Chương 120:
Răc rắc!
Trần tòa dinh thự cũ có chút rung lắc, bụi bẩn vướng trên đó từ lâu rơi xuống dính ngay khóe mũi Felix.
“Ách xì!” Anh đưa tay lên chà mũi, rồi gập quyển sách lại trả về vị trí cũ.
Một lúc trước, Felix, Yelena, Leontuzzo cùng với Lappland quyết định kết bạn cùng nhau đi kiếm Twilight.
Nhưng ngay vừa khi vừa bước qua cánh cửa phụ, cả 4 người đều bị đưa đến một hành lang dài tối đen như mực.
Vào những lúc thế này, là người lớn tuổi và chín chắn nhất, Felix rất nhanh ổn định lại và trấn an những người còn lại.
“Bình tĩnh nào mọi người, trước tiên phải làm rõ chuyện gì đang xảy ra đã.”
Có anh đứng ra mở lời, những người còn lại cũng bớt hoang mang đi....tất nhiên là ngoại trừ con ngốc lang lâm thời nhập hội.
“Đ-đây là đâu? Tôi nhớ hành lang này đâu có dài đến thế?” Lappland lắc đầu qua lại nhìn hai con đường tối đen thăm thẳm như dài vô tận, tỏ vẻ không hiểu nói.
Ngay lập tức, 2 ánh mắt quay ngoắt sang nhìn về phía cô nhóc.
Không phải là do thái độ có vẻ sú, mà vì đây là dinh thự của nhà Saluzzo, cho dù có chuyện gì xảy ra thì chính chủ phải là người đầu tiên có lời giải thích.
Nhưng tất nhiên, chính chủ cũng chả biết chuyện quái gì đang diễn ra chứ đừng nói là giải thích. Thấy hai tên con trai kia dùng ánh mắt chất vấn nhìn về phía mình, nếu không phải vì đang trong trạng thái giữ hình tượng, cô đã bắt đầu chửi tục lên rồi.
Cảm thấy Lappland có lẽ thật sự cũng không biết gì, Felix từ bỏ chất vấn, anh mở túi xách lấy Drone ra bắt đầu set up.
Thời đại hiện nay, Drone chỉ mới bước đầu được ứng dụng vào chiến đấu, công dụng chủ yếu của nó vẫn là để thăm dò địa hình hoặc trở thành công cụ tiện ích. Giá thành một con cũng không hề rẻ nên vẫn chưa phổ cập rộng rãi.
Vậy nên khi anh lấy nó ra, Leontuzzo cùng Lappland ngay lập tức hiếu kỳ bu lại.
Con hàng trong tay Felix hôm nay là mẫu Drone do thám mới nhất được DIJ, một hãng chuyên sản xuất thiết bị điển tử tại Rim Billiton sản xuất ra.
Nó sỡ hữu tốc độ tốt, độ thăng bằng ổn định, trữ lượng pin ổn, có tích hợp chức năng chiếu sáng và quay chụp. Đặc biệt, vì được thiết kế để bay trong những địa hình hiểm trở, nó sỡ hữu độ bền cực kỳ tốt.
“Oa, nghe tuyệt quá, tôi cũng muốn có một cái.” Nghe Felix giới thiệu, Lappland không khỏi hâm mộ.
Tuy chưa thực sự hiểu công dụng của thứ này, nhưng cô nhóc nghĩ nó là một món đồ chơi không quá tệ.
Đứng bên cạnh, Leontuzzo đồng tình gật đầu, nghe xong, cậu cũng chợt muốn mua một con Drone sử dụng thử, không biết tiền tiết kiệm của cậu có đủ hay không.
Chỉ có Yelena là không có hứng thú gì với đồ điện tử, lúc này, cô bé không hiểu sao mà nắm chặt tay áo, thấp thỏm nhìn đăm chiêu vào phía sâu dãy hành lang vô tận.
“Có gì à Yelena?”
Điều chỉnh Drone xong, Felix chợt để ý đến biểu hiện bất thường của cô bé, anh tiến lại hỏi nhỏ.
“K-không, chỉ là ở bên đó, em cảm thấy không an tâm...cảm giác như bị ai đó nhìn chằm chằm vậy ạ.”
“???” Felix nhìn về phía và cô bé chỉ, tuyệt nhiên chẳng có gì ở đó cả.
