0
Mùi máu nồng nặc, ánh mắt sắc bén, cùng với một cây lưỡi hái bén nhọn còn cao hơn cả một người trưởng thành được giắt trên lưng.
Với một ngoại hình có thể hù c·hết người ta như thế, Twilight chẳng chút do dự ném ngay q·uả c·ầu l·ửa mình tụ lực nãy giờ vào mặt hắn.
Bùm!
Vụ nổ lửa bao trùm lấy kẻ mặc áo đỏ, Twilight không hạ thấp cảnh giác nhanh chóng kéo Cellinia chạy ra xa.
Ngay khi nhìn thấy hắn, bản năng, trực giác, toàn bộ các giác quan phản ứng trên cơ thể cậu đều đang điên cuồng báo động, kẻ trước mặt kia không phải là đối thủ mà cậu có thể thắng được.
Quả nhiên, làn khói tan dần đi, để lộ ra hắn đứng sừng sững ngay trước mặt hai đứa trẻ, bộ áo choàng lông màu đỏ thậm chí còn chẳng một vết xém.
“Chậc.” Biết giờ không phải lúc để giấu nghề, Twilight vào thế ngưng tụ Arts, chuẩn bị bắn một loạt đạn phủ đầu rồi kéo Cellinia chạy.
Những quả cầu lửa hiện lên xung quanh, cậu sắp sửa bắn nó ra thì một giọng nói trẻ con vang lên.
“Cellinia?”
Núp sau lưng kẻ áo đỏ, một cô bé tầm 5-6 tuổi ngó ra rồi chạy về phía hai người.
Twilight liếc qua, chuyển tay về phía cô bé đó, cậu có thể dễ tính với trẻ em, nhưng nếu là kẻ địch thì khác.
Thấy vậy, kẻ mặc áo đỏ kia đặt tay lên giữ cô bé lại, quay đầu đối diện với cậu.
Hai bên tạm thời lâm vào thế giằng co.
Bây giờ Twilight mới để ý, kẻ mặc áo đỏ kia trông khá mảnh khảnh, đó là một người phụ nữ, và cô ta có vẻ như đang bảo vệ cô bé kia.
“Giovanna?” Đứng bên cạnh câu, Cellinia bất ngờ khi nhìn thấy cô bé kia.
“Người quen của nhóc à?” Twilight liếc nhanh sang cô hỏi, rồi chuyển tầm mắt đề phòng trở lại phía đối diện ngay lập tức.
“Vâng, cậu ấy là Giovanna Rossati, cháu gái của Vivienne Don Rossati, người đứng đầu đương nhiệm của nhà Rossatis. Vì nhà Texas và Rossatis có hợp tác kinh doanh tại Columbia nên bọn tôi có chơi thân với nhau.”
“À, là con nhóc bị vây quanh ngoài đại sảnh.” Nghe giới thiệu xong, Twilight cũng nhận ra cô bé đối diện kia là ai.
Trong số người thừa kế của 3 gia đình Mafia hùng mạnh nhất, tiểu thư Saluzzo (Twilight chưa gặp Lappland nên chưa biết tính) phải chuẩn bị để ra mắt, Leontuzzo thì đi chung với nhóm cậu, kẻ trong miệng người khác là một tên điên thích thiêu sống người khác làm trò tiêu khiển.
Như vậy, trong đại sảnh chỉ còn lại người thừa kế nhà Rossatis có thể ‘lấy lòng’ và củng cố mối quan hệ, hiển nhiên cô bé đó sẽ bị những đứa trẻ trạc tuổi đến từ các gia đình khác đến cố gắng ‘làm quen’.
“Khoan đã!” Twilight chợt để ý gì đó liền chuyển ánh mắt qua nhìn chằm chằm vào Giovanna, làm cô bé run bần bật chui khuất ra sau người phụ nữ áo đỏ.
Tuy vậy, cô bé vẫn để lộ ra nửa cái đầu với ánh mắt lo lắng nhìn về phía đối diện, tất nhiên không phải là dành cho Twilight.
