Chương 13:
Mấy canh giờ sau, Trương Nguyên Phàm xuất hiện ở bên ngoài cửa hàng gọi là “Linh Dược Các.” Hắn nhìn bảng hiệu của cửa hàng một lúc, sau đó bước vào bên trong cửa hàng.
Hắn sau khi xuất hiện ở trong cửa hàng, loạt vào đôi mắt của hắn là một đại sảnh khá lớn. Cách hắn không xa là một quầy hàng, bên cạnh quầy hàng chính là một gian kệ hàng; trên kệ hàng hiện đang bày nhiều bình thuốc nhỏ, phân biệt thành nhiều khu vực dựa vào công dụng của đan dược như đan dược tăng tiến tu vi, hỗ trợ đột phá bình cảnh, đan dược chuyên giải độc,…
Hắn nhìn kệ hàng được một lúc lâu, thì hắn nhìn thấy một lão giả đang đi về phía hắn.
Một lão giả hơn sáu mươi tuổi nhanh chóng xuất hiện ở trước mặt Trương Nguyên Phàm, liếc nhìn bộ y phục đẹp ở trên người của Trương Nguyên Phàm, không dám chậm trễ thời gian cho nên lão giả nhanh chóng cất tiếng hỏi: “Đạo hữu thân mến, không biết đạo hữu muốn mua đồ gì ở cửa hàng của tại hạ?”
Thiếu niên nghe xong lão giả nói, không chút do dự trả lời lão giả: “Tại hạ muốn bán một chút linh dược.”
Lão giả nghe Trương Nguyên Phàm nói xong, cười một tiếng rồi nói: “Linh Dược Các đương nhiên thu mua linh dược. Mời đạo hữu vào trong phòng của tại hạ nói chuyện.”
Trương Nguyên Phàm nghe xong lão giả nói, không có lên tiếng, thay vào đó là liếc nhìn về phía những tu sĩ đang có mặt ở trong cửa hàng. Một lúc sau Trương Nguyên Phàm mới đi vào bên trong “Linh Dược Các” cùng với quản lý của cửa hàng.
không đến một khắc sau, Trương Nguyên Phàm cùng với lão giả kia xuất hiện ở trong căn phòng; hai người sau đó ngồi đối diện nhau. Lão giả là người mở miệng trước: “Mời đạo hữu lấy linh dược ra.”
Trương Nguyên Phàm nghe xong lão giả nói, lập tức từ bên trong không gian giới chỉ của mình lấy ra năm hộp gấm, đặt năm hộp gấm
ở trên mặt bàn. Hắn sau đó cất tiếng nói với lão giả: “Mời đạo hữu xem hàng.”
Lão giả liếc mắt nhìn Trương Nguyên Phàm một cái, sau đó tự tiện mở ra một cái hộp gấm. Không lâu sau, vẻ mặt kinh ngạc xuất hiện ở trên khuôn mặt của lão giả có ngoại hình của một người đàn ông hơn sáu mươi tuổi.
Trương Nguyên Phàm nhìn thấy được phản ứng của lão giả, không có lên tiếng vì hắn biết tuổi của gốc linh dược trong hộp gấm làm cho lão giả kinh ngạc.
Một lúc sau, lão giả đóng nắp hộp vào, sau đó cất tiếng nói với Trương Nguyên Phàm: “Gốc linh dược ở trong chiếc hộp gấm này, là một gốc linh dược năm trăm năm Bồi Linh Thảo. Không biết đạo hữu muốn tại hạ trả cho đạo hữu bao nhiêu linh thạch?”
“Tại hạ thấy tiếc, vì tại hạ không biết giá thu vào của linh dược có niên đại hơn ba trăm năm trở lên. Theo ý kiến của đạo hữu, gốc linh dược năm trăm năm này bán bao nhiêu hạ phẩm linh thạch?” Trương Nguyên Phàm thở dài một tiếng nói.
Trương Nguyên Phàm không biết giá bán của linh dược, đặc biệt giá của linh dược trên năm trăm năm, cho nên hắn chỉ có thể ném vấn đề này cho lão giả. Bồi Linh Thảo mặc dù là một loại phổ thông linh dược, nhưng ở thế giới tu chân này thì một gốc linh dược trên năm trăm năm trở lên là rất hiếm.
