Có một cậu bé khoảng mười hai, mười ba tuổi đột nhiên đi đến trước mặt Trương Nguyên Phàm. Cậu bé sau đó cung kính thi lễ một cái, rồi cất tiếng nói: “Vị công tử này mới đến thành Tiên Duyên đúng chứ? Nhà của ta có bán ngọc giản tin tức, giá cả rất dẻ chỉ ba viên hạ phẩm linh thạch thôi, bên trong ngọc giản có thông tin về các đại gia tộc ở trong thành Tiên Duyên, bản đồ của thành Tiên Duyên cùng một vài thông tin khác.”
Trương Nguyên Phàm nghe xong cậu bé ở trước mặt mình nói, lập tức nói: “Ngươi lấy ngọc giản ra đi, ta muốn xem ngọc giản trước sau đó đưa linh thạch sau.”
Cậu bé này từ trong người của mình móc ra một cái ngọc giản, đưa ngọc giản cho Trương Nguyên Phàm. Hắn cầm lấy cái ngọc giản ngắm một hồi lâu, sau đó lấy ra ba viên hạ phẩm linh thạch đưa cho đứa trẻ ở trước mặt; đứa trẻ cầm lấy ba viên hạ phẩm linh thạch, mỉm cười cảm ơn Trương Nguyên Phàm một cái, sau đó rời đi.
Trương Nguyên Phàm thu ngọc giản vào trong không gian giới chỉ, sau đó tiếp tục đi dạo ở bên trong thành Tiên Duyên.
Không lâu sau, Trương Nguyên Phàm nghỉ ngơi ở quán nước trên vẻ hè. Hắn lấy chiếc ngọc giản kia ra, sau đó cho thần thức của mình vào trong ngọc giản.
Bên trong ngọc giản ngoài bản đồ của thành Tiên Duyên ra, còn có thông tin về tứ đại gia tộc của thành Tiên Duyên. Một thông tin ở trong ngọc giản này, khiến cho Trương Nguyên Phàm chú ý; hắn xem xong thông tin lập tức thầm nghĩ: “Có một đấu giá hội được tổ chức ở nhà đấu giá Phương Bảo, do Bảo Vật Các đứng ra tổ chức. Nghe nói trong buổi đấu giá này có tổ chức đấu giá lệnh bài vào bên trong bí cảnh Vấn Tâm, còn có đấu giá Ngọc Nguyên Đan. Đấu giá hội bắt đầu vào hai canh giờ sau ở trong nhà đấu giá Phương Bảo.”
Hắn thầm nghĩ xong, lập tức đứng dậy, sau đó cất ngọc giản vào trong không gian giới chỉ. Một lúc sau, hắn đi về phía nhà đấu giá Phương Bảo.
…
Trương Nguyên Phàm đi hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng đã đến bên ngoài nhà đấu giá Phương Bảo. Nhà đấu giá chiếm diện tích lớn, cửa ra vào của nhà đấu giá tụ tập rất nhiều tu sĩ, trước cửa đang có nhân viên của nhà đấu giá giải thích cho người tham dự đấu giá hội.
Trương Nguyên Phàm giao phí vào nhà đấu giá xong, lập tức đi vào bên trong nhà đấu giá. Khuôn mặt hiện giờ của hắn không phải là khuôn mặt thật sự của hắn, do hắn đã sử dụng công pháp biến ảo khuôn mặt, ngoài ra hắn đang mặc một bộ áo choàng màu đen ở trên người.
Một lúc sau, hắn xuất hiện ở trước mặt ghế ngồi của mình. Hắn nhanh chóng cầm lấy lệnh bài kích hoạt trận pháp quanh chiếc ghế, sau đó ngồi vào chiếc ghế, chờ đợi đấu giá hội bắt đầu.
Theo thời gian trôi đi, người xuất hiện ở bên trong khu vực khán đài ngày càng nhiều. Các ghế trống ở khu vực khán đài ngày càng giảm dần, chứng minh đấu giá hội sắp bắt đầu. Lúc đài đấu giá có một nữ tu đang đứng, cũng là lúc đấu giá hội bắt đầu.
Nữ tu mặc một bộ y phục màu đỏ lộng lẫy, đôi mắt của nàng nhìn toàn bộ khán đài, sau đó cất tiếng nói: “Hoan nghênh quý vị đạo hữu đã đến nhà đấu giá Phương Bảo tham dự đấu giá hội do Bảo Vật Các tổ chức. Tại hạ tên là Lưu Hồng Duyên, người chủ trì đấu giá hội lần này. Các vật phẩm xuất hiện ở trong đấu giá hội lần này diễn ra theo hình thức đấu giá, các đạo hữu tranh đoạt bảo vật bằng cách ra giá, vị nào trả nhiều linh thạch nhất là chủ nhân của vật phẩm. Nếu mọi người không còn thắc mắc nào nữa, tại hạ tuyên bố đấu giá hội bắt đầu.”
