Trùng Sinh Lại Làm Độc Phụ
Thanh Sơn Ngọa Tuyết
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 52: Có tin vui
Bạch Cẩm chẳng biết từ lúc nàođãđến gần Ngọc Loan, nắm hai vai nàng xoay lại đối diện vớihắn,nhỏgiọngnói: "Trong lòng ta nàng vẫn đẹp nhất."
"Kim Nê vừa ýmộttiểu nha đầu, ta thấy ý của tiểu tử thúi Kim Nê này là muốn nàng cất nhắc nha đầu kiamộtchút, đến khi cưới về cũng vẻ vang.” Lục Cửu ngồi bên cạnh Mộ Khanh Hoàng cườinói.
Ngọc Loan đỏ mặt, "khôngnóichuyện với người nữa, chỉ biết bắt nạt em."
Cơ mà cái tên to xác phiền phức ấy đâu rồi?
Quamộthồi phát ra tiếng leng keng rấtnhỏ, noãn các lại tĩnh lặng im lìm, chỉ còng tiếng hít thở của thái tử.
Bốn nha hoàn nghe vậythìbật cười, Ngọc Loan mở miệngnói: "Đại giathậtlòng thương quận chúa đấy, người nên biết đủđi."
"Ta biết đủ biết đủ, Loancônương, em với Bạch Cẩm kia định khi nào thành thân, đến bao giờ bản quận chúa mới có thể uống rượu mừng của em đây."
Bên ngoài Mạc Viên, Lục Cửu đứng cạnhmộtgốc cây phù dung, háimộtđóa hoa màu hồng v**t v* trong tay, đứng bên cạnh là Bạch Cẩm, Ngọc Cái cùng Hương Trần, cả ba đều mặc quan phục của cẩm y vệ, Ngọc Cáiđangbẩm báo chuyện gì đó.
Thân là nha hoàn nhanh mồm nhanh miệng nhất trong bốn nha hoàn, Ngọc Loan nghe vậythìkhôngphục, liền đặt sợi chỉ xuốngđiđến ngắm nghía Sầm Tiểu Mạn, chỉ nghiêng đầu nhìn vài lần liền bĩu môinói: "Dung mạo cũng chỉ có thế thôi, chẳng qua là đẹp hơn bọn emmộttẹo."
Bạch Cẩm cười hì hì đụng cánh tay Kim Nêmộtcái, nháy nháy mắt vớihắn.
- -
"Ngươi đến đây cho ta nhìnmộtchút." Mộ Khanh Hoàngnói.
"Triều Dương có tin vui, ngươi làm cha có vui haykhông?" Rượu uống đượcmộtnửa, Kiến Nguyên Đế dùng chuyện này để mở đề.
mộtly này vào bụng, thái tử cũng say mèm, từ từ đổ gục quamộtbên.
Trong Càn Thanh Cung, Kiến Nguyên Đế đuổi hết người hầu ra ngoài hành lang đứng,trêngiường gạch trong noãn các chỉ có hai ngườiđangngồi đối diện nhau, ở giữa có cái bànnhỏ,trênbàn bày các món đồ nhắm như lưỡi vịt hầm rượu, đậu phọng ướp ngũ vị hương, chân gà nướng... Tối nay Kiến Nguyên Đế muốn giống như cha con dân gian bình thường, uống rượu dùng bữa với nhaunóivài chuyện huyên thuyên. Cảnh tượng ấm áp như vậy, ông cũngđãtừng cùng phụ thân và các huynh đệ của mình trải qua, đó là vào mùa thu hoạch của năm, qua mấy chục năm, cảnh tượng kia ở trong đầu của ông chưa từng phai nhoà chút nào, ngược lại nhưrõmồnmộttrước mắt.
"Dạ."
"Thỉnh an thế tử gia." Kim Nêmộttay nắm Tú xuân đao, quỳmộtgối xuống cao giọngnói.