Anh thoáng nhìn qua Leontuzzo, cậu ta cũng lắc đầu tỏ vẻ ngoại trừ hành lang tối đen ra thì chẳng có gì cả.
Cho rằng đó chỉ là ảo giác do lo lắng cho Twilight, Felix quay sang định trấn an Yelena vài câu thì bất chợt, anh nhớ đến một cuộc hội thoại cách đây khá lâu.
...
“Này Twilight, cậu có thể biết trước tương lai à? Ý tôi là, làm thế nào cậu biết rằng chúng sẽ mai phục ở đó?”
Đây là lúc nào đó trong khoảng thời gian Twilight vừa đến Rim Billiton, đang bắt đầu tuyển người và huấn luyện cho họ ra hồn, lấy đó làm tiền vốn tham gia Bloody Lines.
Huấn luyện ở đây là, tìm và tiêu diệt bất cứ thế lực (Sát thủ, thợ săn tiền thưởng, lính đánh thuê, xã hội đen,...) nào được thuê để làm khó Felix, cũng coi như làm công trả tiền ăn nhờ ở đậu cho ổng.
Ngày hôm đó, họ dẫn người xuống khu ổ chuột để triệt hạ một băng nhóm lính đánh thuê đang làm mưa làm gió. Trong quá trình chiến đấu, Twilight dễ dàng nhìn thấu âm mưu dụ dỗ mai phục của bọn chúng, nhờ đó dễ dàng bắt bài và triển khai vây quét với không một chút thiệt hại.
Bởi thái độ cực kỳ quyết đoán của cậu vào thời điểm đó, Felix mới thấy tò mò và hỏi ngay khi trở về.
“Hả? À, cái chiến thuật rẻ tiền đó, nếu tôi còn không nhìn ra được thì ngồi nhà mà đọc sách cho rồi, lấy đâu ra quyết tâm bỏ nhà ‘khởi nghiệp’ cơ chứ.” Nghe anh hỏi, Twilight vắt khăn lên vai khó chịu đáp lại trong khi bước vào phòng tắm.
Nhưng vì đã được nhường tắm trước, nên khi chuẩn bị khép cửa, cậu bỗng nghĩ ngợi gì đó nên ngóc đầu ra nói tiếp.
“Nhưng nếu không tính yếu tố logic thì... ông anh có thể tính đó là trực giác cũng được.”
“Trực giác?” Felix nhíu nhíu mày, cái này còn khó hiểu hơn.
“Ừ, nó kiểu như bản năng sinh tồn mách bảo ấy...hoặc là vì ông anh từng sống cùng với ai đó khi nào chán là lại đem mình ra chích điện, lâu lâu lại bị ép diện nữ trang thì tự khắc cảm nhận được khi mối nguy hiểm đang tới gần thôi...”
“...” Nói một hồi, Twilight chợt nhận ra mình bắt đầu nói lố, mặt cậu dần đen lại.
“Xin lỗi, tôi đồng cảm sâu sắc với nỗi khổ của cậu.” Felix bất giác lùi lại vài bước, hai tay chắp lại khom người xuống.
Qua một thời gian sống chung, Felix nhận ra rằng Twilight là người như thế nào. Mức độ tự kiểm soát hành vi của cậu ta tỉ lệ nghịch với mức độ nóng giận hiện tại, khi đã cáu, anh chắc chắn rằng thằng nhóc này chẳng bận tâm đến việc tối nay mình sẽ ngủ ở đâu đâu.
Với lại, nơi họ đang ở là nhà riêng của Felix/ Nơi để Felix cất giữ đồ công nghệ theo sở thích cá nhân, anh rõ ràng không muốn đống đồ mình dày công sưu tầm trở về với cát bụi chỉ bằng việc đứa bạn cùng phòng mới quen lỡ miệng nói ra một cái bí mật xấu hổ gì đó đâu,
Cũng may, Twilight không có vẻ gì là sẽ mất kiểm soát, cậu ta chỉ cần hít thở sâu vài cái để lấy lại sự bình tĩnh.
“Nói tóm lại, trực giác không phải một thứ nên dựa dẫm vào, nhưng cũng đừng bỏ qua nó, bởi vì đôi khi thứ ‘bản năng sinh tồn’ đó sẽ cứu anh một mạng đấy.”
Nói xong, cũng là lúc tiếng cửa phòng tắm đóng sầm lại.
