Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 9: Thu phục tiểu bạch hồ
Chương 9:
Trương Nguyên Phàm đang ở trong Yêu Linh đại sơn lâm, hắn ở trong đại sơn lâm này cũng được một tuần rồi. Trong vòng một tuần hắn ở bên trong Yêu Linh đại sơn lâm, thì hắn vừa tìm kiếm linh dược, vừa săn g·iết yêu thú.
Hiện giờ hắn khôi phục linh lực ở trong một sơn động nào đó. Một canh giờ sau, hắn khôi phục xong linh lực; hắn sau đó ăn một viên Tích Cốc Đan, sau đó hắn rời khỏi sơn động; không lâu sau hắn xuất hiện ở bên ngoài sơn động, rồi đi sâu vào sơn cốc này.
Càng đi sâu vào sơn cốc, hắn phát hiện sương mù bao phủ dày đặc. Vì vậy hắn lập tức tỏa ra thần thức của mình, cho thần thức nhìn xung quanh, đề phòng tình huống phát sinh. Hắn cẩn thận di chuyển vào bên trong sơn cốc, vừa đi vừa cẩn thận quan sát xung quanh; khoảng nửa tiếng sau, hắn dừng lại, nghỉ ngơi một lúc.
Trong lúc Trương Nguyên Phàm đang nghỉ ngơi ở bên trên một thân cây, đột nhiên hắn ngửi được một mùi hương kỳ lạ. Hắn lập tức rời khỏi cái cây đó, một lúc sau hắn đáp xuống mặt đất, sau đó hắn đi tìm nơi phát ra mùi hương đó.
Không lâu sau, hắn xuất hiện ở trước mặt một cây ăn quả, hắn nhanh chóng nhìn thấy trên cây ăn quả đó có năm đến sáu quả màu vàng. Hắn lập tức cất tiếng nói: “Không ngờ mình rèn luyện ở trong sơn cốc này phát hiện Hoàng Nguyên Quả, tận sâu trái Hoàng Nguyên Quả.”
“Hoàng Nguyên Quả” là một loại nhất giai linh quả, khi chín nó có màu vàng, sinh trưởng hơn hai trăm năm liên tục thì trên. Nó là nguyên liệu chủ yếu để luyện chế nhất giai đan dược Hoàng Nguyên Đan.
Trương Nguyên Phàm sau khi nhìn thấy “Hoàng Nguyên Quả” không có vội đi hái vì xung quanh loại linh quả này chắc chắn có yêu thú bảo vệ. Hắn sau đó tập trung nhìn về đằng sau cây linh quả, nhưng không có phát hiện ra một con yêu thú nào; hắn không chủ quan, lập tức dùng thần thức của mình để cảm nhận xung quanh, một lúc sau hắn phát hiện ở đằng sau mình có một chỉ yêu gấu đang tập kích hắn từ phía sau.
Hắn lập tức thi triển “Hoá Linh Bảo Hộ Quyết”; không lâu sau, một vòng tròn linh lực đem cả cơ thể của hắn bọc lại. Hắn sau đó thi triển “Ngự Phong Thuật” né tránh đòn tập kích của con yêu gấu này.
Không lâu sau, Trương Nguyên Phàm thành công né tránh đòn tập kích của con yêu gấu. Yêu gấu thấy nhân tộc tu sĩ này tránh thoát được đòn t·ấn c·ông của nó, lập tức nhổ cái cây ở bên cạnh lên, sau đó cầm cái cây lao về phía Trương Nguyên Phàm.
Nam tu sĩ thấy con yêu gấu cầm cái cây t·ấn c·ông về phía mình, lập tức triệu hoán ra pháp bảo “Nguyên Thiên Huyền Quang Kiếm”. Hắn cầm pháp bảo ở trong tay phải, rót một phần linh lực vào trong kiếm, sau đó nhắm thẳng cái cây ở trên tay con yêu gấu mà chém.
