Hai ngày nhanh chóng trôi qua. Sau hai ngày nghỉ ngơi, Trương Nguyên Phàm cùng với tiểu bạch hồ xuống núi. Lúc một người một thú xuất hiện ở dưới chân núi, đột nhiên tiểu bạch hồ rời khỏi người của thiếu niên, sau đó chạy về phía vòng trong của Yêu Linh đại sơn lâm.
Trương Nguyên Phàm thấy linh thú của mình chạy về phía vòng trong của sơn lâm, lập tức truy đuổi theo. Một lúc lâu sau, hắn dừng lại ở bên cạnh một gốc linh dược.
Gốc linh dược này là một gốc Tụ Linh Thảo, hơn một trăm năm, nó sinh trưởng ở bên trong một thảm cỏ hơi thưa. Tụ Linh Thảo chỉ là một loại linh thảo cấp một, nhưng nó là nguyên liệu chủ yếu để luyện chế đan dược Tụ Linh Đan.
Không lâu sau, Trương Nguyên Phàm cho gốc Tụ Linh Thảo này vào trong túi linh dược của mình, sau đó hắn tiếp tục đuổi theo tiểu bạch hồ.
Tầm mắt của hắn thay đổi, sau khi hắn truy đuổi tiểu bạch hồ được một canh giờ. Lúc này hắn ở trong một mảng sương mù, hắn lập tức thầm nghĩ: “Ở gần đây có một cái động phủ. Mình muốn đi vào bên trong động phủ, thì mình nhất định phải phá trận pháp. Còn tiểu bạch hồ thì đang ở gần đây, lúc mình phá được trận pháp thì cũng là lúc mình nhìn thấy cổng chính của động phủ.”
Trương Nguyên Phàm thầm nghĩ xong, lập tức thi triển “Linh Mục Thuật”. Một khắc sau, hắn bắt đầu phá trận pháp bảo vệ của động phủ.
Hơn một canh giờ sau, hắn thành công vượt qua được trận pháp. Lúc này hắn xuất hiện ở phía trước một cái cửa sơn động, cũng nhìn thấy tiểu bạch hồ của mình; tiểu bạch hồ chạy đến bên cạnh chủ nhân Trương Nguyên Phàm, sau khi nó nhìn thấy chủ nhân của nó xuất hiện ở bên ngoài cửa sơn động.
Trương Nguyên Phàm nghỉ ngơi một lúc, rồi cùng linh thú của mình đi vào bên trong sơn động. Hắn và tiểu bạch hồ nhanh chóng xuất hiện ở bên trong sơn động.
Mặt đất của sơn động này khá bằng phẳng, không gồ ghề, ít đá nhỏ. Hắn nhìn sơn động một lúc, sau đó quay sang nhìn tiểu bạch hồ, trong lòng lập tức thầm nghĩ: “Động phủ chắc chắn ở bên trong sơn động này. Nếu bên trong sơn động không có động phủ, chắc chắn tiểu bạch hồ không dẫn mình đến sơn động này.”
Thầm nghĩ xong, bạch y thiếu niên sau đó cùng với tiểu bạch hồ đi sâu vào hang động. Càng đi sâu vào sơn động thì không gian càng đen tối, muốn đi tiếp bắt buộc đường đi phải sáng; vì vậy, sau một lúc đi ở trong hang động, bạch y thiếu niên lấy ra một viên dạ mình châu và cầm ở trong tay, sau đó hắn cùng tiểu bạch hồ tiếp tục đi vào trong hang động.
Một người một thú đi ở trong hang động được một canh giờ, thì họ nghỉ ngơi ở bên cạnh một tảng đá. Thiếu niên lấy ra hai viên Hồi Khí Đan từ bên trong không gian giới chỉ, đưa cho tiểu bạch hồ một viên rồi dùng viên đan dược ở trong tay khôi phục linh lực.