Kết thúc hồi tưởng.
...
“Uy, mấy người bị sao vậy?” Nhìn thấy đến Felix cũng bắt đầu sững người ra, Leontuzzo đề phòng lùi lại một bước, tránh nhìn vào trong hành lang liếc về sau kiểm tra Lappland.
Cô nhóc vẫn đang mải mê vọc vạch con Drone của Felix.
“A, không có gì, chỉ là tôi nhớ về vài chuyện thôi.” Felix lắc đầu, anh lấy tablet ra khởi động Drone.
Vù vù vù vù!
“Ách!”
Bốn cánh quạt quay lên khiến Lappland giật mình buông tay, may mắn là trước khi rơi xuống đất, chiếc Drone đã lơ lửng giữa không khí rồi bay về phía trước.
Không cần biết thứ mà cô bé nói là ảo giác hay thật sự là trực giác mách bảo, thứ họ cần làm chỉ là đi ngược lại hướng đó là được.
“Đi thôi Yelena.”
Lappland đã đuổi theo con Drone phía trước, theo sau là Felix và Leontuzzo quay đầu song song đi tới.
Còn lại Yelena, cô bé nhìn chằm chằm vào bóng đêm sâu thẳm một lần nữa, rồi không hề do dự quay đầu đuổi kịp những người còn lại.
Thật lâu sau, một tiếng căn răng cực kỳ nhỏ vang lên, sương mù bóng tối bao phủ toàn bộ hành lang trước mặt Yelena ban nãy mới dần tản bớt đi.
...
Không mất quá lâu, 4 người Felix dựa vào Drone bay trước dò đường đi rất nhanh trên đoạn hành lang tối.
Đáng chú ý là, càng đi vào sâu, khung cảnh xung quanh dần thay đổi, hành lang dinh thự hiện đại của nhà Saluzzo dần trở thành một kiểu dinh thự cổ với hàng đuốc thắp sáng gắn trên tường.
Đi được một đoạn nữa khi hành lang bắt đầu thay đổi, Felix phát hiện ra gì đó thông qua màn hình tablet điều khiển Drone, anh thông báo cho ba người kia nhanh bước chân lên.
Không lâu sau, cả bốn dừng lại, xuất hiện trước mặt họ là hai cánh cửa gỗ lớn đóng kín.
Trao đổi với nhau vài câu, Felix cùng Leontuzzo đẩy cánh cửa ra một khe hở nhỏ để đẩy Drone vào trước, sau khi chắc chắn bên trong an toàn, cả nhóm mới chậm rãi tiến vào trong.
Căn phòng mà họ bước vào là 2 tầng thư viện cũ kỹ, khắp nơi đều là những ngăn tủ chứa đầy ắp sách cũ, bụi bặm cùng mạng nhện.
“Khụ khụ!” Felix một tay che mũi, tay còn lại vươn ra cầm lấy một quyển sách nằm trên kệ tủ.
Ngay khi anh chạm vào, bởi vì quá cũ nên thứ được lấy ra chỉ là bìa sách, một số trang giấy theo đó rơi xuống mặt đất cũng vì đã hóa giòn mà như miếng bánh quy gãy mất.
Thấy vậy, Felix cẩn thận kéo đống trang sách còn lại ra, ba người kia cũng ghé đầu lại xem.
Ngạc nhiên là, dù cuốn sách tương đối dày, bên trong lại chẳng có một ký tự nào cả, Leontuzzo lật bìa cuốn sách ra thì thấy tiêu đề cùng ô vuông vốn dĩ là ảnh minh họa cũng trống trơn.
“Chúng ta chia ra kiểm tra một vòng quanh nơi này đi, chú ý đừng rời khỏi tầm mắt nhau là được.” Tiếp tục kiểm tra thêm một vài quyển sách bên cạnh, kết quả vẫn y chang vậy, Felix quay ra sau đề xuất.
Không ai phản đối.
Thế là Leontuzzo kéo theo Lappland đi lên lầu 2, còn Felix cùng Yelena ở lại lầu 1 tiếp tục kiểm tra xem có manh mối gì không.