Chỉ với một đòn cơ bản Trảm Kiếm Thuật, nam tu sĩ đã thành công tiêu diệt con yêu gấu kia. Nam tu sĩ thở dài một tiếng vì cuối cùng hắn đã tiêu diệt được nhất giai hậu kỳ yêu thú Địa Hắc Hùng này.
Trương Nguyên Phàm nhanh chóng đi đến bên cạnh t·hi t·hể của con yêu thú, dùng kiếm của mình đâm vào bụng của con yêu thú. Không lâu sau hắn lấy được yêu hạch của con yêu gấu này, nhanh chóng cho nó vào bên trong một cái hộp ngọc; hắn sau đó thu t·hi t·hể của con yêu thú Địa Hắc Hùng vào trong một chiếc túi trữ vật, rồi xoay người đi đến cây linh quả ở đằng xa.
Một lúc sau, hắn cẩn thận hái từng trái “Hoàng Nguyên Quả” xuống cây, cho từng trái vào trong một hộp ngọc. Không lâu sau hắn cất hộp ngọc vào trong túi trữ vật, rồi cấp tốc khôi phục linh lực.
Dù cấp tốc khôi phục linh lực, nhưng hắn mất tận nửa canh giờ để hoàn toàn khôi phục linh lực. Hắn cũng luyện hoá viên yêu hạch của nhất giai yêu thú Địa Hắc Hùng bị hắn tiêu diệt lúc trước, nhưng chưa luyện hoá xong.
Trương Nguyên Phàm sau đó tiếp tục đi sâu vào bên trong sơn cốc này. Thời gian không ngừng trôi đi, thời gian hắn đi vào vòng trong sơn cốc này ngày càng dài; hắn sau một khoảng thời gian dài tiến vào vòng trong sơn cốc, hắn lập tức xoay người đi về phía lối vào của sơn cốc.
…
Hai canh giờ sau, lúc này Trương Nguyên Phàm đang ở trên một ngọn núi nhỏ. Đột nhiên hắn cảm nhận được có hai con yêu thú đang chạy về phía ngọn núi này, không lâu sau hắn thấy hai con yêu thú; trong hai con yêu thú mà hắn nhìn thấy, thì có một con nhị giai hậu kỳ yêu thú.
Con nhị giai hậu kỳ yêu thú kia chính là một con Bích Cuồng Yêu Sư. Cơ thể của nó thật rắn chắc, thể hình của nó còn to lớn hơn nhiều so với con yêu nhện mà mấy ngày trước hắn gặp. Bây giờ hắn đang đuổi theo một con yêu thú có ngoại hình của một con yêu hồ.
Còn con yêu hồ đang chạy trốn trước sự truy đuổi của con Bích Cuồng Yêu Sư kia, là một con yêu hồ có bộ lông mềm mại màu trắng, có một chiếc đuôi.
Lúc này tiểu yêu hồ hết sức chật vật, dù tốc độ của con yêu hồ này rất cao nhưng nó không thoát được con yêu sư kia. Tiểu yêu hồ chỉ cố gắng được một khoảng thời gian nữa, lúc nó cạn kiệt yêu lực ở trong cơ thể thì cũng là lúc nó gặp nguy hiểm.
Trương Nguyên Phàm rất muốn chạy trốn, nhưng hắn lại không dám hành động. Hắn cũng không dám đem phi hành pháp khí “Phi Vân Chu” lấy ra, nếu hắn dùng phi hành pháp khí chạy trốn thì hắn chắc chắn bị hai con yêu thú phát hiện. Hắn sau một lúc suy nghĩ, hắn quyết định lấy ra trận pháp “Huyễn Ảo Mê Tung Trận” sau đó hắn bắt đầu bố trí trận pháp; hắn bố trí xong trận pháp, lập tức cho rất nhiều hạ phẩm linh thạch vào bên trong trận nhãn, rồi mới yên tâm quan sát hành động của hai con yêu thú.
