“Anh hiểu rồi, nhưng nếu thấy không thể thì đừng ráng, anh sẽ nghĩ cách khác.”
“Không, em sẽ làm được.”
“Vậy cố lên, anh đặt niềm tin vào nhóc.”
...
Lách tách! Lách tách!
Rầm!
Ngọn lửa thiêu đốt thư viện ngày càng dữ dội hơn, một vài mảng sàn tầng 2 không chịu được nữa mà đổ sập xuống.
Tất cả mọi người đã bắt đầu để ý thấy, ngoại trừ nhiệt độ, không thứ gì khác lan ra bên ngoài căn phòng này.
“Thú vị.” Đảo mắt liếc nhẹ qua mảng sàn lách tách sắp thành than, Twilight đưa ánh nhìn tập trung trở về phía đối thủ.
“Sao thế, thấy sợ ta à, hiệp 2 bắt đầu rồi đấy.” Cậu đưa tay trái mình lên ngoắc ngoắc ngón giữa, rõ ràng là đang cố ý chọc giận hắn.
Không biết là vì trò này có hiệu quả, hay là đã tức giận sẵn vì màn oanh tạc vừa nãy, bày tay trơ xương cầm chiếc túi vải của tên đồ tể chỉ về phía cậu.
“Láotoétvôlễ...chonóthấyđi...nhữngđứatrẻngoancủata...kếtcụccủanhữngkẻhưhỏng...!” Hắn gào lên giận giữ. Ngay lập tức, cả thư viện lửa cháy sáng rực bỗng tối đen lại.
“Cái..!” Tầm nhìn đột ngột tối đen khiến Twilight giật mình, nhưng cậu rất nhanh bình tĩnh lại vì nhận ra điều bất thường.
Ngọn lửa trong thư viện vẫn hừng hực cháy, vị trí hay cảm nhận không gian xung quanh vẫn bình thường, các buff duy trì lên bản thân vẫn còn tác dụng như cũ.
Ảnh hưởng duy nhất chính là tầm nhìn của cậu đã bị giới hạn về phạm vi 5 bước tính từ vị trí bản thân.
Đối với những chiến binh có trực giác và khả năng phản xạ tốt, giới hạn tầm nhìn không có quá nhiều hạn chế với họ. Nhưng đối với Caster chiến đấu tầm xa như Twilight, không nhìn thấy gì sẽ giảm đáng kể sức chiến đấu tổng thể của cậu, đặc biệt khi theo kết luận nãy giờ, đối thủ thuộc loại tương đối linh hoạt.
Bình thường, bóng tối không phải là vấn đề lớn đối với Twilight, bởi vì ngoài tự phát sáng, cậu vẫn còn trò định vị thân nhiệt. Trớ trêu thay, môi trường nóng rực hiện tại hoàn toàn vô hiệu hóa khả năng đó.
“Mịa nó, phiền thế nhờ.” Chẳng thể tắt lửa đi vì hành động đó sẽ giảm đáng kể sức chiến đấu, nhưng tiếp tục giữ buff thì lại không thể biết được vị trí kẻ địch.
Lâm vào thế khó, Twilight chỉ có thể triệu hội hai đốm lửa bay xung quanh bị động phòng thủ, cố gắng dựa vào âm thanh để phán đoán chuyển động kẻ thù.
Nhưng cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng vì tạp âm quá nhiều, lại còn có vẻ như tên đồ tể đã ngừng di chuyển.
“Đa-đau quá.”
“?!!” Tầm nhìn chịu hạn chế, Twilight buộc phải gia tăng cảnh giác dẫn tới bản năng phản xạ có chút mẫn cảm.
Đột nhiên nghe thấy tiếng rên rỉ, chuyển mắt nhìn tìm kiếm nguồn phát thì thấy một bóng trắng mập mờ hiện ra, cậu không do dự bắn thẳng một quả cầu lửa về hướng đó.
Không có tiếng nổ, bóng trắng thấp bé bị quả cầu lửa bay xuyên cơ thể thì vỡ ra từng mảng như chất lỏng rồi nhanh chóng hội tụ lại như cũ, phảng phất không có gì xảy ra.
Đồng thời, từ trong bóng tối, những bóng hình màu trắng dần dần xuất hiện, bốn phía bủa vây lấy Twilight.
“Lạnh quá.”
