Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Trùng Sinh Lại Làm Độc Phụ

Thanh Sơn Ngọa Tuyết

Chương 51: Ban đêm đàm luận việc nhà

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 51: Ban đêm đàm luận việc nhà


“khônghỏikhônghỏi nữa, vậy chúng tađitạo em bé nhé? Chúng ta phải tranh thủ dữ lắm nha, chỉ có ba ngày nữa thôi đó.” Lục Cửu nghiêm túc nhìn Mộ Khanh Hoàng.

Thời điểm này, trong đáy mắt nàngẩnchứa chút mệt mỏi, Lục Cửu thầm mắng đêm qua mình vui sướng quá mức nênkhôngbiết tiết chế, thương tiếc sờ sờ mặt nàng, “Ta bế nàng lên giường ngủ nhé, đêm qua là takhôngtốt."

Lục Cửu phì cười, “Nàng nghĩđiđâu thế? Ta chỉ muốn ôm nàng ngồi lên đùi ta thôi.”

Mộ Khanh Hoàng mơ mơ màng màng chớp chớp mắt, hơi ngẩn ngườimộtlát rồi mới kịp phản ứng lại, khẽ đẩyhắnmộtcái, “khôngđược trêu chọc ta, tađangđợi chàng đây, có chuyện muốnnóivới chàng.”

Lục Cửu quyết địnhthậtnhanh, bế ngang Mộ Khanh Hoàng lên sải bước vào trong nội thất, bức rèm che khẽ phất lên rồi rủ xuống, che lại khung cảnh đầy xấu hổ của hai ngườiđangtriền miên kia.

Ngọc Khinh vội vàng gật đầu.

“Chuyện lần nàythậtđúng là xấu hổ c·h·ế·t được." Ngụy quốc Công hừmộttiếng, nghiêng ngườiđinhắm nghiền hai mắt.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc đến mức như thần như thánh củahắnmà nàng lại có cảm giác ngượng chín người là sao?

Vàomộtngày cuối thu trời trong mây sáng, Lục Từ thị, Lục Văn, tiểu Từ thị và những phạm nhân khác cũng bị định tội c·h·ế·t đều bị chém đầu ngay giữa chợ. Lục Bỉnh mang theo Lục Cửu, Lục Cảnh nhặt xác đem về phủ, linh đường cờ trắng trong phủ đềuđãchuẩn bị ổn thỏa.

Có lẽ chính vì nguyên nhân đấy, màhắncàng muốn bảo vệ nàng, ôm lấy nàng, chắn gió che mưu cho nàng.

hiệngiờ trong lòng Lục Cửu mừng đến mức giống như có con khỉđangnhảy vút tận lên trời rồi lại hạ xuống đất lấy đà tiếp tục nhảy lên vậy, nhưng khổ nỗi làhắnlạikhôngthể cười, nếu cười rathìTiểu Phượng Hoàng khẳng địnhsẽxấu hổ buồn bực mà rút lui.

Lúc Lục Cửu về tới Mạc Viên, Mộ Khanh Hoàngđãnằm úp sấptrêntháp quý phi ngủ thiếpđi, làn váy đỏ thẫm hơi rũ xuốngtrênbậc thềm, mỗimộtcon phượng hoàng được thêu lên bằng kim tuyến đềuđangvung đôi cánh rực rỡ lấp lóe dưới ánh mặt trời, tóc đen xõa ratrênvai nàng, thấp thoáng bên dưới là khuôn mặt trắng nõn chỉnhỏbằng bàn tay.

Mộ Khanh Hoàng cắn răngmộtcái, gật mạnh đầu, rồi lập tức nhắm nghìn hai mắt.


Ngón tay v**t v*trênlàn môi non mềm của nàngmộtlát, yết hầu chợt cử động lên xuống,hắnnuốtmộtngụm nước miếng,mộtbàn tay khácđangôm quanh vòng eonhỏnhắn của nàng bỗng dưng siết chặt lại, ôm sát nàng vào người hơn.hắncúi đầu ngậm cái miệngnhỏnhắn mềm mại của nàng, ma sát qua lại, m*t vào, l**m láp, chẳng mấy chốc hai ngườiđãdán chặt vào nhau.trêntháp quý phinhỏhẹp chỉ đủ đểmộtngười nằm, nay hai người cùng lăn lộntrênđó, quả thựckhôngđủ dùng.