Bích Cuồng Yêu Sư gầm lên một tiếng sau đó nó lao về phía tiểu yêu hồ, cái miệng của nó lập tức mở to ra như muốn nuốt sống tiểu yêu hồ vậy. Tiểu yêu hồ thấy con Bích Cuồng Yêu Sư này đang lao về phía nó, lập tức dùng đôi mắt của nó nhìn chằm chằm vào con yêu thú ở cách nó không xa; một lúc sau, cơ thể của Bích Cuồng Yêu Sư lập tức dừng lại, tiểu yêu hồ nhân cơ hội đó mà chạy về phía ngọn núi ở gần đây.
Trương Nguyên Phàm nấp ở gần tảng đá quan sát thấy yêu hồ chạy vào trong trận pháp, ánh mắt liếc về phía con Bích Cuồng Yêu Sư kia. Một lúc sau, Bích Cuồng Yêu Sư hồi phục tinh thần, nó không thấy con yêu hồ kia đâu lập tức gầm lên một tiếng; sau đó nó chạy về phía ngọn núi ở gần đây nhất.
Không đến mười lăm phút sau, con yêu thú Bích Cuồng Yêu Sư đó đi vào trong trận pháp “Huyễn Ảo Mê Tung Trận”. Trương Nguyên Phàm thấy cả hai con yêu thú xuất hiện ở bên trong trận pháp, quyết định chờ đợi hai con yêu thú cạn kiệt yêu lực thì hắn ra tay.
…
Thoáng cái ba ngày đã trôi qua. Trong ba ngày này, Trương Nguyên Phàm quan sát hành động của hai con yêu thú; hắn phát hiện con yêu thú nhị giai đỉnh phong kia nằm im ở trên mặt đất, không động đậy được, vì vậy hắn quyết định g·iết con yêu thú nhị giai này.
Nhưng khi hắn xem hành động của tiểu yêu hồ, hắn thấy con yêu hồ này còn thông minh hơn so với con yêu thú kia. Trong ba ngày nó bị vây ở trong trận pháp của hắn, những lúc nó mệt mọi thì nó nghỉ ngơi dưỡng sức, sau đó nó mới tiếp tục đi tìm đường ra khỏi trận pháp.
Trương Nguyên Phàm cảm thấy con tiểu yêu hồ này rất thông minh, cộng thêm việc đã từng nhìn thấy thần thông của con tiểu yêu hồ. Vì vậy, hắn sau khi suy nghĩ xong, hắn quyết định không g·iết con tiểu yêu hồ này, mà đi thu phục nó.
Hắn sau đó triệu hoán ra pháp bảo Nguyên Thiên Huyền Quang Kiếm, sau đó hắn t·ấn c·ông về phía con Bích Cuồng Yêu Sư đang nằm trên mặt đất.
Bích Cuồng Yêu Sư ở trong trận pháp như mù loà, nó không nhìn thấy được có một chiếc phi kiếm đang bay về phía nó. Nhưng đôi tai của nó nghe được có một vật gì đó đánh xuyên qua không khí, vì vậy nó lập tức đứng dậy, sau đó làm ra hành động chuẩn bị công kích đối thủ.
Đúng lúc này Nguyên Thiên Huyền Quang Kiếm bay đến phụ cận của con yêu thú, chỉ thấy con yêu thú nhảy lên một cái, né tránh đòn t·ấn c·ông này. Nguyên Thiên Huyền Quang Kiếm sau khi bay một vòng, tiếp tục t·ấn c·ông về phía yêu thú; lần này con yêu thú không thể tránh thoát được phi kiếm, rất nhanh trên người nó xuất hiện v·ết t·hương.
Con yêu thú gầm lên một tiếng, sau đó chạy về phía trước. Nhân tộc tu sĩ đang đối đầu với nó lập tức khống chế pháp bảo truy đuổi, một kiếm một thú cứ thế di chuyển ở xung quanh trận pháp.
Nửa canh giờ nhanh chóng trôi qua, lúc này Trương Nguyên Phàm đã thành công tiêu diệt nhị giai hậu kỳ yêu thú “Bích Cuồng Yêu Sư”. Hắn dùng Lôi Diệt Phù làm cho yêu thú b·ị t·hương nặng, sau đó thi triển “Cự Kiếm Thuật” nhất kích chém yêu thú. Hắn đã tiêu tốn một lượng lớn linh lực, trong lúc hắn tiêu diệt con yêu thú này; vì vậy hắn sau đó vận chuyển công pháp “Ngũ Hành Hỗn Linh Quyết” hấp thu thiên địa linh khí để khôi phục linh lực của mình.