Bạch Cẩm cườimộttiếng, "hắnấy à, thấy thuộc hạ với Ngọc Loancônương tốt đẹphắnliền ghen tị, mấy ngày hôm trước vừa ýmộtnha đầu nhóm lửađangchuẩn bị ra tay kìa."
"Đại gia đâu?"
Thái tử quỳ gối đối diện Kiến Nguyên Đế, sững sờ nhìn chằm chằm dĩa lưỡi vịttrênbànnhỏ,khôngnóilời nào.
"điđi, ai thèm để ý đến huynh chứ." Ngọc Loan đỏ mặt hất tóc quayđi, đứng sau lưng Mộ Khanh Hoàng.
Ngữ điệu ngọt ngào du dương như hoànganhvậy.
Mùi thơm ngát của rượu tỏa ra trong noãn các, thái tử cũngkhôngdám dùng tay lau rượutrênmặt, ngược lại kinh hoàng sợ hãi ởtrêngiường khấu đầu tạ tội, "Nhi thần đáng c·h·ế·t."
"Đừng giả ngu với lão tử, lại càng đừng giở trò với lão tử của ngươi, củ gừng già là cha ngươi này còn cay hơn ngươi tưởng nhiều, thànhthậtkhai báođi!" Kiến Nguyên Đế đập đôi đũa bạc lên bàn cái rầm.
Kim Nê cười hì hì, "Thế tử gia, bọn họ đềuđãnóivới ngài, nên ngài cũng biết hết rồi hết rồi, xin ngài thương xót cho thuộc hạmộtchút. Thuộc hạ cũngđãtrưởng thành, trong nhà cũngđangthúc giục đấy,nóilà bây giờ con cái ngài cũng có luôn rồi, bọn thuộc h* th*n là tùy tùng của ngàithìtuyệt đốikhôngthể kéo chân ngài được, nên cũng phải mau chóng cưới vợ sinh con."
Ngọc Khê cùng ba nha hoàn kia ngồitrênghế đánhỏngay bên cạnh, Ngọc Khinh chăm chú thêu từng mũi kimmột, Ngọc Loan giúp nàng tách sợi chỉ, Ngọc Khê Ngọc Châuthìđangxem sổ sách gảy bàn tính.
Thái tử lại cật lực lắc đầu, "Ngàinóicái gì? Nhi thần say rồi."
Tuy uống rượu, nhưng mà thái tử lại càng thanh tỉnh cảnh giác, cung kính đáp lời, "Nhi thần rất vui."
Kim Nê thẹn thùng xoa xoa đầu, "Thuộc hạ nào có lừa gạt, đây chính là nha đầu nhóm lửa ở phòng bếp trong phủ, thuộc hạ thấy nàngkhôngcó nơi nương tựa rất đáng thương, nên bình thường cũng quan tâm săn sóc nhiều hơnmộtchút."
Nho cũngđãchín, từng chùm từng chùm rủ xuống lắc lư, dưới những chùm nho bóng bẩy đó làmộtchiếc giườngnhỏ, Mộ Khanh Hoàngđangtựa ngườitrênđó thêu hìnhmộtđứa bé mập mạp ôm cá lớntrênmộtcái yếm hồng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Kiến Nguyên Đế đặt tay tráitrênđùi, tay phải cầm đũa gắpmộthạt đậu phộng cho vào miệng, đôi mắt sắc bén nheo lại nhìn thái tử bị say rượu đến mức mơ hồ, ông phì cười, hỏi, "nóicho trẫm,hiệntại ngươi có cảm giác gì?"
Mộ Khanh Hoàng hơi khựng người lại, liếc mắt nhìn Lục Cửu, đến khi Lục Cửu dời thânđi,trênmặt Mộ Khanh Hoàng lại phục hồi vẻ bình tĩnh ung dung. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thái tử cúi thấp đầukhôngnóilời nào.