Nửa tiếng đồng hồ nhanh chóng qua đi, lúc này Trương Nguyên Phàm đã khôi phục linh lực xong. Hắn đứng dậy, sau đó tiếp tục đi vào bên trong hang động; tiểu bạch hồ thấy chủ nhân tiếp tục đi, lập tức đuổi theo chủ nhân của mình.
Hang động này rất sâu, đi mãi chẳng thấy đến cuối hang động. Sau một khoảng thời gian dài đi ở trong hang động, một người một thú xuất hiện ở bên trong một cái đại sảnh.
Đại sảnh này rất rộng lớn, trên bốn bức tường xung quanh đều có dạ minh châu. Ngoài dạ minh châu ra, trong đại sảnh này còn có sí dương châu; dạ minh châu cùng đi dương châu đã cung cấp ánh sáng cho đại sảnh này, làm cho đại sảnh có ánh sáng mặc dù đại sảnh này nằm gần cuối một sơn động.
Có một chiếc thạch đài ở khu vực trung tâm của đại sảnh, trên thạch đài có rất nhiều đồ vật khác nhau, thậm chí ở trên các bậc thang đá dẫn lên thạch đài đều có đồ vật. Đằng sau thạch đài là bốn căn phòng, phân biệt là đan, khí, phù và thư.
Hắn và tiểu bạch hồ lập tức bước đến thạch đài đó. Khoảng một khắc sau, một người một thú xuất hiện ở phụ cận của thạch đài. Trương Nguyên Phàm nhìn thấy cả cầu thang dẫn lên thạch đài có vài đồ vật như một chiếc hộp, một chiếc nhẫn cùng năm đến sáu ngọc bình.
Hắn lập tức cho toàn bộ bình ngọc vào bên trong không gian giới chỉ của mình, sau đó cho chiếc hộp ngọc vào bên trong rồi cầm chiếc nhẫn giới chỉ lên. Không lâu sau hắn trở thành chủ nhân mới của chiếc nhẫn giới chỉ, sau đó hắn cho chiếc nhẫn vào trong không gian giới chỉ của mình; một lúc sau hắn đi lên thạch đài, ở trên thạch đài hắn cho toàn bộ đồ vật ở trên thạch đài vào không gian giới chỉ.
Nửa tiếng sau, hắn rời khỏi thạch đài, đi ra đằng sau thạch đài; sau đó hắn đi vào từng căn phòng. Khoảng một canh giờ sau, hắn quay trở lại thạch đài.
Ở trên thạch đài, hắn lấy ra “Nguyên Thiên Huyền Quang Kiếm” sau đó đào một cái hố. Một lúc sau, hắn chôn thi thể của chủ nhân động phủ này vào trong cái hố, rồi lấp cái hố; hắn trước khi rời khỏi thạch đài, bái bài vị của vị tu sĩ này một cái, cung kính nói: “Tiền bối, mong ước của ngài vãn bối nhất định thực hiện tốt. Tiền bối hãy yên nghỉ đi.”
Trương Nguyên Phàm nói xong, lập tức thu hồi Nguyên Thiên Huyền Quang Kiếm vào không gian giới chỉ, sau đó lấy vài lọ Thú Nguyên Đan đưa cho tiểu bạch hồ rồi thu tiểu bạch hồ vào túi linh thú. Một lúc sau, hắn rời khỏi thạch đài, đi về phía cửa chính của hang động.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cuối cùng Trương Nguyên Phàm đã xuất hiện ở bên ngoài hang động. Hắn đứng ở ngoài hang động nhìn cửa sơn động một lúc, sau đó hắn thi triển “Ngự Phong Thuật” đi về phía tu tiên phường thị gần nhất.
…
Một ngày nọ
Cửa thành của thành Tiên Duyên có hai vị tu sĩ đang đứng, đang làm nhiệm vụ canh giữ cổng thành của thành Tiên Duyên. Dù thành Tiên Duyên có trận pháp bảo vệ, nhưng vẫn cần tu sĩ đứng canh cổng. Nhiệm vụ của những tu sĩ đó là kiểm soát người ra vào bên trong thành, tránh ma tu trà trộn vào trong thành cũng như yêu thú.
