Chương 12: Đấu giá hội(2)
“Ngọc Nguyên Đan: Nhị phẩm đan dược, đan dược hỗ trợ tu sĩ Ngọc Khí đột phá cảnh giới Ngọc Nguyên kỳ, do một vị luyện đan sư của hiệp hội luyện đan sư thành Tiên Duyên luyện chế.”
Lưu Hồng Duyên vừa dứt lời, toàn bộ Ngọc Khí kỳ tu sĩ đang có mặt ở trong phòng đấu giá, lập tức đổ dồn về phía năm bình ngọc ở trên khay do vị thị nữ kia cầm.
Ngọc Nguyên Đan là một loại nhị phẩm đan dược, mà tu sĩ Ngọc Khí kỳ đại viên mãn sử dụng trong lúc bế quan đột phá cảnh giới Ngọc Nguyên kỳ. Ngọc Nguyên Đan cung cấp trực tiếp linh nguyên lực, giảm thời gian chuyển hoá linh lực thành linh nguyên lực, tăng khả năng đột phá cảnh giới.
Là một loại đan dược không thể thiếu trong quá trình đột phá cảnh giới của tu sĩ Ngọc Nguyên kỳ, cho nên giá cả của Ngọc Nguyên Đan là trên thị trường là khá cao. Một viên hạ phẩm Ngọc Nguyên Đan ở trên thị trường, được bán với giá năm mươi viên hạ phẩm linh thạch một viên; nếu Ngọc Nguyên Đan có phẩm cấp từ trung phẩm trở lên, thì giá bán của Ngọc Nguyên Đan cao hơn rất nhiều so với giá bán của hạ phẩm Ngọc Nguyên Đan.
“Đấu giá năm lọ Ngọc Nguyên Đan, một lọ đấu giá một lượt. Giá khởi điểm của lọ thứ nhất Ngọc Nguyên Đan là một trăm hai
mươi viên hạ phẩm linh thạch, mỗi lần ra giá không được thấp hơn mười lăm viên hạ phẩm linh thạch.” Lưu Hồng Duyên từ trong đôi mắt thấy được sự khát khao của chúng tu sĩ Ngọc Khí kỳ, một lúc sau nàng cất tiếng nói.
“Một trăm năm mươi viên hạ phẩm linh thạch.” Một giọng nói ngay sau đó vang lên
“Một trăm tám mươi viên hạ phẩm linh thạch”
“Hai trăm hai mươi viên…”
“Hai trăm năm mươi viên…”
“Hai trăm tám mươi viên.” Cuối cùng giá của lọ thứ nhất Ngọc Nguyên Đan chốt ở giá hai trăm tám mươi viên hạ phẩm linh thạch.
Đấu giá Ngọc Nguyên Đan tiếp tục diễn ra, sau khi lượt đấu giá đầu tiên của Ngọc Nguyên Đan kết thúc. Bốn lọ Ngọc Nguyên Đan còn lại lần lượt được chốt với các giá ba trăm bẩy mươi khối, năm trăm mười khối, sáu trăm tám mươi khối và bẩy trăm chín mươi khối.
Vật phẩm tiếp theo nhanh chóng được thị nữ của thành Tiên Duyên mang lên, đó là rất nhiều lệnh bài. Lưu Hồng Duyên nhìn chúng tu sĩ ở trong phòng đấu giá một lượt, sau đó cất tiếng nói: “Như các vị đã biết bí cảnh Vấn Tâm sắp mở rồi, chỉ còn một năm nữa là bí cảnh Vấn Tâm xuất hiện. Bí cảnh Vấn Tâm chỉ thích hợp cho tu sĩ Ngọc Khí, Ngọc Nguyên kỳ đi vào bên trong thám hiểm, lối vào của bí cảnh ở phụ cận của Vấn Tâm sơn; trong bí cảnh có rất nhiều linh dược hiếm, nhưng cũng có nhiều nguy hiểm. Hôm nay Bảo Vật Các đấu giá một nghìn năm trăm vấn tâm lệnh, ai ra giá cao hơn thì người đó đạt được vấn tâm lệnh, nếu không đủ linh thạch thì có thể dùng vật phẩm khác đến gánh.”
Lưu Hồng Duyên sau đó thông báo đấu giá vấn tâm lệnh bắt đầu. Theo thời gian trôi đi, từng cái vấn tâm lệnh giảm dần, người được lệnh bài càng nhiều.
Trương Nguyên Phàm cũng tham gia đấu giá vấn tâm lệnh. Hắn đã mất hơn một nghìn hạ phẩm linh thạch, để thành công đạt được một tấm vấn tâm lệnh; hắn không biết là bản thân mình bị để ý bởi một vị tu sĩ nào đó.
Một canh giờ nhanh chóng trôi qua, càng về cuối giá của vấn tâm lệnh ngày càng tăng. Tu sĩ Ngọc Khí, Ngọc Nguyên kỳ phải bỏ ra nhiều linh thạch hơn để sở hữu vấn tâm lệnh; có người thành công, cũng có người thất bại.
Cuối cùng đấu giá vấn tâm lệnh chính thức kết thúc, sau khi người cuối cùng trở về chỗ ngồi của mình.
Không lâu sau, Lưu Hồng Duyên nhìn chúng tu sĩ đang có mặt ở trong phòng đấu giá, sau đó cất tiếng nói: “Như quý vị đã biết, phàm nhân muốn trở thành tu sĩ thì bắt buộc phải có linh căn. Nếu phàm nhân sử dụng đan dược dược này, thì người đó lập tức có được linh căn, tư chất linh căn thì phù hợp mỗi người.”