Xem chừng, mối quan hệ giữa nhóc đó và Cellinia không hề phổ thông, ít thì thân thiết, nhiều thì thân ai nấy lo giống cậu và Felix.
Nhớ kỹ lại thì, hai cô nhóc này có mặt tại đại sảnh trễ hơn nhóm Twilight, lúc tiến vào, họ đi cùng nhau chứ không phải với người thân cả hai.
“Này, lý do mà nhóc ra hành lang đứng không phải vì không thích ồn ào, mà là để không gây trở ngại bạn mình nên mới cố tình rời đi đúng chứ?” Twilight nghiêng đầu qua hỏi nhỏ.
“...Chỉ là thuận tiện thôi.” Cellinia thấp giọng trả lời, nhưng việc cô nhóc hơi quay nhẹ mặt sang một bên tránh ánh mắt của cậu chứng mình rằng lý do Twilight đưa ra chiếm phần đa số.
Hành động này cũng cho thấy rằng, rốt cuộc Cellinia cũng mới chỉ là một đứa nhóc, dễ thương hơn nhiều con sói con đáng tin cậy nào đó.
Khiến Twilight không kiềm được.
Pat Pat!
“Nhóc chỉ muốn tốt cho bạn mình thôi mà, không có gì đáng xấu hổ cả.” Cậu đặt đưa tay vỗ nhẹ lên đầu Cellinia, khiến gương mặt vốn lạnh tanh nhanh chóng chuyển màu đỏ rực.
Để cô nhóc phải để lộ ra biểu cảm ngại ngùng xấu hổ đó, cảm giác thành tựu ập tới làm khóe miệng Twilight không khỏi nhếch lên nụ cười.
Có điều, từ bên ngoài nhìn vào, hành động này của cậu chẳng khác gì đang quấy rối trẻ em cả.
Không nghe được đoạn đối thoại của hai người, Giovanna Rossati tưởng rằng người bạn thân của mình đang bị bắt nạt liền muốn ngăn cản. Nhưng Twilight từ đầu đến cuối đều duy trì một ánh mắt đáng sợ nhìn về phía này, khiến cô bé muốn cũng chẳng dám đứng ra.
Có thể lên tiếng lúc này, chỉ duy nhất người phụ nữ áo đỏ kia.
“(@^#0!@!!!”
“Khụ khụ khụ.” Cố tình ho nhẹ vài cái kéo lại sự chú ý, người phụ nữ quyết định lùi một bước phá thế giằng co.
Thấy đối phương đã nhượng bộ, Twilight cũng không tiếp tục cương.
Cậu hơi hạ tay xuống, nhưng vài ánh lửa như ma trơi vẫn chập chờn xung quanh, cảnh giác tối đa hỏi.
“Cô là ai?”
Hỏi câu này, ánh mắt Twilight vẫn luôn nhìn về phía Giovanna. Là dòng dõi Mafia lâu đời, cậu không tin Rossatis sẽ dạy con nhóc kia tin tưởng đi theo người lạ.
“...Ta không phải kẻ địch của hai người.” Trầm ngâm vài giây, người phụ nữ đáp lại bằng một câu trả lời chẳng hề liên quan.
“Haha, lời khẳng định đó chẳng có tí trọng lượng nào khi phát ra từ miệng một kẻ hèn còn chẳng dám xưng danh đâu.” Twilight khích tướng thử thái độ.
“Cậu đã khựng lại một giây trong pha đánh lén đó. Nếu muốn, ta hoàn toàn có đủ khả năng để khống chế cậu lại trước và cả sau khi tấn công, nhưng ta đã không làm vậy.” Người phụ nữ không hề tức giận, chỉ bình tĩnh như đang trình bày một điều tất yếu.
Cô ta vươn tay ra khỏi áo choàng (Twilight cảnh giác lui lại một bước) và tháo găng bảo hộ, để lộ ra cánh tay phải với vài mảnh tinh thể lộ rõ trên da thịt.