Vì nguồn sáng hạn chế, trước khi đi, Felix lấy ra một chiếc đèn pin cầm tay đưa cho Leontuzzo (Một thói quen của Twilight, nếu xếp đồ xong mà còn chỗ trống, cậu sẽ nhồi càng nhiều đồ dùng tiện ích vào balo, thông thường sẽ là đèn pin, bộ công cụ tiện ích hoặc viên lương khô) rồi anh lấy từng quyển sách trên ngăn tủ vừa rồi lật ra kiểm tra.
Đi hết một vòng, không có gì đặc biệt, toàn bộ văn tự đều biến mất như bị ai đó lau đi, chỉ để lại mỗi vỏ sách rỗng.
Thấy tiếp tục lật từng cuốn sách như thế này chỉ tốn thời gian, Felix dặn dò %?&?#@ vài câu rồi đi những nơi khác kiểm tra.
Anh đi đến giữa thư viện, ở đây có một chiếc bàn cùng hàng ghế dài dùng để ngồi đọc sách, trên bàn là vài trang sách trống nội dung lật giở cùng một chút giấy bút, tàn nến, v..v.
Đang kiểm tra chút đồ dùng trên bàn, một tia sáng bỗng chiếu xuống chỗ Felix.
Đó là Leontuzzo đang đứng ở gần lan can, thấy thứ gì chuyển động ở dưới nên cậu rọi đèn pin xuống kiểm tra.
Hai người hướng nhau gật đầu chào một cái rồi tiếp tục tìm tòi.
Đi dọc chiếc bàn đến cuối căn phòng, ở đây là một chiếc lò sưởi đá cùng 4 khung cửa sổ kính lớn được gắn đều hai bên tường.
Ngoài trời cơn mưa vẫn rơi tầm tã, Felix đưa tay lau đi một mảng bụi bám trên cửa kính, ý đồ nhìn ra bên ngoài, nhưng nhận lại được chỉ là hình ảnh phản chiếu của chính mình cùng với một màu đêm đen trộn lẫn mưa bụi trắng xóa.
“Kính tốt.” Gõ cốc cốc vài lần vào mặt kính, Felix cảm nhận độ vang rồi đánh giá.
Không chỉ nó, những thứ khác cũng vậy, dù rất cũ, nhưng với khả năng kiểm định của mình, chất lượng của tất cả mọi thứ mà anh đánh giá trong thư viện này đều có chất lượng cực kỳ tốt.
Có thể thấy, dù không biết đây là đâu, nhưng chủ sỡ hữu của nơi này hiển nhiên không tầm thường.
Nghĩ viển vông một hồi, Felix đi đến bên lò sưởi, cả cái thư viện thì đây là chỗ duy nhất có đồ để loot.
Choang!
Âm thanh bất ngờ khiến Felix giật mình, anh soi đèn lên tầng 2 chỉ để thấy một con Lappland đang loay hoay cố gắng dọn dẹp mấy miếng sứ vỡ cùng với Leontuzzo che mặt đứng bên cạnh.
Tiếp theo đó là tiếng hai người họ cãi nhau.
“...”
Bỏ qua chuyện riêng của hai người họ, Felix khom người cầm lấy thanh kim loại dùng để gắp than, kiểm tra một chút độ bền rồi vung nó chém thử vài phát vào không khí.
Toàn bộ đồ dùng của anh ngoại trừ Drone, 2 cái đèn pin cùng một ít bánh kẹo thì đều đã bị tịch thu ngay trước lối vào dinh thự Saluzzo. Đang không có manh mối nào hữu ích về tình hình hiện tại, ít nhất anh muốn có một cái gì đó để phòng thân.
Giắt thanh kim loại ra sau thắt lưng, Felix tiếp tục ngồi xổm xuống trước lò sưởi.
Anh đưa hai ngón tay bóp một nắm tro lên xoa vụn ra, có thể thấy lẫn trong đống tro là một vài vụn giấy cháy chưa hết, có vẻ ai đó đã ném vài cuốn sách vào thay cho chất đốt.
Ngoài chuyện đó ra, không có dấu hiện nhiệt nào đến từ chiếc lò sưởi này (Có là có vấn đề) nó đã rất lâu chưa được sử dụng.
Felix bịt mũi miệng lại, đưa đầu vào trong rọi đèn pin lên kiểm tra ống thông gió.
“Thật là sai lầm khi đọc tiểu thuyết trinh thám của Twilight, tại sao mình lại nhìn vào trong này cơ chứ!”