“Tanóixong rồi, đến lượt chàng.” Mộ Khanh Hoàngkhôngpháthiện, nay nàng ngồitrênđùi Lục Cửuđãhết sức tự nhiên, cơ thể mảnh mai mềm mại tựa trong lònghắn, hơi nhúc nhích người tìmmộttư thế thoải mái rồi ngước đầu nhìnhắn.

Lục Cửu thấy vậythìkinh ngạc vui mừng đến mức tưởng rằng mình nhìn lầm, kích động hỏi lần nữa, “Tiểu Phượng Hoàng nàng đồng ýthậtư?” (đọc tại Qidian-VP.com)

"Ta cũng có chuyện muốnnóivới nàng.” Lục Cửu ngồi lên tháp quý phi, đưa tay muốn ôm Mộ Khanh Hoàng, nhưng Mộ Khanh Hoàng lại vội vàng cách xahắnra, cảnh giác trừng mắthắn, "Giữa ban ngày ban mặt, chàng thànhthậtngồi đóđi.”

Tiểu Phượng Hoàng củahắnđương nhiên nên đứng đầu thiên hạ, nên là người được tôn quý nhất.

Hoặc là từ những buổi đạp thanh tổ chức hàng năm,hắnthấy nàngmộtthânmộtmình chiếm lấy Phượng Nghi đình, vô cùng quyết đoán.

"Tuân mệnh quận chúa nương tử."

Tiếng động từ trong phòng truyền ra, Ngọc Khinh cùng Ngọc Loan vốn bị Lục Cửu xua ra ngồitrênbậc thềm ngoài hành lang thêu hoa bện dây nghe thấy, quay sang ngơ ngác nhìn nhau, sau đó hai khuôn mặt xinh đẹp thanh tú kia lập tức đỏ hồng hết lên.

hắndõi theo bóng hìnhcôđộc của nàng, giốngmộtđóa tuyết liên ngàn năm lẻ loi nởtrênbăng,hắnbiết việc gì cũng tự gánh vácmộtmìnhđãtrở thành thói quen của nàng. Nàng dùng đôi mắt cùng tấm lòng trong sáng như gương nhìn thấu tình đời mà sống, thái độ lạnh lùng cao ngạo khinh người chính là khôi giáp của nàng, bảo vệ mẫu thân yếu đuối cùng đệ đệnhỏtuổi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lục Cửu ngậm lấy khăn, phun quamộtbên rồi lại quay đầu lại, cười đầy bỉ ổi, “Sao nàng lạinóioan cho phu quân của nàng thế, ta có động tay động chân đâu,rõràng là động miệng mà.”

“Nương tử, mong nàng hãy nghiêm túc trả lời cho vi phu, chẳng hay nương tử có bằng lòng haykhông?”

hiệngiờ chắc là có rất nhiều công chúa quận chúa ghen tị với nàng, ai bảo Triều Dương quận chúa được Thánh thượng cùng Thái tửyêuthích cơ chứ, chẳng hạn như Lâm An công chúatang chồng tang con, hoặc là Nghi Hòa quận chúa cùng Nam Bình quận chúatừng dùng kim đâm lên người nàng. Nhưng khi Tiểu Phượng Hoàng cònnhỏ, khi mẫu thân nàng chỉ làmộtLương việnkhôngđược sủng, Thánh thượng và Thái tử cũng chỉ đối xử với nàng vô cùng bình thường thôi.

Nàngđiđược đến ngày hôm nay, nhất địnhđãphải nếm trải rất nhiều đau khổ.

Mộ Khanh Hoàng xoay mặtđi, cầm khăn che miệng Lục Cửu lại, "Đừng động tay động chân."

Con à... Nàng đặt tay lên bụng mình.

khôngbiết Từ Trường Cung có nghe thấy haykhông, chỉ thấy ông im lặngkhôngtrả lời.

Thời niên thiếukhôngbiết nông hay sâu, luôn tìm cớ gâysựvới nàng, chỉ nghĩ là do mìnhkhôngưa thói lạnh lùng ngạo mạn cùng tính cáchcôđộc lầm lì của nàng, luôn muốnđiđập vỡ lớp mặt nạ ấy ra, vì vậy thường hay lấy việc nhìn dáng vẻ chật vật của nàng làm thú vui.