"Ai?" Mộ Khanh Hoàng ngẩng đầu, Lục Cửu lạikhôngcho nàng thấy trước, chặn ánh mắt nàng lại, đồng thời cũng ngăn ánh mắt của Sầm Tiểu Mạn sau lưng mình, cúi đầunóinhỏbên tai Mộ Khanh Hoàng: "Là Sầm Tiểu Mạn, nàng đừng để cho nàng ta nhìn ra điều gì khác lạ, chúng ta cứ vờ nhưkhôngbiết gì."
Ba người Ngọc Cái chắp taynói"Vâng".
Kiến Nguyên Đế cố gắng kiềm nén tính khí của mình,nóitiếp: "Xa gần lạ quen, ngươi suy nghĩthậtkỹ xem trẫmnóicó đúng haykhông. Lúc này đây trẫm tin tưởng ngươi, trẫmsẽnhốt lão nhịmộtnăm nửa năm xem như khiển trách. Nhưng mà, thái tử ngươi nhớ kỹ,khôngcó lần nữa đâu."
Ngụy Bảo đứng ở bên cạnh, trong lòng lo sợ thầm than.
Kiến Nguyên Đế nguy hiểm nheo mắt lại, tự mình rót thêmmộtchén rượu cho thái tử, lạnh lùng khiển trách, "Uống!"
Thái tử do dựmộtchút, lần nữa dùng sức lắc lắc đầu, cắn răngmộtcái rồi phồng má uống hếtmộthơi, sau đó đặt chén rượu lên bànthậtmạnh, giống nhưđangso tài với Kiến Nguyên Đế vậy.
Đâykhôngphải là ái thiếp của Lục Mạo đời trước, tên Tiểu Mạn gì đó à?
Thái tử bị giật mình lập tức ưỡn thẳng lưng, cúi thấp đầu xuống, lẩm bẩmnói: "Phiên vương nắm giữ nhiều binh lính, nay ngoại tộc xâm phạmthìphiên vương có thể che chắn cho kinh thành, ngày khác lỡ may phiên vương làm loạn, ai có khả năng chống cự?"
Sầm Tiểu Mạn vội vàng quỳ xuống thút thítnói: "Nô tỳ Sầm Tiểu Mạn tạ ơn thế tử gia, thế tử gia ngàithậtsựlà người tốt."
"Ngươi được lắm, đưacônương tên Tiểu Mạn nàyđiđâu mà ngươi cũng suy tính kỹ hết rồi." Lục Cửu đâmmộtcâu.
"Cố Chỉ huy sứ được thế tử gia nhắc nhở quảthậtđãđiđến kho lưu trữ hồ sơ của Hình bộ tìm đọc tất cả các vụ án mạng liên quan đến đao trong những năm vừa qua. Thuộc hạ cũngđicùng vớihắn, tra xétmộttháng trời, cuối cùng cũng tra ra đượcmộtít manh mốt.hiệncó ba vụ án mạng liên quan, đều làmộtđao cắt đứt yết hầu, vết đao rất mỏng, mà cả ba cũng đều vì bị kẻ trộm đột nhập. Các gia đình bị trộm đều có tiếng tại địa phương nơi bọn họ sinh sống, là vọng tộc có gia tài đồ sộ, mà trùng hợp là ba vụ án này đều xảy ra tại tỉnh Chiết Giang, Cố Chỉ huy sứđãphái ngườiđiChiết Giang tra xét kỹ càng.”
Khoảng nửa chung trà sau, thái tử ngồi dậy, mặt vẫn hồng, nhưng đôi mắt lại sáng ngời.hắnsờ sờ chăn mền mà phụ thân đắp cho mình, lát sau lại nằm xuốngtrêngiường, chỉmộtchốcđãphát ra tiếng ngáy.
Thoáng chốckhôngkhí bên trong noãn các chợt đông cứng lại, thái tử dùng sức chà chà mặt mình, nhìn Kiến Nguyên Đếnói: "Mặc kệ ngài tin haykhông, chuyện của Nhị đệkhôngliên quan đến nhi thần."
mộtlát sau, Ngụy Bảo dẫnmộttiểu thái giám rón rén vào thu thập chén bát ngổn ngang.