Bên trong ống thông gió không có gì ngoài nhện, mạng nhện, một đống nhện!
Felix không sợ nhện, nhưng nếu một con rơi xuống mặt anh lúc này thì anh thề mình sẽ ám ảnh chuyện này cả đời!
Không đợi thêm giây nào, Felix rụt đầu lại trước khi có con nhện nào có ý định tập kích anh.
“Uầy, rốt cục thì ngoài miếng sắt phòng thân này ra thì chẳng có thông tin nào giá trị cả.”
Nhìn quanh một vòng, xác định rằng mình không bỏ lơ gì nữa, Felix trở lại hội hợp cùng mọi người.
Vừa đến chỗ cầu thang thì Leontuzzo cùng với Lappland cũng vừa xuống đến nơi, hai nhóm gắn gọn trao đổi những gì mình tìm được.
“Tầng 2 có gì không?”
“Có ít tranh treo tường cùng đồ thủ công, tranh cũng trống trơn giống như những cuốn sách, nhưng có mấy chiếc bình sứ khá đặc biệt, khi nào trở về tôi có thể nhờ người quen truy xét xem chúng đến từ đâu.” Nói, Leontuzzo để lộ ra miếng sứ Lappland làm bể khi nãy.
“Thấy chưa, tôi cảm thấy chúng sẽ có ích nên mới cố tình làm vỡ nó.” Lappland đứng một bên tự hào tranh công.
“Đó là vì cô lúc nào cũng nhanh nhảu rồi làm mọi thứ lộn tùng phèo cả lên, đồ phá hoại!” Leontuzzo trào phúng.
“Cái gì! Muốn gây sự phải không!”
Nhìn hai người lại bắt đầu, Felix mang tâm trạng của chuẩn bị ăn dưa nở nụ cười nhẹ thưởng thức.
Nhưng dưới vai trò là trưởng nhóm hiện tại, anh buộc phải đứng ra giữa can ngăn.
“Thôi được rồi, mấy chuyện cỏn con đó khi nào về hai người có thể làm tùy thích. Ưu tiên hàng đầu hiện tại là tìm được đường thoát khỏi đây đã.”
“Hừ!”x2 Hai đứa trẻ ngoảnh về hai hướng khác nhau, tỏ thái độ không quan tâm đến đối phương.
Felix chỉ đành vừa cười, vừa đẩy hai người kia ra phía lối ra.
Rầm!
Hai cánh cửa thư viện đóng sầm lại sau lưng, Felix đang khởi động Drone tiếp tục bay trước dò đường. (Lúc đi vào tắt đi cho tiết kiệm pin.)
Thì đột nhiên, một cảm giác không ổn bất chợt hiện lên phía sau.
“Lùi lại, nếu mọi chuyện không ổn, cứ bỏ mặc anh mày mà chạy trước đi!” Anh ném Drone sang một bên, đưa tay đẩy Leontuzzo cùng Lappland ra sau, mình rút thanh sắt ra đứng chắn trước mặt chúng, cảnh báo.
Từng cơn gió lạnh đột nhiên thổi tới từ phía hành lang tối, vậy là trực giác của %?&?#@ đã phán đúng, có một thứ gì đó theo dõi họ từ đằng sau.
Khả năng cao nó không hề thân thiện.
Dù cực kỳ tệ mảng chiến đấu, cũng cảm thấy sợ hãi, chút lòng tự tôn của Felix không cho phép anh bỏ mặc hai đứa nhỏ mà chạy trốn.
“Có chết cũng phải sĩ một chút mới được.” Nở nụ cười lấn át bản năng muốn quay đầu bỏ chạy, Felix nuốt một ngụm khí nhìn chằm chằm vào thứ đang đến gần.
Leontuzzo lý trí hơn rất nhiều, khi thấy biểu hiện ngưng trọng của anh, cậu lập tức kéo tay Lappland quay đầu bỏ chạy.
Nhưng đã quá trễ, phản chiếu lại trong ánh mắt sợ hãi của Felix chính là hình bóng của ‘thứ’ đang lao đến chỗ họ với tốc độ cực nhanh.
...
Ngoan ngoãn làm theo lời dặn của Felix, Yelena không đi quá xa mà vẫn chỉ quanh quẩn quanh chỗ cả nhóm đứng lúc đầu, kiên nhẫn mở từng cuốn sách ra xem có gì đặc biệt không.