Nhìn một vòng xung quanh, những chiếc bóng đó chính là những sinh vật nhỏ thó, toàn bộ cơ thể chúng đều mờ mờ ảo ảo một màu trắng tinh như làm từ những tảng mây hơi trong suốt.
Để ý kỹ thêm chút, Twilight có thể đại khái nhìn ra được gương mặt của những sinh vật đó, hơi khó đánh giá cụ thể nhưng cậu để ý chúng tồn tại vài điểm khác nhau giữa ngũ quan trên mặt.
Ngoài ra, tất cả đều có một điểm chung chính là hai hốc mắt trống rỗng vô hồn, cùng hai dòng nước mắt đen chảy xuống.
“Cha ơi? Mẹ ơi? Hai người đâu rồi...”
“Hù nhau à, giống ma thật đó.” Nghe âm thanh rên rỉ vang vọng lại bên tai, Twilight lắc đầu phủ nhận sự phi khoa học này.
Tuy cậu không mê tín, rất khó phủ nhận rằng cách chúng xuất hiện bất thình rất giống trong những câu chuyên hù dọa trẻ em biếng ăn. Nhưng rất nhanh, Twilight ý thức được điều gì đó, nụ cười trên mặt cậu dần cứng lại.
“Cứu con với, con/chúng con lạnh quá.”
Đúng, chúng là ma.
Hồn ma của những đứa trẻ, rất có thể bị tên đồ tể kia sát hại.
...
“Twilight gặp khó rồi.”
“Hở?”
Bên ngoài thư viện, những người đứng quan sát cuộc chiến không bị mất tầm nhìn, họ cũng có thể rõ ràng nhìn thấy những ‘bóng ma’ xuất hiện từ từ tiến đến Twilight.
Trong khi những đứa trẻ khác bắt đầu coi đó là ma và hù dọa lẫn nhau, thợ săn nghiêm túc trao đổi với Felix.
“Ta biết tên áo đen kia, hắn được gọi với biệt danh là The Boogeyman (ông kẹ) một tên biến thái với sở thích rình rập và bắt cóc trẻ em vào ban đêm.” Thợ săn tỏ vẻ ngẫm nghĩ nhớ lại tình huống lúc đó. “Nếu ta nhớ không nhầm, hắn có khả năng làm suy giảm tầm nhìn của người khác (Blind/ làm mù) sau đó là triệu hồi ảo ảnh các nạn nhân của hắn để khiến họ phân tâm.”
“Ý cô là...Twilight hiện tại đang không nhìn thấy gì cả?” Felix cau mày quay sang hỏi.
“Không hẳn, chắc là cậu ta vẫn sẽ nhìn thấy rõ ràng trong khoảng bán kính 1 mét xung quanh bản thân, còn xa hơn thì hoàn toàn tối mịt, dù cậu có rọi đèn pin hay đốt lửa đi chăng nữa.” Thợ săn gật đầu.
“Còn chiếu ngược vào thì sao?”
Nhạy bén nhận ra điểm bất thường ngầm ám chỉ, Felix không khỏi khiến thợ săn tán thưởng, nhưng cô vẫn bình thản giải đáp.
“Không thể nhìn thấy nguồn phát ra, nhưng có thể thấy ánh sáng chiếu vào.”
“Vậy à?” Đã phần nào hiểu ra cơ chế hoạt động của trò làm mù kia, Felix nhìn về bên trong thư viện, nơi Twilight đang thể hiện sự hoang mang trước sự xuất hiện của những bóng ma, nghiêm túc suy nghĩ.
Nhìn nhận ban đầu của anh cũng giống cậu, đối với Caster và Sniper, vô hiệu hóa tầm nhìn cũng giống như hạn chế 90% sức mạnh của họ.
“Đúng rồi.” Anh nghĩ ra một cách, nhưng trước khi thử thì quay lại hỏi.
“Có cách nào hóa giải cái mù kia không?”
“Không biết, trong lần duy nhất chạm trán với tên kia, hắn đã vô hiệu hóa tầm nhìn của ta rồi bỏ chạy. Sau khoảng 3 phút, hoặc do quá tầm hoạt động thì tầm nhìn của ta trở lại bình thường.” Thợ săn lắc đầu, cô bổ sung.
“Một người quen nói cho ta biết, The Boogeyman chỉ ưu tiên tấn công mục tiêu là trẻ em hoặc bị khiêu khích. Nhưng nếu đối phương đông hoặc mạnh hơn, hắn sẽ chủ động bỏ chạy.”