“Đạo hữu đã lựa chọn Linh Dược Các làm nơi bán linh dược, thì tại hạ trả giá cao cho đạo hữu. Tại hạ trả 7000 hạ phẩm linh thạch một gốc linh dược, đạo hữu cảm thấy giá cả này có phù hợp không?”
Trương Nguyên Phàm đương nhiên đồng ý sau khi hắn nghe xong lão giả nói. Lão giả thấy Trương Nguyên Phàm đồng ý giá cả mà mình đề nghị, trong lòng vui mừng sau đó lão kiểm tra bốn chiếc hộp kia; không lâu sau, lão giả kinh ngạc nhìn Trương Nguyên Phàm.
Một lúc sau, lão giả cất tiếng nói: “Tại hạ trả ba mươi lăm nghìn hạ phẩm linh thạch. Đạo hữu thấy giá có phù hợp không?”
“Đạo hữu chờ một lát, tại hạ muốn mua một ít đồ.” Trương Nguyên Phàm suy nghĩ một lúc, rồi cất tiếng nói với lão giả.
Lão giả nghe xong lời nói của Trương Nguyên Phàm, hắn chưa kịp suy nghĩ thì lão nghe được câu nói của Trương Nguyên Phàm: “Tu vi của tại hạ là Ngọc Khí kỳ lục trọng. Tại hạ muốn mua vài loại đan dược nâng cao tu vi, đan dược chuyên hồi phục linh dược, giải độc đan, trăm viên Tích Cốc Đan và trăm viên Thú Nguyên Đan. Ngoài ra tại hạ còn muốn mua hạt giống của linh dược, cùng nguyên liệu luyện chế đan dược theo danh sách này.”
Nói xong Trương Nguyên Phàm đưa cho lão giả tờ giấy. Lão giả liếc nhìn chiếc tờ giấy một lúc, sau đó cầm tờ giấy lên rồi nói: “Đạo hữu đợi một lúc, tại hạ đi chuẩn bị đồ cho đạo hữu.”
Lão giả sau đó cầm tờ giấy rời khỏi căn phòng, chỉ còn một mình Trương Nguyên Phàm ở trong phòng đợi chủ nhân của cửa hàng trở về.
Trương Nguyên Phàm đợi khoảng nửa canh giờ, thì hắn thấy lão giả đi vào trong căn phòng và hắn thấy trên tay phải của lão giả có cầm hai chiếc túi trữ vật. Lão giả nhanh chóng đi đến trước mặt hắn, đưa hai chiếc túi ra trước mặt hắn rồi nói: “Lê đạo hữu, tại hạ đã chuẩn bị xong đồ. Đạo hữu còn hai mươi hai nghìn hạ phẩm linh thạch.”
“Đa tạ đạo hữu.” Trương Nguyên Phàm cất tiếng nói cảm ơn lão giả một tiếng, sau đó hắn cho cả hai chiếc túi trữ vật màu đen vào trong không gian trữ vật của mình. Không lâu sau, hắn đi ra khỏi phòng cùng chủ nhân của Linh Dược Các, sau đó đi về phía cửa chính của Linh Dược Các.
Một khắc nhanh chóng trôi qua, lúc này hắn đang ở bên ngoài Linh Dược Các. Hắn sau đó tiếp tục đi dạo ở trong thành Tiên Duyên, rời khỏi thành Tiên Duyên sau một canh giờ liên tục đi dạo ở trong thành.
…
Cách thành Tiên Duyên khoảng hai trăm dặm là một khu rừng, trong khu rừng này có rất nhiều yêu thú đang hoạt động, nhiều loài linh dược đang sinh trưởng ở trong khu rừng. Khu rừng này tên là sơn lâm Duyên Linh, một khu rừng rộng hơn một nghìn dặm vuông; một sơn lâm có nguồn gốc từ Yêu Linh đại sơn lâm, dù diện tích không lớn nhưng bên trong có rất nhiều yêu thú.
Trong một khu vực nào đó của sơn lâm Duyên Linh, có hai nam tu sĩ đang nói chuyện với nhau, trong đó có một người thở dài nói: “Đại ca, chúng ta đi nơi khác kiếm đi, từ sáng đến giờ chúng ta không làm được mối nào.”
Người nói chuyện là một nam tu sĩ có ngoại hình của một người đàn ông bốn mươi tuổi, trên trán có một vết sẹo gần mí mắt. Vết sẹo này của nam tu sĩ bị một dê béo chém, khiến cho nam tu sĩ rất tức giận.