“Như cậu có thể thấy, kháng tính (Resist) của ta đủ tốt để chịu trực tiếp 1 đòn Arts từ cậu, nhưng cô bé này thì nhất định là không.” Người phụ nữ đeo găng trở lại, hơi nhích người để Giovanna đứng lộ ra.
“Liệu hành động bảo vệ cô bé này đã đủ thể hiện thành ý với cậu chưa Twilight?”
Là Twilight, không phải Luke.
Biệt danh sử dụng khi làm lính đánh thuê đột nhiên bị gọi ra, Twilight nghi hoặc cau mày lại. Thấy cũng không quá cần thiết phải giấu, cậu hỏi thẳng.
“Cô biết tôi?”
“Có nghe qua về cậu, chỉ huy hậu cần của đoàn lính đánh thuê Bloody Lines.” Người phụ nữ gật đầu.
“Đặc biệt là gần đây, dọc một vòng quanh các quán rượu gần vùng quê biên giới, không đâu là không nghe bàn tán về các cậu.”
“...” Twilight im lặng.
Lời giải thích đó khá hợp lý, chưa kể thông qua đó, người phụ nữ cũng gián tiếp công khai thân phận và lý do không muốn xưng tên ra.
Lúc vươn tay ra, cậu đã tia được một tí trang phục của cô ta, bên dưới lớp áo choàng đó là một bộ giáp da gọn nhẹ mà các thợ săn Siracusian thường mặc.
Với tổ tiên là các bộ lạc săn mồi, phần lớn lãnh thổ Siracusa, đặc biệt xung quanh biên giới phía Bắc là các vùng đồng bằng và rừng rậm rộng lớn, thiên đường cho việc săn bắn.
Mỗi năm một lần, nhân ngày trăng non, để tưởng niệm sự kiện She-Wolf bay lên bầu trời và trở thành "Moonshadow" nơi đây cũng chính là địa điểm tổ chức một cuộc thi sắn bắn lớn, không chỉ dành riêng cho thợ săn Siracusian mà đôi khi thu hút cả những Mafia tôn trọng truyền thống, giới quý tộc nước ngoài, hiệp sĩ Kazimierz và cả các thợ săn vùng núi tuyết Kjerag.
Trước đây, hồi còn chưa lên làm Don Lauvos, Liena cùng Laero từng đưa cậu đến tham gia một lần nên Twilight còn chút ấn tượng, trang phục của thợ sặn nơi đó đồng nhất với những gì bên dưới áo choàng kia.
Thế thì việc cô ta không muốn để lộ thông tin là dễ hiểu, chẳng ai khi không lại muốn dính vào Mafia cả.
Nhưng, thợ săn thì chỉ sử dụng cung, nỏ, dao găm, hiếm lắm thì hoàn thành kiểm tra và được nhà thờ Laterano cấp cho cây súng. Cái lưỡi hái bự tổ chảng đằng sau lưng người phụ nữ kia là thứ Twilight không lý giải được.
Như hiểu được nỗi lòng của cậu, người phụ nữ chủ động giải thích.
“Ta đã nhận một đơn ủy thác, nhiệm vụ là đến đây và thu hồi cây lưỡi hái này, về chi tiết và khách hàng thì...cậu hiểu.” Vừa nói, cô ta rút ra một cuộn giấy ném qua.
Twilight nói nhỏ cho Cellinia cảnh giác, mình thì cúi xuống nhặt cuộn giấy lên.
“...” Cậu vừa liếc nhìn đối diện, điều một đốm lửa qua cạnh đầu cẩn thận mở nó ra.
Đây đúng thật là giấy ủy thác, nội dung đúng như người phụ nữ nói, tìm kiếm và mang ‘cái gì đó cậu không đọc được, có vẻ là tên của cái lưỡi hái’ về, tiền thưởng gặp trực tiếp bàn. Ký tên: The Baroness! =^ ω ^=
“Nữ nam tước?” Bỏ qua cái mặt mèo dễ thương sau chữ ký, Twilight nhẩm lại một lần cái tên này. Không loại trừ chơi biệt danh hoặc tên giả, đây vẫn là một thông tin có thể tra được.