“Chúng ta đông hơn hắn đúng không?” Felix biết nhưng vẫn hỏi.
Thợ săn tiếp tục gật đầu.
“Đúng vậy, đó là lý do hắn vẫn chưa bỏ chạy. Đối với một kẻ điên ám ảnh với việc bắt cóc trẻ em, 5 miếng mồi ngon trước mặt đủ để hắn phát cuồng đến mức chấp nhận rủi ro về một kẻ mạnh hơn ở đây.”
“Nếu cô mạnh vậy, sao không vào kia giúp Twilight đi?” Felix nhìn chằm chằm qua, giọng điệu bất thiện hỏi.
“Trong tình huống này, nếu là ta, ta sẽ chắc chắn ưu tiên tấn công ba con sói con vô hại hơn một con thằn lằn xù lông bắn lửa khắp nơi.” Trước thái độ của anh, Thợ săn vẫn chỉ thản nhiên chỉ vào nhóm Leontuzzo nói.
“Chỉ cần ta rời khỏi vị trí này, tên kia sẽ lập tức chuyển mục tiêu của Blind sang ta rồi nhào vào bắt mấy đứa nó chạy đi.”
Vậy sao?
Một lời giải thích hợp lý, nếu phân công, Felix dám chắc Twilight cũng sẽ nói vậy. Ngoài ra, việc cô đứng chặn ở lối ra duy nhất này cũng để chặn tên..ờ..The Boogeyman kia nếu hắn có ý định bỏ chạy.
“A, Luke chỉ về phía này kìa?” Giọng nói (Chắc chắn là của Lappy) kéo Felix nhìn vào trong thư viện.
Dù không nhìn thấy gì, Twilight vẫn nhớ được những phương hướng cụ thể, cậu đưa tay về phía lối vào ra hiệu.
Nó dành cho Felix, tín hiệu tay của Bloody Lines: SOS, vị trí, mục tiêu.
“Vị trí của tên The Boogeyman?” Felix nhìn về phía tên đồ tể, hắn đang chỉ tay có lẽ là ra lệnh cho đám ma kia tấn công Twilight....
“À...” Felix chợt hiểu ra.
“Cậu hiểu ra gì à?” Thợ săn khoanh tay nhìn vào trong thư viện, hỏi.
“Ai biết được?” Anh nhếch miệng cười.
Dù chính miệng nói ra không cần lo lắng, Felix lại là người tỏ ra khẩn trương nhất, và điều đó hoàn toàn thừa thãi.
Dù nghe miêu tả thì tên đồ tể chuyên bắt cóc trẻ em kia cũng ghê đấy, nhưng HAI người kia à...chưa chắc gì họ đã thua đâu.
...
Trở lại với góc nhìn của Twilight.
Ngay khi nhận ra được những bóng trắng kia rất có thể là hồn ma của những nạn nhân do tên đồ tể kia sát hại, mém cậu chút nữa đã mất kiểm soát.
“Phù, bình tĩnh lại nào Twilight.” Cũng may là ý chí đã lên tiếng đúng lúc, giúp cậu giữ lại đủ sự tỉnh táo để không phá hỏng mọi thứ.
“Xem nào.” Dòng suy nghĩ của Twilight chuyển động cực nhanh, đánh giá một vòng tình hình hiện tại.
Việc hạn chế tầm nhìn đang có nguy cơ khiến kế hoạch tác chiến đi vào dĩ vãng, ngoài ra, cậu không nghĩ những bóng ma kia được triệu hồi lên để làm cảnh. Nhớ lại cảnh tượng lúc hắn núp trong bóng tối cố gắng kéo Yelena đi, có những cánh tay nhỏ trong suốt cũng vươn ra từ đó giữ chặt không cho cô bé vùng vẫy, khả năng là chúng có thể tương tác vật lý.
Nhưng mà quả cầu lửa ban nãy bắn ra, Twilight nhìn thoáng qua bóng ma tiến đến gần mình nhất, đã bay xuyên thẳng qua luôn thân thể nó. Hoặc chúng không thể tương tác vật lý mà chỉ hù dọa, hoặc có thể đó là khả năng của đám ma, cho phép vô hiệu hóa sát thương. Cái đầu thì còn đỡ, chứ là vế sau thì thật sự tệ đấy, vì cậu chẳng có một tí kinh nghiệm nào khi phải đối mặt với sinh vật siêu nhiên cả.