Nửa tiếng sau, hắn thành công khôi phục linh lực, sau đó hắn đi đến bên cạnh t·hi t·hể yêu thú. Không lâu sau, hắn dùng “Khống Vật Thuật” thu hồi t·hi t·hể của yêu thú vào trong không gian giới chỉ của mình, sau đó hắn nhìn về phía tiểu bạch hồ rồi nói:
“Tiểu bạch hồ, ngươi có đồng ý làm linh thú của ta không? Nếu ngươi chấp nhận làm linh thú của ta, ta sẽ đưa ngươi ra khỏi đây, cho ngươi tài nguyên tu luyện, sau này kiếm nguyên liệu luyện chế Hoá Hình Đan cho ngươi.”
Tiểu bạch hồ đang nằm nghỉ ở trên mặt đất, nghe được những lời nói này lập tức đứng dậy. Đôi mắt long lanh của nó sau đó nhìn về phía phát ra âm thanh, nó mặc dù muốn thoát khỏi nơi này, nhưng nó không muốn dùng cách làm linh thú của tu sĩ khác để ra khỏi đây.
Chủ nhân của câu nói vừa rồi thấy tiểu bạch hồ do dự, lập tức lấy t·hi t·hể của yêu thú kia ra và để ở trên mặt đất, sau đó để pháp bảo của mình ở bên cạnh t·hi t·hể yêu thú. Hắn sau đó cất tiếng đe dọa tiểu bạch hồ: “Ngươi thấy đấy tiểu bạch hồ, ta rất dễ tiêu diệt chỉ yêu thú kia, thì ta cũng có thể tiêu diệt ngươi. Nếu ngươi nhận ta làm chủ nhân, ta không chỉ cho ngươi tài nguyên tu luyện, mà còn tặng ngươi nhiều đồ, thậm chí còn có thể giúp ngươi đột phá đến cảnh giới Cửu Vỹ Thiên Hồ trong truyền thuyết của Cửu Vỹ Yêu Hồ tộc.”
Nghe được những lời nói này của vị nhân tộc tu sĩ thần bí đang ở nơi này, tiểu bạch hồ liếc nhìn về phía t·hi t·hể của con yêu thú cùng thanh pháp bảo ở bên cạnh. Không lâu sau tiểu bạch hồ đồng ý trở thành linh thú của Trương Nguyên Phàm.
Trương Nguyên Phàm thấy tiểu bạch hồ đồng ý làm linh thú của mình, lập tức thi triển “Khống Thú Quyết” lên người của tiểu bạch hồ. Một khắc sau, hắn thành công thu phục tiểu bạch hồ; hắn sau đó cảm nhận được trong không gian giới chỉ của mình xuất hiện một vài món đồ, nhưng không biết những món đồ đó vì sao xuất hiện ở trong không gian giới chỉ của mình.
Tiểu bạch hồ lúc này biết nó làm linh thú của người khác, vì vậy đi đến bên cạnh Trương Nguyên Phàm kêu mấy tiếng.
Trương Nguyên Phàm sau khi thu trận pháp “Huyễn Ảo Mê Tung Trận” vào không gian giới chỉ của mình, thấy tiểu bạch hồ b·ị t·hương, lập tức lấy ra một viên Hồi Phục Đan cho tiểu bạch hồ dùng.
Hồi Phục Đan nhanh chóng phát huy tác dụng của mình, toàn bộ v·ết t·hương ở trên người của tiểu bạch hồ lập tức khôi phục lại như ban đầu. Hắn sau khi thấy toàn bộ v·ết t·hương của tiểu bạch hồ được khôi phục, cho tiểu bạch hồ dùng hai viên Hồi Khí Đan, sau đó hắn đợi tiểu bạch hồ khôi phục yêu lực.
Hai ngày nhanh chóng qua đi.