Lưu Hồng Duyên vừa dứt lời, chúng tu sĩ đang có mặt ở trong nhà đấu giá lập tức bàn tán. Họ đều muốn biết tên của loại đan dược khiến phàm nhân trong nháy mắt trở thành người có linh căn, cho nên họ đều nhìn về phía người chủ trì của đấu giá hội lần này, trong đôi mắt họ hiện lên mong ước được biết tên của loại đan dược chuẩn bị xuất hiện.
Lưu Hồng Duyên thấy mọi người nhìn chằm chằm mình, lập tức nở một nụ cười thật tươi. Giọng nói mềm mại trong trẻo của nàng ngay sau đó vang vọng khắp nhà đấu giá: “Loại đan dược có tác dụng như vậy, chính là Khai Căn Đan. Khai Căn Đan là một loại đan dược có nguồn gốc từ thời thái cổ của thế giới, được Bảo Vật Các phát hiện ở bên trong một bí cảnh rất thần bí vào hơn năm trăm năm trước; phàm nhân sau khi uống Khai Căn Đan, lập tức trở thành người có linh căn.”
Mọi người rất mong chờ vào lượt đấu giá này, sau khi họ biết được công dụng của Khai Căn Đan. Lưu Hồng Duyên đợi một lúc lâu, cuối cùng hắn mở miệng nói: “Giá khởi điểm của Khai Căn Đan là bốn nghìn năm trăm viên hạ phẩm linh thạch. Mỗi lần tăng giá, không được thấp hơn ba trăm viên hạ phẩm linh thạch. Đấu giá Khai Căn Đan chính thức bắt đầu.”
Lưu Hồng Duyên vừa dứt lời, một giọng nói ngay sau đó vang lên: “Bổn cô nương ra giá năm nghìn hai trăm viên hạ phẩm linh thạch.”
Nữ tu đó vừa dứt lời, một giọng nói ngay sau đó vang lên: “Ta ra năm nghìn sáu trăm viên.”
“Sáu ngàn linh hai viên hạ phẩm linh thạch.”
Giá cả của Khai Căn Đan không ngừng được nâng cao, sau nửa canh giờ thì giá cả của viên Khai Căn Đan đã vượt qua chín ngàn viên hạ phẩm linh thạch. Cuối cùng giá cả của Khai Căn Đan trong buổi đấu giá, dừng lại ở mức chín ngàn sáu trăm hạ phẩm linh thạch, được một lão giả Kết Động kỳ mua.
Vị tu sĩ Kết Động kỳ đó nhanh chóng trả linh thạch, sau đó cầm lọ đan dược trở về căn phòng của mình. Không lâu sau, lão giả cẩn thận cất lọ đan dược vào trong túi trữ vật, sau đó tiếp tục dự buổi đấu giá.
Vật phẩm tiếp theo nhanh chóng được một thị nữ mang lên, Lưu Hồng Duyên sau đó đứng ra công bố thông tin của vật phẩm: “Kết Linh Châu: Viên linh châu được sinh ra sau khi một vị Kết Động kỳ tu sĩ vẫn lạc, trải qua một thời gian dài ở bên ngoài, cuối cùng trở thành một viên linh châu màu cam. Nó giúp tu sĩ Chân Cơ đại viên mãn giảm thời gian đột phá cảnh giới Kết Động kỳ, hỗ trợ tu sĩ thăng cấp cảnh giới.”
Các tu sĩ Chân Cơ kỳ đang có mặt ở trong phòng đấu giá, đặc biệt là tu sĩ Chân Cơ hậu kỳ đều nhìn chằm chằm vào hộp ngọc ở trên khay đựng kia. Lưu Hồng Duyên trầm ngâm một lúc, sau đó cất tiếng nói: “
“Giá khởi điểm là năm nghìn hạ phẩm linh thạch, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn ba trăm viên hạ phẩm linh thạch.”
Lưu Hồng Duyên vừa dứt lời, một giọng nói ngay đó vang lên: “Ta ra sáu nghìn bốn trăm hạ phẩm linh thạch.”
“Sáu nghìn chín trăm viên”
“Bẩy nghìn năm trăm viên”
“Tám ngàn bốn trăm viên”…
Giá cả của viên Kết Linh Châu này, chỉ mất một thời gian ngắn để vượt qua hơn một vạn hạ phẩm linh thạch.
Đối với tán tu, những người không gia nhập một môn phái nào, thì một vạn năm hạ phẩm linh thạch là một số tiền khá lớn; họ mất một thời gian khá dài để kiếm được số linh thạch khổng lồ đó. Thật bất ngờ khi có một tu sĩ Kết Động kỳ trả giá hơn một vạn linh thạch; ánh mắt của chúng tu sĩ đang có mặt trong nhà đấu giá, đều tập trung nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Sau một khoảng thời gian dài, cuối cùng viên Kết Linh Châu đó thuộc về một vị Kết Động tu sĩ. Mọi người sau đó chờ đợi đấu giá hội kết thúc.
…
“Đấu giá hội lần này chính thức kết thúc. Thay mặt cho Bảo Vật Các, tại hạ cảm ơn các vị đạo hữu đã đến tham dự đấu giá hội.” Lưu Hồng Duyên đứng ở trên đài cao, cất tiếng nói với chúng tu sĩ đang có mặt ở tiếng nhà đấu giá.
Bố cánh cửa lập tức mở ra, mọi người lần lượt đi ra khỏi nhà đấu giá. Không lâu sau, Trương Nguyên Phàm xuất hiện ở bên ngoài nhà đấu giá, sau đó hắn tiếp tục đi dạo ở trong thành Tiên Duyên.
0