Nếu giờ muốn chứng thực ý nghĩ thì phải đi hỏi Yelena xem cảm giác bị chúng chạm vào như thế nào, cái đó thì buộc phải để sau rồi.
Ít ra, không biết là tốc độ thật hay vì lý do gì mà lũ ma đó tiến lên khá chậm, có thể thử né chúng ra.
“Khó khăn nhất hiện tại vẫn là phải tìm cách lùa tên đồ tể vào đúng chỗ, muốn thế thì phải nắm được chuyển động của hắn, vậy thì...” Cảm thấy bản thân mình khó mà giải quyết được vấn đề này, Twilight liền đưa về phía cửa ra hiệu.
Rõ ràng, cậu chẳng phải chiến binh danh dự mà chỉ là một lính đánh thuê ưu tiên lợi ích. Nếu cảm thấy yếu thế, Twilight không ngần ngại bán liêm sỉ mà chơi gọi hội, người quen như Felix đứng ngoài xem nãy giờ có lẽ cũng đã nhận ra kế hoạch của cậu.
Chưa hết, còn một yếu tố nữa mà Twilight muốn suy xét tới, đó chính là thợ săn áo đỏ. Vì vội vàng quay đầu nên cậu không biết hành động của nhóm 3 người kia, nhưng thợ săn đã nói mình lấy tiền làm việc, mong rằng Cellinia không phụ công sức kể chuyện/tạo dựng quan hệ mà đề nghị thuê cô ta trở lại giúp mình, dù sao thì tiền công chắc chắn sẽ do nhà Luckbolts ra.
Tuy không biết thực lực thế nào, nhưng là một người trưởng thành, cách hành xử điềm tĩnh, công việc là thợ săn kiêm thợ săn tiền thưởng, lại còn hoạt động độc lập xung quanh biên giới. Twilight tin rằng với bản lý lịch như thế, thợ săn áo đỏ có yếu thì cũng không yếu đến mức nào, có chăng thì hai bên không hiểu ý nhau nên sẽ khó phối hợp thôi.
Mà, dù sao thì nếu có thì tốt, không có thì cũng không sao, một mình Felix cũng đủ rồi.
Vù vù!
“A, động tác nhanh đấy.” Đang miên man suy nghĩ, chiếc Drone đã bay đến bên cạnh Twilight. Chiếc đèn tín hiệu trên nó nhấp nháy một lúc báo hiệu cho cậu rồi bay lên cao.
“Được rồi, bắt đầu thôi nhỉ?” Nói rồi, Twilight cất bước, chủ động phóng tới trước.
Ngay lập tức, một vài bóng ma đối diện di chuyển tới chắn trước mặt cậu.
Vút!
Như đã nói, chuyển động của lũ ma đó không quá nhanh, bằng một vài đường di chuyển zic zac, Twilight dễ dàng lách được qua bọn chúng...
Nếu dễ được như thế mới là lạ!
Ngay lúc Twilight vừa đặt chân phóng tới, một vài bóng ma trở nên nhanh nhẹn bất thường. Chỉ vừa mới lách người sang trái tránh đi, một bóng trắng đã từ góc đối diện lao về phía cậu.
“Mịa, tao đã cố né bọn mày ra rồi đấy!” Nhận thấy không thể tránh được, Twilight xoay người tung một chém về phía bị đánh úp.
Xoẹt!
Nhát chém cắt xuyên cơ thể của bóng ma ra làm đôi, để lại một đường kiếm nóng rực hiện lên giữa không trung trông rất hoành tráng.
Nhưng như đã nói, Twilight không có biện pháp gây sát thương lên các sinh vật siêu nhiên, hai nửa cơ thể trong suốt đó cứ thế tồn tại bay xuyên qua người cậu.
“Chẳng có cảm giác gì, y chang không khí vậy.” Dậm chân xuống chuẩn bị chuyển hướng, Twilight tranh thủ vài giây ngắn ngủi để suy nghĩ về cảm giác khi chạm vào ma là như thế nào thì khung cảnh xung quanh đột nhiên thay đổi.
Không còn thấy ánh lửa cháy nghi ngút, hiện cậu đang đứng tại một ngỏ hẻm tối đen chỉ le lói chút ánh trăng. Cánh tay phải bây giờ cũng chẳng phải thanh sắt cháy bỏng mà là một chiếc giỏ mây.