Giữa một rừng những cuốn sách na ná nhau, Yelena bỗng nhìn đến một góc tủ sách nọ.
Tại đó, một quyển sách bìa ngoài trắng xóa cùng những hoa văn tựa như bông tuyết được đặt cẩn thận ở đó, tách biệt hoàn toàn với những quyển sách cũ kỹ khác.
Như có một thứ ma lực, hay đơn giản chỉ là hiệu ứng nổi bật giữa đám đông, Yelena bị nó thu hút ngay từ ánh nhìn đầu tiên.
Cô bé bước lại gần, đưa bàn tay nhỏ ra định chạm và nó...
Choang!
Âm thanh chiếc bình vỡ khiến Yelena giật mình tỉnh lại, cô bé chạy ra hướng có tiếng động thì thấy Felix đang rọi đèn lên tầng 2, trên đó truyền xuống tiếng cãi nhau của Leontuzzo và Lappland.
Nhìn hai người họ một lúc, thấy cuộc cãi vã không đi quá xa, Yelena mới quay trở lại chỗ tủ sách.
Cuốn sách màu trắng đó cực kỳ nổi bật, cô muốn đem nó đến cho Felix xem thử.
Trở lại vị trí cũ, nó vẫn nằm đó, nhưng một lần nữa, Yelena chỉ vừa đưa tay lên, hai tiếng ồn lại vang vọng đến.
“Đó là vì cô lúc nào cũng nhanh nhảu rồi làm mọi thứ lộn tùng phèo cả lên, đồ phá hoại!”
“Cái gì! Muốn gây sự phải không!”
Vẫn là hai người kia cãi nhau, Yelena quay lại kiểm tra thì thấy Felix đang đẩy lưng hai người họ rời đi.
Nhìn cánh cửa thư viện được đẩy ra, không hiểu sao anh ta lại không gọi mình, Yelena quay qua nhìn vào cuốn sách một cái lộ vẻ tiếc nuối, rồi không do dự quay đầu.
So với một quyển sách thì tìm Twilight quan trọng hơn đi, Yelena nghĩ vậy.
“Chờ em với!”
Cô bé lon ton chạy nhanh về phía cửa ra thì bỗng nhiên, Yelena đột nhiên ngã xuống, có thứ gì đó đã níu chân cô lại.
Yelena quay đầu nhìn về phía sau thì thấy, đó là một cánh tay gầy gò xanh xao như cành củi khô, vươn ra từ trong bóng tối bóp chặt bàn chân nhỏ nhắn của cô.
“Felix! Giúp e...ưm!” Giằng chân vùng vẫy thoát khỏi cánh tay kia, Yelena gọi to về phía ba bóng người dần biến mất khỏi tầm mắt cần sự giúp đỡ, nhưng một cánh tay khác đã vươn tới bịt miệng cô bé lại.
Nỗ lực vùng vẫy nhỏ bé không hề có tác dụng, tiếng hai cánh cửa khép lại vang lên, và Yelena dần bị hai bàn tay kéo ngược về.
Từ trong bóng tối, một vài cánh tay trẻ con trắng nõn tiếp tục vươn ra đặt lên cơ thể cô bé, góp phần kéo cô về với chúng nhanh hơn.
Yelena chẳng thể làm gì ngoài vô vọng níu sàn nhà giữ người mình lại, những tiếng cầu cứu đều bị bàn tay che miệng kia che khuất.
Như muốn thưởng thức sự tuyệt vọng của cô bé, đôi bàn tay gầy gò kia không hề vội vàng, chầm chậm thưởng thức vẻ mặt tuyệt vọng của con mồi bị những cánh tay đồng loại kéo vào chung vui.
Đến khi nửa người đã bị chìm sâu vào bóng tối, Yelena sắp nhắm mắt, trong đầu không ngừng kêu gọi cái tên của một người.
Soạt!
Đáp lại điều đó, quyển sách bìa trắng thu hút sự chú ý của cô bé ban nãy như bị ai đẩy trượt tới trước mặt.
Rất gần với vị trí của mình, Yelena với tới muốn nắm lấy nó...
Đùng!
Đột nhiên, một tiếng nổ lớn vang lên phá tan sự yên lặng của thư viện.