Cả người Mộ Khanh Hoàng căng cứng,mộttay nắm chặt vạt áo trước của Lục Cửu, mặc dù hôm qua từng “ăn tiệc” rồi, nhưnghiệngiờđanglà ban ngài lại phải...

Vì ba người bọn họ phạm tội bị chém c·h·ế·t, hơn nữa còn do Thánh thượng mở miệng vàng lời ngọc xử tội c·h·ế·t, nênkhôngthể nào làm đại tang, tangsựnày chỉ có thể làmthậtim ắng, ngay cả Lục Nguyệt cũngkhôngdám gây chuyện.

Từ Trường Cung cau màynói: “Gì mà vì Triều Dương quận chúa mà c·h·ế·t chứ,côcôtuy làcôcôcủa ta, nhưng bà ta làm ra mấy chuyện này, đều là bà ta gieo gió gặt bão thôi. Người c·h·ế·t rồithìthôi, ta vốnkhôngđịnhnóibà ấy cái gì, nhưngcôcônày của chúng ta quả thực là quá mù quáng, quá ngu ngốc. Nếukhôngphải bà ấy vì chột dạ màmộtlòng mưu toan muốn vu cáo ngược Triều Dương quận chúa,thìTriều Dương quận chúa cũng đâu chấp nhặt gì với bà. Có câunói“lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử”, đích xác là dùng đểnóivề bà ấy. Vốn chỉ làmộtchuyện hòa ly đơn giản, đâu có gì nghiêm trọng, thế mà bà ấy lại hợp mưu với muội muội muội phu... Tanóirồi, sốngtrênđờikhôngthể làm ra việc gì trái với lương tâm,mộtkhiđãlàmthìsớm muộn gì cũngsẽtự mình hại mình thôi.”

“Đừng có giỡn nữa, nghiêm túcmộtchút." Mộ Khanh Hoàng nhếch môinhẹkhiển trách. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 51: Ban đêm đàm luận việc nhà

Đêm khuya thanh tĩnh, hai phu thê nằmtrêngiường, Hoa thịnói: “thậtkhôngbiết Trường Ninh hầu nghĩ như thế nào, biếtrõcôcôvới muội muội muội phu đều vì Triều Dương quận chúa mà c·h·ế·t, thế màhắnlại còn cứ cướimộtthê tử như thế cho nhi tử của mình,khôngsợ nối gót theo bọn họ à?”

khôngcần Lục Cửu trả lời, Mộ Khanh Hoàngđãnóitiếp: “Bây giờ ta là Dưỡng Tế Tự khanhchính tam phẩm, mặc kệ người khác chỉ trích ta khờ khạo như thế nào, phá hoại triều cương ra sao, nhưnghiệntại ta coi như cũngđãbước được nửa chân vào trong triều đình. Ta muốn từng bướcmộtkhuếch trượng sức ảnh hưởng của Dưỡng Tế Tự, nhân cơ hội này đặt chân đứng vững tại triều đình. Nếu Duẫn Hoàng vẫn đăng cơ như kiếp trước, khi ấy ta cũng có khả năng khuyên canmộthai. Kiếp trước Duẫn Hoàng dùng lý do takhônghiểu việc triều chính,khôngchịu nghe ta khuyên ngăn, cứ khư khư cố chấp. Kiếp này, ta phải sớm loại bỏ cái cớ ấy của Duẫn Hoàng mới được.”

Tuy khá xấu hổ, nhưng trong lòng vẫn mong đợi.

Lục Cửu vừanhẹnhàng v**t v* cánh tay nàng, vừanóichuyện nhằm dờiđisựchú ý của nàng, “khôngphải nàng có chuyện muốnnóivới ta à, chuyện gì thế?”

Nàng mảnh mainhỏbé đến thế, nên được nằm trong lònghắnquyến rũ nũng nịu, chứkhôngphải làđidùng ánh mắt kiêu căng cùng với khí thế “đừng ai lại gần” để trang bị cho bản thân mình, uy h**p người khác. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lục Cửu mừng thầm,trênmặt lại vẫn duy trì vẻ nghiêm nghị, “Ba ngày nữa ba người Lục Từ thịsẽbị xử trảm, sau khi Lục Từ thị c·h·ế·t rồi, ta phải để tang cho bà ấymộtnăm, phụ thân bảo ta phải tranh thủ nắm chắc ba ngày này để tạo con với nàng.”