Đọc qua một lần nữa, thấy không bỏ sót gì xong, cậu cuốn nó như cũ ném trả lại.
“Thế nào, đủ để chứng minh rằng ta không có ý đồ xấu chưa?” Người phụ nữ cất tờ ủy thác vào túi áo, hỏi.
“Điều cuối cùng, tôi có thể hỏi chứ?”
“Nếu ta có thể.”
“Đây là đâu?”
Đúng! Câu hỏi mà Twilight luôn trăn trở từ khi xuất hiện ở đây.
Đây là đâu?!
Cậu nhìn thẳng vào người phụ nữ áo đỏ, cô ta nhận nhiệm vụ đến đây tìm đồ, đừng nói rằng không biết đây là đâu.
“...” Người phụ nữ yên lặng.
“Vậy sao, vậy là không tin tưởng nhau gì hết rồi nhỉ?” Twilight thở dài ra, đôi mắt nhắm vào mở ra đã chuyển màu hoàng kim.
Một tay cậu đưa tay ra sau giữ chặt lấy Cellinia, tay còn đưa thẳng lên trời, lòng bàn tay xòe rộng ra.
Hiển nhiên nãy giờ Twilight không chỉ nói chuyển không, cậu liên tục tụ lực, 3 phút đếm ngược đã quá thời hạn từ lâu, chiêu thức mạnh nhất của cậu đã sẵn sàng.
Dù sẽ tội cho con nhóc bên kia và có thể phải đánh nhau với nhà Rossatis, suy cho cùng thì cậu cũng chẳng quen biết gì nó.
Twilight là người như vậy, đối tốt với cậu thì cậu sẽ đối tốt lại, Cellinia đã được tán đồng vì sự hiểu chuyện của mình. Còn bên kia? Haha, cậu không quen, cũng sẽ không khoan nhượng với người dưng nước lã.
Suy cho cùng, người tử tế sẽ chẳng thể sống được lâu tại thế giới mang tên Terra này.
Theo cánh tay cậu giơ lên, ba đốm lửa tụ hợp lại vào giữa lòng bàn tay, tỏa ra sức nóng khủng khiếp, ánh sáng từ ‘mặt trời’ đang thành hình đó chiếu rọi rõ ràng khung cảnh toàn hành lang.
Một đòn toàn lực từ Twilight, sát khí của cậu cùng uy lực mà nó tỏa ra ngay lập tức dọa sợ hai nhóc sói sơ sinh còn chưa mọc ra răng nanh.
Giovanna thậm chí còn trực thiếp khóc ra nước mắt, ôm chặt chân người phụ nữ dù cho cô ta mới chứng minh mình là Infected.
Nhìn vào quả cầu lửa ngày càng lớn dần như mặt trời nhỏ, đôi mắt hoàng ngọc(Tozap) dưới mù trùm đỏ không khỏi ngưng trọng lại. Cô không nhận ra mình hiểu hết tính cách của anh ta, nhưng cũng không nghĩ sẽ sẵn sàng tấn công như vậy.
“@/I?e!”
Rẹt rẹt!
Màn hình nhiễu.
//////////////////////////////////////////////////////////////
\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\
//////////////////////////////////////////////////////////////
\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\
\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\
//////////////////////////////////////////////////////////////
“Vậy sao, vậy là không tin tưởng nhau gì hết rồi nhỉ?” Twilight thở dài ra, đôi mắt nhắm vào mở ra đã chuyển màu hoàng kim.
Một tay cậu đưa tay ra sau giữ chặt lấy Cellinia, tay còn đưa thẳng lên trời, lòng bàn tay xòe rộng ra.
“Nơi đây là biệt phủ hoàng hôn.” (Sunset Mansion)
Vừa đưa tay lên xong, động tác Twilight liền bị cắt ngang bởi lời nói của người phụ nữ. Cậu không hạ tay xuống, hướng mắt chờ đợi cô ta nói tiếp.