Lưu Hồng Duyên vừa dứt lời, lập tức vỗ tay một cái. Một thị nữ đi ra từ cánh gà, mang lên đài đấu giá một khay đồ, trên khay có ba bình ngọc màu trắng; một lúc sau, thị nữ đó mang khay xuất hiện ở bên cạnh người chủ trì.
Giọng nói của Lưu Hồng Duyên vang lên: “Đồ đầu tiên đấu giá chính là Uẩn Linh Đan. Uẩn Linh Đan là nhất giai đan dược, thích hợp tu sĩ Ngọc Khí kỳ sử dụng, giúp tu sĩ uẩn dưỡng linh lực ở trong cơ thể. Đấu giá ba bình Uẩn Linh Đan, mỗi bình mười viên thượng phẩm Uẩn Linh Đan; chia làm ba đợt đấu giá nhỏ. Giá khởi điểm của lọ thứ nhất Uẩn Linh Đan là một trăm hạ phẩm linh thạch, mỗi lần ra giá không được thấp hơn mười viên hạ phẩm linh thạch.”
“Một trăm hai mươi viên”
“Một trăm ba mươi lăm viên”
Rất nhanh giá của lọ thứ nhất Uẩn Linh Đan được đẩy lên một trăm bẩy mươi viên hạ phẩm linh thạch. Chính người ra giá một trăm bẩy mươi viên hạ phẩm linh thạch, là người thành công đoạt được lọ thứ nhất Uẩn Linh Đan; một nam tu sĩ Ngọc Khí hậu kỳ lên chỗ Lưu Hồng Duyên giao linh thạch, sau đó cầm lọ đan dược Uẩn Linh Đan trở về chỗ cũ.
Đấu giá Uẩn Linh Đan tiếp tục diễn ra. Nửa tiếng sau, đấu giá Uẩn Linh Đan kết thúc, Lưu tiểu thư tiếp tục đấu giá vật phẩm tiếp theo.
“Địa Linh Thuẫn: Địa cấp phòng ngự thổ thuộc tính pháp bảo, giúp tu sĩ ngăn chặn các đòn t·ấn c·ông tầm xa và gần. Giá khởi điểm hai trăm năm năm mươi viên hạ phẩm linh thạch, mỗi lần ra giá không được thấp hơn ba mươi viên hạ phẩm linh thạch.”
“hai trăm chín mươi viên hạ phẩm linh thạch.” Lưu Hồng Duyên vừa dứt lời, một tu sĩ có ngoại hình to lớn cất tiếng nói.
“Ba trăm năm mươi viên”
“Ba trăm tám mươi lăm viên”
“Bốn trăm hai mươi viên.”
Lưu Hồng Duyên nhìn xung quanh, không còn thấy ai lên tiếng, lập tức cất tiếng nói: “Chúc mừng đạo hữu ở phòng số 12 đạt được Địa Linh Thuẫn.”
Lưu Hồng Duyên sai người mang Địa Linh Thuẫn cho chủ nhân ở phòng số 12, sau đó gọi người mang món đồ tiếp theo lên.
Đấu giá hội tiếp tục diễn ra, với nhiều vật phẩm đã được mang ra đấu giá. Âm thanh báo giá liên tục được diễn ra, có người đạt được bảo vật nhưng có người thì không đạt được bảo vật, dù vậy họ vẫn vui vì có nhiều món đồ chưa được mang ra đấu giá.
Trương Nguyên Phàm cũng thành công đoạt được một lọ Ngũ Linh Đan, tiêu tốn hơn năm trăm viên hạ phẩm linh thạch.
Một canh giờ nhanh chóng trôi qua. Lúc này đang chuẩn bị diễn ra lượt đấu giá tiếp theo, một vị thị nữ mang ra một thanh đao địa cấp cực phẩm pháp bảo đi tới bên cạnh Lưu Hồng Duyên. Lưu Duyên Duyên nhìn mọi người, rồi cất tiếng nói: “Diễm Vân Đao: Địa cấp cực phẩm pháp bảo, do một vị luyện khí sư nổi tiếng ở thành Tiên Duyên luyện chế, lấy ngàn năm luyện khí tài liệu Huyền Hoả Thiết làm chủ yếu cùng Viêm Linh Mộc, nung nấu ba mươi sáu ngày. Giá khởi điểm ba nghìn hạ phẩm linh thạch, mỗi lần ra giá không được thấp hơn hai trăm viên hạ phẩm linh thạch.”
“Diễm Vân Đao này Viêm gia muốn. Viêm gia ra bốn nghìn sáu trăm viên hạ phẩm linh thạch.”