Suy nghĩmộthồi, tâm trạng nàng cũng bình thản trở lại, cơ thể theo đó mềm ra.

Hoa thịnhỏgiọng lẩm bẩm: “Nếu muốn thiếpnói,thìTriều Dương quận chúa cũng có chỗkhôngđúng, dùnóithế nàothìcôcô, muội muội, muội phu cũng từng là bà nội chồng, mẹ chồng cùng cha chồng của nàng ta, nàng takhôngnên so đo với trưởng bối như thế, lại còn làm ầm ĩ đến mức ai ai cũng biết nữa chứ. Thiếp thấy có lẽ nàng ta cố ý tính kế...”

hắnbiếtrõvì sao nàng phải làm vậy. Từnhỏnàngđãsinh ra lớn lên ở trong cung, xung quanh đều là thiên chi kiều nữ, tính kế lừa gạt, ganh đua so sánh, tranh thủ tình cảm, bản thân nàngthìphải che chở cho mẫu thân yếu đuốikhôngđược sủng ái cùng đệ đệ dễ yểu mệnh của nàng, vì vậy nàng chỉ có thể tự trở nên mạnh mẽ.

Chắc vì thân hình cao lớn củahắnđãchặn lại ánh nắng mặt trời chiếu vào từ cửa sổ, hắt bónghắnlêntrênmặt nàng, mấtđichút ấm áp dịunhẹ, nên nàng từ từ mở mắt ra.

Lục Cửu cũngkhôngsợ nàng giả vờ phô trương khí thế, thừa dịp nàngkhôngchú ý liền tóm lấy xiêm y nàng, vòng tay từ phía sau ra, chặt chẽ ôm nàng vào trong lòng, “Suỵt suỵt suỵt, đừng náo loạn,nóichuyện chínhsựnào.”

Thấy trong phòng cũngkhôngcó ai khác, Mộ Khanh Hoàng liềnnhỏgiọngnói: “Ta nhúng tay vào việc của Dưỡng Tế Viện,mộtmặt làthậtlòng muốn làm chútviệc thiện, mặt khác là muốn thu đượcmộtít công lao cùngsựủng hộ. Vốn dĩ ta nghĩ rằng, lúcđicầu Hoàng tổ phụ, vô luận như thế nào cũng phải xin đượcmộtchức quan nhonhỏ, nhưngkhôngngờ Hoàng tổ phụ cấp hẳn cho ta cảmộtnha môn. Chàngnóixem, có phải kiếp này ông trời đứng về phía chúng ta haykhông?”

“Rồi rồi rồi, tangsựcũngđãxong, thiếp cũng chỉnóimộtchút vậy thôi, xem chàng bực bội kìa. Trờikhôngcòn sớm nữa, mau nghỉ ngơiđi, sáng mai còn phải vào chầu đấy.” Hoa thị kéo chăn lên cho Từ Trường Cung, trấn an vỗnhẹmộtcái.

Lúcnóira những lời này,trênmặt Hoa thị đầy vẻ khinh bỉ, “Nhất định là muốn bám vào nàng ta mà mưu quyền kiếm chức rồi. Mặc dù Triều Dương quận chúa tàn nhẫn ác độc, nhưng Thánh thượng thiên vị nàng ta, sủng ái nàng ta cũng làsựthật.”

Có lẽ bắt đầu từ lầnhắnđitheo phụ thân tham gia tiệc mừng sinh nhậtcủa Thái tử, trongmộtđộngnhỏở núi giả bắt gặp nàng bị hai bégáiđè ép lên vách đá để châm kim, nhưng ánh mắt nàng vẫn lạnh lùng quật cường đến thế. Trước hai bégáikia, nàng thoạt nhìnnhỏbé là vậy,trênmặt vẫn còn nét béo mập búng ra sữa củamộtđứa con nít, nhưng khí thế lạikhôngthua kém chút nào.

Thời gian trôi qua,hắndần trưởng thành, cũng từ từ hiểu ra, lý do màhắnluôn gâysựvới nàngkhôngphải vì nhìn nàngkhôngvừa mắt, mà trong lúc vô ý thứcđãbị nàng hấp dẫn.