“Nơi đầy từng thuộc về một hiệp sĩ danh tiếng. Nhưng sau cái chết của ông ta trên chiến trường, toàn bộ công trình này đã bị bỏ hoang qua nhiều năm bởi vì một lời đồn.”
“Linh hồn của vị hiệp sĩ đó vẫn chưa an nghỉ. Hằng đêm, ông ta cùng tùy tùng sẽ bắt đầu một cuộc viễn chinh quanh tư dinh của mình, tìm kiếm một cái chết xứng đáng với bản thân.”
“Chiếc lưỡi hái này là vũ khí của một trong hai người hầu trung thành nhất của vị hiệp sĩ đó, một phần trong kho báu của ông ta. Món vũ khí cổ đại này có giá trị sưu tầm rất cao, đó có thể là lý do tôi được thuê để tìm nó.”
“Một câu chuyện thú vị.” Twilight dường như chấp nhận câu trả lời đó, nhưng cánh tay vẫn không hạ xuống, bởi vì.
“Cậu hỏi của tôi là: Đây là đâu! Trả lời đúng trọng tâm đi!” Twilight lớn tiếng, cậu bắt đầu mệt vì phải suy nghĩ trong tình trạng thiếu thông tin rồi. Vả lại, trạng thái cường hóa đã bắt đầu ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu.
“Siracusa.” Người phụ nữ tiếp tục trả lời.
Cánh tay cậu mở rộng ra, ba đốm lửa dần hội tụ vào một điểm...
“Twilight, là một người thông minh, cậu nên hiểu vì sao ta không muốn nói hết cho cậu.”
Câu nói đó vừa dứt, động tác ngưng tụ dừng lại.
Nguyên nhân không đến từ lời khen cậu thông minh, đó là điều đương nhiên, cả lý do người phụ nữ đưa ra cũng đúng, nhưng không phải.
Mà đó là vì một năng lực mà bản thân cũng chưa nhận ra.
Trong dạng cường hóa mắt vàng, ngoại trừ việc Arts có thể lưu chuyển nhanh hơn, khả năng xử lý thông tin từ não bộ cậu cũng vậy.
Trong nháy mắt, một sự kiện mà cậu vô thức bỏ qua hiện lên trong đầu.
Nghĩ kỹ lại một chút sau, Twilight hạ tay xuống.
“Bỏ qua câu hỏi vừa rồi, tôi muốn chắc chắn rằng cô không phải là kẻ địch của chúng tôi. Cởi mũ trùm ra để tôi có thể phân biệt đó là lời nói thật hay giả dối, bằng danh dự của một Mafia, Luke Luckbolts xin thề trên danh dự của nhà Luckbolts, sẽ không tác động hay ảnh hưởng gì đến cuộc sống của cô.” Cậu đặt một tay trước trái tim mình, hơi khom người xuống.
“Cellinia Texas, thề trên cái tên Texas, sẽ không tác động hay ảnh hưởng gì đến cuộc sống của người trước mặt.”
“Giovanna Rossatis, ...”
Tạm thời lấy Twilight làm chủ, Cellinia làm theo, cả Giovanna cũng vậy.
Lời thề danh dự của Maifa, thề bằng cái tên của chính mình, lời thề thiêng liêng không thể bội ước được minh chứng dưới ánh trăng của mẹ She-Wolf. Kẻ trái với lời thề này sẽ bị trục xuất và săn lùng bởi toàn thể giới Mafia.
Đứa trước 3 lời thề thiêng liêng, người phụ nữ trước tiên là bất ngờ, sau đó do dự, cuối cùng, ánh mắt hiện lên một vẻ luyến tiếc.
Cô đưa hai tay nắm lấy cổ mũ trùm, kéo xuống để lộ mái tóc xanh đen dài cùng đôi tai đặc trưng của người Lupo.
...