Hai cánh cửa thư viện cháy đen bốc khói văng vào trong, cùng với một bóng người như ma trơi trượt đất dừng ngay trước khoảng trống giữa hai hàng tủ sách, đối diện bóng tối nơi vươn ra những bàn tay kéo cô bé vào.
Nhìn thấy cảnh đó, bóng người kia vung tay hét lớn.
“Cúi thấp đầu xuống!”
Dứt lời, hai quả cầu lửa quay xung quanh cậu như vệ tinh đổi hướng lao cực nhanh về phía bóng tối.
Bùm!
Vụ nổ cực lớn cùng âm thanh sáng chói đẩy lùi những bàn tay kia, dư lực từ vụ nổ khiến những tủ sách xung quanh như domino lũ lượt đổ sập xuống.
“Xin lỗi, nhóc có sao không?”
Khi Yelena mở mắt ra lại, chắn trước mặt cô với phương hướng của bóng tối là Twilight đang thở hồng hộc cùng vẻ mặt ần cần.
“Em k..” Nhìn thấy vẻ mặt cậu, cô bé tỏ ra nhẹ nhõm trả lời.
Nhưng từ sau lưng Twilight, một bóng đen cao lớn xuất hiện, cánh tay gầy gò cầm một con dao chặt thịt vung xuống.
“Cẩn thận!” Yelena la lên, cánh tay của cô bé đồng thời chỉ về phía bóng đen kia.
Đáp lại mệnh lệnh, từng hạt Originium nhỏ nằm trong máu và tế của mỗi con người Terrarian đồng loạt tỏa ra năng lượng.
Soạt!
Sương lạnh bao phủ, một bức tường băng được dưng lên chặn trước hai người và bóng đen, đỡ lấy lưỡi dao vung xuống.
Nhưng vì nguồn phát ra tương đối nhỏ, lại không có chất xúc tác, sức chịu đựng của bức tường băng rất mỏng manh, vỡ ra ngay lập tức sau một cú chặt.
Tuy nhiên, thời gian nó đem lại đã là quá đủ cho Twilight xử lý, cậu tuy bất ngờ trước việc Yelena đột nhiên sử dụng ra Arts, nhưng cú đánh lén kia thì đã biết trước và có biện pháp đối phó.
Vài giây được kéo dài thêm giúp cậu tụ lực tăng uy lực của Arts lên, khi bức tường băng đổ xuống, cậu cùng lúc ném ra quả cầu lửa trong tay mình.
Bùm!
Nhân cơ hội bóng đen kia choáng váng, Twilight kéo Yelena lùi về sau giữ khoảng cách an toàn, nghiêng người nhặt lấy thanh sắt được ném tới.
Được buộc lại bằng sợi dây trên đầu nhọn, là một mảnh Originium nhỏ đã được tinh luyện.
“Bất ngờ đấy, nhưng nhóc có vẻ hao sức nhỉ.” Liếc qua Yelena vẻ mặt tái nhợt ôm ngực thở dốc, Twilight búng ngón tay ra một quả cầu lửa nhỏ ném về phía mấy kệ sách.
Qua tác động từ Arts, ngon lửa lan ra nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã bao phủ thư viện, tiếng mauwr bập bùng thay thế âm thanh rào rạt của mưa rơi, tạo thành chiến trường hoàn hảo cho cậu.
Rồi Twilight vung thanh sắt lên, mở to đôi mắt đã chuyển màu hoàng kim chăm chú nhìn về phía bóng đen kia, qua vật dẫn, ba quả cầu lửa như vệ tinh bay xung quanh dần hình thành.
“Ah..thứcăn...món chính đã sẵn sàng...”
Bóng đen bị quả cầu lửa đánh bật lềnh khềnh đứng dậy, trong miệng phát ra vài tiếng khàn khàn khó nghe.
Đó là một kẻ cao gù trong bộ áo choàng đen phủ khắp người. Hắn ta cầm con dao chặt thịt của đồ tể trên cánh tay trái gầy gò như que củi, tay còn lại giữ chặt đầu một chiếc túi vải lớn vác lên lưng.
Chỉ có một đôi mắt sáng lộ ra trên khoảng tối giữa chiếc mũ trùm đầu đó, thèm khát nhìn về phía hai đứa trẻ trước mặt.
“Đã..lâu..rồi...mùi vị...của lũ trẻ...ah..mĩvịđó...ta..yêu...chúng!”
0