Mộ Khanh Hoàng sờ sờ khuôn mặt nóng hổi của mình, gật đầunhẹđến mức khó mà nhận ra.

Ngọc Loan đứng dậy đóng chặt cửa lại, kéo Ngọc Khinh,nói: “Chúng ta đến dưới gốc nho kia ngồiđi, chỗ đó vừa vặn đối diện với cửa phòng, cũngsẽkhôngchậm trễ hầu hạ.”

Edit: Diệp Nhược Giai

“Chàng còn hỏi à?!” Mộ Khanh Hoàng thẹn quá hoá giận trừnghắn.

“Vậy ta hôn đó nha?”

“Ai náo loạn chứ,rõràng là chàng mà.” Mộ Khanh Hoàng vẫnkhôngquá quenhắnđối với mình như thế,khôngđược tự nhiên ngồitrênđùihắn, cả người cứng ngắc.

Lúc Mộ Khanh Hoàng trừng người khác,sẽlạnh lùng liếc ngươimộtcái, dáng vẻ đầy cao ngạo kiêu kỳ, giống nhưđangnửa liếc mắt nhìn thiên hạ. Kẻ nào hận nàng gặp phảimộtcái liếc này của nàng chắc chắnsẽtức đến mức run rẩy cả người, thế mà Lục Cửu lại thích hành động này của nàng chếtđiđược.

Đôi mắt nàng sáng ngời, giống như chứa ngàn vạn ngôi saotrênbầu trời.

Mặt Mộ Khanh Hoàng thoắt cái đỏ bừng, nóng hừng hực. Vì đêm qua vừa động phòng,trêngương mặt nànghiệngiờ có thêm chút quyến rũ thành thục, lúc này ánh mắt càng thêm long lanh đầy mị lực.

Ba ngày trôi qua nhanh nhưmộtcái chớp mắt.

Tại Ngụy quốc Công phủ, Ngụy quốc Công Từ Trường Cung cùng thê tử Hoa thị vừa từ Trường Ninh Hầu phủ trở về, bắt đầu đàm luận việc nhà.

Chẳng biết tại sao, nàng cứ thế tiếp nhận Lục Cửumộtcách hết sức tự nhiên,khôngđến mứcyêuđiênyêudại, nhưng khi ở chung vớihắnlại cảm thấy thoải mái vô cùng. Cho dù đêm động phòng hôm qua,hắncũng xem nàng giống như trân bảo, đôi môi nóng rực hôn khắp người nàng, thành kính đến thế, chân thành tha thiết đến thế, lại... làm ngượng ngùng run rẩy đến thế.

Nhưng nghĩ đến ngọn núi nặng ngàn cân là Yến vương cònđangđètrênđầu bọn họ, thời gian của bọn họ quả thựckhôngcó nhiều,mộtnăm chịu tang này quả thựckhôngthể để lãng phí, nếu có thể mang thai trong vòng ba ngày này, đến lúc chịu tangthìsinh con, như vậy tương lại làm việc cũng tiện hơn.

Lục Cửu nghe nghiêm túc, liên tiếp gật đầu, hôn cái chụt lên mặt Mộ Khanh Hoàng, tán dươngnói: “Tiểu Phượng Hoàng của ta thông minhthậtđấy, biện pháp hay thế này cũng nghĩ ra.”

Sau khi tangsựkết thúc, Trường Ninh Hầu phủ bắt đầu yên lặng đóng cửa để tang, Lục Bỉnh phải để ba năm, còn Lục Cửu làmộtnăm.

Chỉ cần ngẫm lại đoạn thời gian mà nàngkhôngcóhắn, nàng phải chịu những khổ sở kia, lònghắnđãđau đớnkhôngthôi. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Vậy cũngkhôngđược." Mộ Khanh Hoàng ngẩng đầu nhìn xung quanh, thấy trong phòngkhôngcómộtnha hoàn nào, lại quay đầu lại trừnghắn.

Cũng có lẽ là vào bữa tiệc mừng khánh thọ của Thánh thượng,hắntrông thấy nàng đứng xen lẫn trongmộtnhóm quận chúa, như hạc giữa bầy gà, cao ngạo lạnh lùng lại thanh khiết, tuyệt thế vô song.

hắnkhôngbiết tự bao giờhắnđãkhôngthể sống thiếu nàng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 51: Ban đêm đàm luận việc nhà