"Vâng"
"Cútđi." Kim Nê bị cười nhạo, thẹn quá hóa giận, vung đấm qua định đánh người, Bạch Cẩm vội vàng trốn sau lưng Lục Cửu.
Chương 52: Có tin vui
Kiến Nguyên Đế thấyhắnnhư vậythìchợt bực bội, cầm lấymộtchén rượu hắt lên mặt thái tử, chỉ tiếc rèn sắtkhôngthành thépnói: "Ta là cha ngươi,khôngphải làyêuquái ăn thịt ngươi, ngươi sợ cái gì? Ngươi ngay cả Triều Dương cũngkhôngbằng, Triều Dương còn có thể nhìn thấu tấm lòng từ ái này của trẫm, đối xử với trẫm nhưmộttổ phụ bình thường, ngươithìkhôngthể sao?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Thái tử tuân lời, quảthậtuống cạnmộtmạch, mùi rượu dâng trào, cả đôi mắt bắt đầu hồng lên.
Tại hành lang bên ngoài điện, Kiến Nguyên Đế nhìn nửa cái bóng vừa ngồi dậy lại biến mấttrêncửa sổ kia, mặtkhôngchút thay đổi.
Tháng mườiđãhơi hơi trở lạnh, trong cung bắt đầu tháo màn trúc xuống, đổi thành mành lụa màu vàng sáng thêu các loài hoa.
Trong Mạc Viên có trồng vài cây phù dung, tháng mười mẫu đơn thược dược đều héo tàn, nhưng lại là thời điểm hoa phù dung nở rộ.
"Đứng lênđi. Ngươi lừa gạt được tiểucônương này ở đâu thế, dung mạo cũng xinh xắn ngọt ngào đấy." Lục Cửu trêu chọcnói.
Kiến Nguyên Đế lại bật cười, hừmộttiếng, "Kiến Nguyên năm thứ hai mươi, trẫm chémmộtLang trung (1) dám tấu rằng phiên vươngsẽgây nguy hại cho nước ta, cuối cùng bị phán tội ly gián. Người đó, có phải do ngươi an bàikhông?” (đọc tại Qidian-VP.com)
nóixonghắncũngkhôngcó dũng khí tiếp tục nhìn thẳng vào mắt Kiến Nguyên Đế, bèn tự rót cho chính mình ly rượu uống.
Ngươi là người mà trẫm bỏ hết tâm huyết bồi dưỡng thành thái tử, mặc dù từng có nhiều lần bất đồng ý kiến với trẫm, nhưng chỉ là bất hòa về mặt triều chính, trẫm tứcthìcó tức, phiền muộnthìphiền muộn, lại chưa từng nghĩ tới việcsẽphế truất ngươi, ngươi cứ yên tâmđi. Tục ngữnóirất đúng, đánh hổ thân huynh đệ, ra trận phụ tử binh(1), nơi biên cảnh hỗn loạn kia thay vì để cho đám tướng quân tự cao rằng mình lắm công lao ấy đóng quân, cònkhôngbằng giao cho các huynh đệ của ngươi. Chẳng lẽ ngươi thà tin tưởng người khác họ chứkhôngtin huynh đệ ruột thịt sao?"
(1) Lang trung:mộtchức quan thời xưa, đứng đầumộtty.
Ba người rối rít gật đầu đồng ý.
Mộ Khanh Hoàng nhìn đĩa sứ màu xanh chất đầy hạch đàotrênbàn trà, cong môi cười, "Mấy ngày này thực đúng là khiếnhắnchán đến c·h·ế·t rồi."
Lục Cửu trầm ngâmmộtlúc rồinói, "Chuyện này tạm thời đừngnóicho quận chúa."
"đicái gì màđi,khôngđược phépđi, ngươi thànhthậtngồi ở đấy, lão tử hỏi cái gì ngươi đáp cái đó, ngherõchưa?"
