khanh Hoàngnóilà muốnđiđến những nơi đó, Lục Cửu vộinói: “Đến lúc đó ta cũngđicùng với nàng.”

Có cua ăn có rượu uống, Mộ Cao Tố liền cao hứng, cũng mặc kệ Lục Nguyệt làm gì,hắnxách đồ vui vẻ rờiđi. Hành động này lại lần nữa thành công khiến Lục Nguyệt tức đến ngã ngửa, nàng ta làm loạnmộttrận như vậy, cũngkhôngcòn mặt mũi nào mà ở lại, liền xám xịt dẫn theo nha hoàn ma ma rời khỏi.

Mắt Mộ Cao Tố lập tức sáng ngời, chim của mình cũng bỏ mặc, ôm lấy cánh tay Lục Cửu,khôngkhách khínói: "đi, chúng tađiuống rượu,để nàng ta đứng đây khócđi, nữ nhân gia khócmộtchút mới tốt cho thân thể.”

Vì vậy Lục Cửu cùng Mộ Khanh Hoàng liền ngồi xuống ở bên phải Lục Bỉnh, Lục Cửu học theo chahắndùng taykhônglột cua, lại dùng kim xiên bóc thịt cua ra đặt vào đĩa sứ trắng trang trí hoa văn cá vàng cho Mộ Khanh Hoàng ăn.

Lục Bỉnh cười chỉ vàomộtbao lì xì căng phồng trong khay màu đỏ bên cạnh, “Bao lì xì này của tađãchuẩn bịkhôngbiết bao nhiêu năm rồi, chỉ ngóng trông thằng nhóc này thành thân cho ta được ôm cháu thôi đấy.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nayđãlà tháng chín, ngày xử trảm sắp tới gần, trong lòng Lục Nguyệt vừa xót vừa hận.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 50: Ba ngày sau xử trảm