“Nơi này gần thành Tiên Duyên, cho nên chắc chắn có tu sĩ đi qua đây. Nếu chúng ta chuyển sang chỗ khác, chúng ta rất khó kiếm được tài nguyên.” Nam tu sĩ đứng ở bên cạnh cất tiếng nói, sau khi hắn ta nghe xong đồng bọn ở bên cạnh mình nói.
Nam tu sĩ kia vừa dứt lời, liền gặp một đạo kiếm quang bay về phía hai người.
“Rốt cuộc có con mồi đến, còn là một tu sĩ Ngọc Khí cấp sáu. Bộ y phục mà tên kia đang mặc ở trên người, không phải là đệ tử của những môn phái kia, có thể là tán tu.” Nam tu sĩ kia cười ha ha một tiếng, sau đó cất tiếng nói với đồng bọn ở bên cạnh.
Đồng bọn của nam tu sĩ này nghe đại ca của mình nói xong, lập tức nở một nụ cười lạnh, sau đó cùng đại ca của mình chờ đợi con mồi đi qua.
Trương Nguyên Phàm đạp phi kiếm bay ở trên bầu trời, chỉ thấy phía trước hắn xuất hiện hai tia ánh sáng. Không lâu sau, có hai nam tu sĩ có ngoại hình khác nhau chặn đường đi của Trương Nguyên Phàm, khiến nam chính đang phi hành đột nhiên dừng lại, lập tức đáp xuống mặt đất.
Trương Nguyên Phàm không biết vì cái gì hai nam tu sĩ này chặn đường đi của hắn. Trong lòng hắn suy nghĩ hai nam tu sĩ này chắn đường đi của hắn, là có chuyện muốn nói với hắn.
Từ lúc bắt đầu trở thành tu sĩ cho đến bây giờ, Trương Nguyên Phàm chưa từng bị tu sĩ khác hoạt động ở bên ngoài chặn đường. Ngoài những lúc làm nhiệm vụ ra thì hắn đều tu luyện ở trong môn phái, cho nên hắn không biết sự tàn khốc của thế giới tu tiên này.
Hắn suy nghĩ xong, lập tức nhìn về phía hai tu sĩ kia. Rất nhanh hắn thấy hai tu sĩ kia đứng ở trên mặt đất, cách vị trí hắn đang đứng khoảng hơn trăm dặm. Trong hai nam tu sĩ này, có một tu sĩ có thực lực ở Ngọc Khí cấp bẩy; người còn lại là một tu sĩ Ngọc Khí cấp sáu.
Hai bên nhìn nhau một lúc lâu, không nói năng gì cả. Trương Nguyên Phàm đợi một lúc lâu, nhưng không thấy hai người tu sĩ kia cất tiếng nói, vì vậy hắn mở miệng nói: “Không biết hai vị đạo hữu chặn đường đi của tại hạ là có việc gì?”
“Việc gì hả? Đương nhiên là ra tay cướp đoạt túi trữ vật của ngươi thôi. Ngươi mau nộp toàn bộ túi trữ vật của ngươi lên cho bọn ta, nếu ngươi không nộp thì đừng trách bọn ta ra tay.” Nam tu sĩ lớn tuổi ở bên kia lớn giọng nói với Trương Nguyên Phàm, sau khi hắn nở một nụ cười lạnh ở trên môi.
“Đại ca của ta nói đúng đấy. Hậu quả rất lớn nếu ngươi không đưa toàn bộ túi trữ vật cho bọn ta.” Nam tu sĩ có vết sẹo ở trên trán lập tức mở miệng nói.
Trương Nguyên Phàm lúc này mới biết hai tu sĩ kia chặn đường đi của hắn, là chặn giết hắn để cướp toàn bộ tài nguyên của hắn. Trong lòng của Trương Nguyên Phàm rất tức giận, vì có hai tu sĩ muốn cướp đi tính mạng của hắn.
Hắn ngay sau đó tức giận nói với hai nam tu sĩ: “Ta muốn biết các ngươi làm thế nào để cướp đoạt tài nguyên của ta.” Hắn nói xong, âm thầm thi triển công pháp bảo vệ cơ thể; đợi cơ thể của hắn được bảo vệ, thì hắn lập tức thi triển một đạo thuật pháp, rất nhanh pháp bảo Nguyên Thiên Huyền Quang Kiếm lơ lửng ở trước mặt hắn.
0