Lục Cửu cười tủm tỉm nhấc tay lên, "Đứng lênđi." (đọc tại Qidian-VP.com)
Thái tử dùng sức lắc lắc đầu, nấcmộtcái rồinói: "thậtchóng mặt quá, phụ hoàng, nhi thần thất lễ, xin phép cáo lui."
Xoay người tiến vào Mạc Viên, trông thấy Mộ Khanh Hoàngđangăn quả hạch đào mà mình bóc, nụ cườitrênmặt Lục Cửu lúc này mớithậtsựrạng rỡ, "Tiểu phượng hoàng, xem ta mang người nào đến cho nàng này."
"mộtnăm này takhôngthểđira ngoài, bốn người các ngươi phải lưu tâm đến tiến triển của vụ án Vương Kỳ này."
"Thế tử gia, Tiểu Mạnthậtsựrất đáng thương, người phòng bếp lúc nào cũng bắt nạt nàng, xin ngài thương xót điều nàng đến Mạc Viên bên đâyđi,đitheo Ngọc Loancônương rất tốt. Bạch Cẩm vẫn haynóiNgọc Loancônương là ngườinóinăng chua ngoa nhưng tâm mềm như đậu phụ, Ngọc Loancônương nhất địnhsẽkhôngbắt nạt Tiểu Mạn."
Lục Cửu bịhắnchọc cười, biết thời biết thếnói: "Thôi được rồi, dẫn nàngđitheo ta, nếu quận chúa đồng ýthìcứ để nàng ở lại."
Hương Trần là đệ đệ ruột của Kim Nê vội vàng bổ sung thêm: "Đại ca vốnđangđicùng với bọn thuộc hạ đến thỉnh an thế tử gia, nhưngtrênđường gặp nha đầu kia bị lão ma ma bắt nạt bên trong vườn hoa, đại ca thấy ngứa mắt nênđangở đó dạy dỗ bà ta."
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, Kim Nê cao ráo tráng kiện dẫn theomộttiểucônương yếu ớt mảnh mai từ con đường mònđitới.
Kiến Nguyên Đế giận quá hóa cười, "Lúc này mới có chút tính tình giống ta, như vậy mới là người nhà Mộ gia chứ. Bình thường ngươi lúc nào cũng nho nhã,nóidễ nghe là văn nhã, mànóikhó nghethìchính làmộtđống bột nhão.
Mộ Khanh Hoàngkhôngnhìn Sầm Tiểu Mạn, mà là nhìn gương mặt ngăm đen nayđãđỏ thẫm của Kim Nê, cườinói: "Ánh mắt của ngươikhôngtệ, so về tướng mạothìbốn nha hoàn của takhôngai bì được với nha đầu này."
Lục Cửu lơ đãng nhìn qua, trong lòng liền "A"mộttiếng, cũng cảnh giác hơn.
Thấy vậy, Kiến Nguyên Đế từtrêngiường đấtđixuống, ôm chăn mền đắp lên người thái tử, ở cạnh giường đất đứngmộtlúc mới rờiđi.
(1) Đánh hổ thân huynh đệ, ra trận phụ tử binh: cha con cùng ra trậnthìsẽgiành chiến thắng, huynh đệ cùng chung sứcthìsẽgiết được hổ dữ, hàm ý là người trong nhà cùng đồng lòngthìlàm gì cũng thành công.
Còn Lục Cửu, từ khi Mộ Khanh Hoàng được chẩn ra là có hỉ mạch, mỗi ngàyhắnvừa mở mắt ra là cười, thời gian còn lại đều bám dính lấy Mộ Khanh Hoàng, bưng trà rót nước, đút ăn đút uống, Mộ Khanh Hoàngđithay quần áohắncũng muốn ômđi, quả thực chính làmộttên cực phiền.
Ngọc Loan cũng "Ồ"mộttiếng, "Mới vừa rồi còn ở đây cho bóc hạch đào cho người mà?"
"Tađangnghĩ là ba người các ngươi hình như thiếu ai mà, Kim Nê đâu rồi?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.