Thực lực của hai vị tu sĩ này đều ở Ngọc Khí hậu kỳ, cách Ngọc Khí đại viên mãn không xa. Hai vị tu sĩ này đều do phủ thành chủ của thành Tiên Duyên quản lý, mỗi tháng họ đều nhận được tài nguyên tu luyện.
Trương Nguyên Phàm sau khi xuất hiện ở gần thành Tiên Duyên, hắn lập tức nhìn thấy ở bên ngoài cửa ra vào của thành có hai nam tu sĩ mặc áo giáp đang đứng. Hắn nghỉ ngơi một chút, tranh thủ thời gian thi triển “Thiên Huyễn Hoán Hình Thuật”; không lâu sau, hắn mặc một bộ y phục màu nâu đi về phía thành Tiên Duyên.
Khoảng một khắc sau, hắn xuất hiện ở trước cửa thành Tiên Duyên. Hắn chắp tay thi lễ với tu sĩ đứng ở bên phải cổng thành, sau đó hắn cất tiếng nói: “Tu sĩ đi vào bên trong thành, tiêu tốn bao nhiêu phí nhập thành.”
“Đạo hữu chỉ trả cho tại hạ năm viên hạ phẩm linh thạch là đạo hữu có thể đi vào bên trong thành. Không biết đạo hữu tên là gì, là tán tu hay là tu sĩ của môn phái.” Nam tu sĩ đứng ở bên phải nghe xong tu sĩ ở trước mặt mình nói, lập tức thi lễ một cái, sau đó cất tiếng nói với vị tu sĩ này.
“Tại hạ tên là Lê Lập Vĩ, tán tu.” Trương Nguyên Phàm giao linh thạch cho nam tu sĩ đó xong, lập tức cất tiếng nói.
Nam tu sĩ này cầm năm viên hạ phẩm linh thạch để vào trong túi trữ vật, sau đó từ trong túi lấy ra một tấm lệnh bài màu nâu, rồi thi triển một đạo pháp thuật nào đó lên chiếc lệnh bài. Không lâu sau nam tu sĩ đưa chiếc lệnh bài cho Trương Nguyên Phàm, sau đó cất tiếng nói: “Đây là tiên duyên lệnh của đạo hữu, chỉ có tác dụng một tháng. Cuối tháng đạo hữu muốn tiếp tục ở lại thành Tiên Duyên, đạo hữu hãy mang tấm lệnh bài này đến chỗ của tại hạ để gia hạn.”
Trương Nguyên Phàm nhận lấy tấm lệnh bài, đối với vị nam tu sĩ này nói một tiếng cảm ơn, sau đó hắn cầm lệnh bài đi vào trong thành. Một lúc sau, hắn xuất hiện ở trong thành Tiên Duyên, hắn lập tức cho tiên duyên lệnh vào trong không gian giới chỉ, sau đó hắn tiến vào bên trong thành.
Càng đi sâu vào bên trong thành Tiên Duyên, hắn gặp rất nhiều tu sĩ, phần lớn đều là Ngọc Khí hậu kỳ tu sĩ; hắn vừa đi vừa ngắm nhìn hai bên đường. Hai bên tuyến đường chính của thành tồn tại nhiều kiến trúc, cửa hàng ở hai bên tấp nập người ra vào.
Khoảng nửa tiếng sau, hắn ghé vào một cửa hàng buôn bán linh phù. Hắn ở trong cửa hàng đó mua hơn trăm tấm lá bùa trống rỗng, một cái chế phù pháp khí, cùng mấy lọ huyết dịch yêu thú và một quyển sách nói về phù chú. Một khắc sau, hắn ở ngoài cửa hàng đó sau khi hắn trả linh thạch cho chủ cửa hàng, sau đó hắn tiếp tục đi dạo ở trong thành Tiên Duyên.
0