“Được rồi, vậy giờ tạm thời thành đồng minh rồi nhỉ? Chúng ta làm gì đây?” Twilight hỏi.
“Ra khỏi đây.” Người phụ nữ đội mũ trùm lên lại, ngắn gọn trả lời.
Tạm thời trở thành đồng minh, cô quay đầu đi trước, Twilight đi ngay theo sau.
Còn Giovanna, gặp lại bạn thân, cô bé như lấy lại tự tin, kéo Cellinia đi sau cùng hỏi đủ thứ chuyện. Twilight ở trước thi thoảng lại nghe thấy mấy tiếng chỉ trỏ, quay đầu lại trừng một cái thì Giovanna lại đem bạn mình làm lá chắn, quay đầu đi thì tiếng xì xào lại vang lên.
Được vài lần thì cậu cũng lười để ý, thay vào đó, Twilight nhích lại gần người phụ nữ...
“Đừng đụng vào nó.” Lời cảnh báo vang lên ngay khi ngón tay cậu sắp chạm vào chiếc lưỡi hái.
Bị phát hiện, Twilight chỉ đành tiếc nuối lùi lại, nhưng ánh mắt vẫn chẳng rời khỏi nó.
“Đây là nguyền khí đúng không? Tôi đang nghiên cứu về chủ đề này, có thể cho tôi nhìn chút được không?”
“Không.” Người phụ nữ thẳng thừng từ chối thỉnh cầu của cậu, cũng giải thích. “Nguyền khí là những vật
dụng hay vũ khí có chứa những linh hồn cổ đại, nếu như linh hồn trú ngụ trong thứ đó đủ mạnh, nó sẽ thay thế luôn linh hồn của vật chủ.”
“Cậu không nên đi quá xâu vào thứ này, đụng chạm đến linh hồn, sinh tử và không thời gian đều là những thứ cấm kỵ.”
“Tôi biết.” Twilight gật đầu. “Nhưng có mấy ai có thể bỏ qua cám dỗ từ tạo vật mạnh mẽ này chứ...”
“Chúng ta đến rồi!”
Đi được một đoạn, 4 người dừng chân trước một cánh cửa lớn mà theo lời người phụ nữ, đây là lối ra.
“Được rồi, qua cánh cửa này là chúng ta sẽ rời khỏi đây, ta đi trước nhé.” Người phụ nữ bước đến đẩy cánh cửa ra.
Giovanna nắm tay Cellinia chạy nhanh tới trước, chạy ngang qua Twilight, người bỗng dưng dừng bước, quay đầu nhìn lại đằng sau.
“Sao vậy?” Thấy vẻ mặt cậu dần trở nên nghiêm túc, Cellinia hỏi.
“Xin lỗi.” Twilight nói, lượng Arts ngưng tụ lúc nãy không bị cậu hòa tan lại mà giữ như một quả cầu lửa lớn bay xung quanh, vừa làm đèn, vừa có thể cần thì xài.
Cậu phân tách quả cầu lớn đó ra trở lại thành những đốn lửa vệ tinh nhỏ, cơ thể dần bay lên không trung.
“Mọi người cứ đi trước đi.”
Dứt lời, Twilight vận sức phóng đi như mũi tên lửa, xuyên thủng bóng tối lao dọc theo hành lang.
Cậu gia tăng tốc độ hết mức có thể, mặc cho lượng Arts tiêu hao sẽ lớn, nhưng thời gian hiện tại chỉ đếm bằng giây, nếu không thì không kịp nữa.
Rất nhanh, Twilight lao đến một khu vực có đèn sáng.
Trước mặt cậu là một người cầm thứ gì đó như thanh sắt đứng đối diện, sau đó là một nam đang nắm tay một nữ chạy đi.
Đó không phải là mục tiêu.
Twilight dùng khả năng cảm nhiệt quét một vòng khu vực.
“!”
Cậu ngoắc tay, một quả cầu lửa lao nhanh tới trước rồi bẻ cua góc 90 độ sang phải.
Đùng!!!