Lưu Hồng Duyên vừa dứt lời, một giọng nam nhân lập tức vang lên.
“Là nhị trưởng lão của Viêm gia. Không ngờ lão ta cũng tham dự đấu giá hội lần này.”
“Viêm Chí Dũng, Kết Động hậu kỳ tu sĩ.” Lưu Hồng Duyên thầm nghĩ sau khi nàng nghe được giọng nói của người nam nhân này.
“Hỏa Vân Kiếm Tông ra năm nghìn hạ phẩm linh thạch.” Viêm Chí Dũng vừa dứt lời được mấy phút, một giọng nói khác vang lên.
Viêm Chí Dũng thấy có người tranh đoạt Diễm Vân Đao với hắn, lập tức thả thần thức của mình nhìn về phía người vừa phát ra âm thanh.
“Lão nương ra sáu nghìn hạ phẩm linh thạch. Hai tên tiểu tử Kết Động hậu kỳ các ngươi đừng tranh giành với ta.” Một giọng nói bá đạo vang lên ngay sau đó vang lên.
Lần này đến lượt trưởng lão của Hoả Vân Kiếm Tông thả ra thần thức của mình.
“Bẩy nghìn hạ phẩm linh thạch.” Viêm Chí Dũng tiếp tục ra giá, cho dù nữ nhân vừa cất tiếng nói là một cường giả Linh Anh kỳ thì hắn không từ bỏ thanh Diễm Vân Đao này.
“Hừ, ngươi không nghe lời ta đúng không? Vậy đừng trách ta ra tay.” Giọng nói bá đạo đó vừa mang lên, sau khi Viêm Chí Dũng dứt lời.
Lưu Hồng Duyên thân là người chủ trì của đấu giá hội lần này, liếc mắt thấy nhóm tu sĩ Ngọc Khí, Ngọc Nguyên sợ hãi vì khí tức của các vị cường giả đang có mặt ở đây. Không lâu sau, nàng chắp tay cung kính về phía căn phòng ở phía Tây của khu vực khán đài, rồi cất tiếng nói: “Mong tiền bối nể mặt Bảo Vật Các mà đừng ảnh hưởng đến những tu sĩ cấp thấp đang có mặt ở trong phòng đấu giá.”
“Chỉ là một tu sĩ Kết Động sơ kỳ mà dám chất vấn ta. Dù thánh nữ của Bảo Vật Các các ngươi xuất hiện, ta cũng không nể mặt.” Giọng nói bá đạo đó một lần nữa vang lên, sau khi Lưu Hồng Duyên dứt lời.
Nữ nhân đó ngay sau đó thả ra khí tức của mình, một luồng up áp nhanh chóng xuất hiện và bao trùm cả phòng đấu giá. Tu sĩ dưới Linh Anh kỳ là chịu thiệt vì uy áp khổng bố của nữ nhân này.
Đôi lão giả gồm một nam một nữ nhanh chóng xuất hiện, thi triển một đạo pháp quyết nào đó. Không lâu sau, một màn chắn xuất hiện và bảo vệ lấy toàn bộ tu sĩ tham dự đấu giá hội này trước uy áp khổng lồ đến từ nữ nhân kia.
Nữ nhân kia liếc nhìn đôi nam nữ một cái, sau đó nhìn về phía khu vực khán đàn phía Đông. Nàng nhanh chóng nhìn thấy Trương Nguyên Phàm, nàng lập tức thu hồi uy áp của mình sau khi nàng thấy được khuôn mặt thật của Trương Nguyên Phàm.
Lưu Hồng Duyên và hai vị hộ pháp của Bảo Vật Các kinh ngạc, không hiểu vì sao mà vị cường giả kia thu hồi up áp, nhưng trong lòng của ba người thở dài vì người kia cuối cùng thu hồi uy áp. Lưu Hồng Duyên liếc nhìn hai vị hộ pháp một cái, phát hiện khuôn mặt của hai vị hộ pháp tái nhợt vì cả hai đã tiêu hao một lượng lớn pháp lực để bảo vệ tu sĩ ở trong phòng đấu giá.
Lưu Hồng Duyên sau đó cất cao giọng nói: “Thanh Diễm Vân Đao này thuộc về vị khách quý ở phòng số 1. Mời tiền bối chuẩn bị tốt linh thạch, người của Bảo Vật Các sớm đưa đồ đến phòng của quý khách.”
Lưu Hồng Duyên nói xong, quay sang truyền âm cho nữ lão giả đứng ở bên cạnh nàng: “Yên lão, làm phiền ngài mang thanh Diễm Vân Đao này đến phòng Vip thứ nhất. Ngài nhớ phải cung kính với vị tiền bối đó đấy.”
Lưu Hồng Duyên nói xong, lập tức sai người mang vật tiếp theo lên.
0