Loạt soạt!
Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, một âm thanh kéo lê vật nặng từ phía sau vang lên khiến Twilight lập tức quay đầu lại.
“Langthangvàobanđêm...Trẻ Hư!”
Nhưng còn chẳng kịp phản ứng, miệng túi đen như mực đã nuốt chửng lấy cả cơ thể cậu.
...
“??” Định thần lại, Twilight nhận ra mình vẫn đang tiếp tục di chuyển như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Đó giống như là..ảo giác?
[Phía trên, cẩn thận!]
Còn đang mãi suy nghĩ, một giọng nói không thể phân biệt nam nữ vang bên tai khiến cậu giật mình nhìn lên.
“?!!!” Cho dù với tầm nhìn bị hạn chế, Twilight cũng thoáng thấy được một thứ gì đó loang loáng phản chiếu ánh lửa đang lao xuống.
Thuận đà chân, cậu bật người nhảy chồm tới tránh đi.
Rầm!
Bụi mù cùng mảnh vụn văng tung tóe, không có thời gian cho Twilight kịp nhìn kỹ, tên đồ tể đã rút con dao phay ra khỏi sàn nhà, nhảy lùi lẩn vào trong bóng tối.
“Mịa nó.” Pha vừa rồi nếu không có tiếng nhắc nhở bất ngờ giúp phản ứng trước vài giây, cậu không nghĩ mình có thể tránh đòn với khoảng cách gần đến thế.
Chống người đứng dậy, Twilight vội vàng cảnh giác xung quanh thì nhận ra có một bóng ma trắng đứng ngay trước mặt mình.
...
Leng keng!
Lần này có vẻ là trong một chiếc lồng sắt bẩn thỉu, ẩm mốc cùng những mùi vị khó nói khác bốc lên thật kinh tởm.
Twilight một tay bị xích chặt vào tường, ánh mắt mờ mịt như thiếu máu, cổ họng khô chẳng thể phát ra tiếng, bao tử rỗng tuếch liên tục réo lên vì cơn đói.
Một cơ thể kiệt quệ hoàn toàn.
Ngoài ra, dù không nhìn được rõ ràng nhưng mà dưới chân cậu có vài vết băng có cẩu thả, hình như bàn chân đã bị chặt đi.
Bước chân! Bước chân! Keng! Cạch!
“?!”
Nghe thấy âm thanh, Twilight, không, chủ nhân của cơ thể này vừa mờ mịt ngẩng đầu thì bị một cánh tay lạnh tanh gầy gò nắm đầu nhấc lên.
Đó là tên đồ tể, cùng với tiếng một kẻ nào đó cất lên từ phía sau.
“Nó có vẻ còn thoi thóp được một thời gian, tìm đứa khác đi.”
Quang cảnh sau đó có chút mờ mịt, tên đồ tể buông đầu ‘đứa trẻ’ này xuống, đi qua tiếp tục kiểm tra.
Một lúc sau, hắn rời khỏi phòng, trong tay xách theo một thứ gì đó.
...
“Hộc hộc!” Trở lại thực tế, không thể thích nghi với việc cảm giác cơ thể biến đổi đột ngột, Twilight vừa chồm dậy, lại khụy xuống nắm cổ thở hồng hộc.
Một cơ hội không thể nào tốt hơn, chiếc túi vải nặng trịch được vung tới
[Phía sau!]
Cho dù giọng nói nhắc nhở kịp thời, Twilight chưa hoàn hồn không kịp để phản ứng lại. Cậu chỉ có thể cố gắng xoay người, vươn cánh tay phải dùng Arts tạo ra một bức tường lửa.
Một số Caster kỳ cựu và trường hợp đặc biệt (Jet) có thể dùng Arts tạo ra một màng chắn bảo vệ bản thân khỏi sát thương. Twilight đã thử học tập và mô phỏng lại nhưng trình độ màng chắn hiện tại của cậu chỉ có thể ngăn chặn và tiêu trừ các đường đạn Arts có nồng độ xấp xỉ hoặc thấp hơn mà thôi.
Nó hoàn toàn vô dụng nếu nó là sát thương vật lý.
Vụt! Bụp!
Rầm!
Thư viện rung lắc dữ dội, thêm một vài mảng sàn tầng 2 cháy rụi rơi xuống.
Chiếc túi đập tan màng chắn thảm hại do cậu tạo ra, hất văng Twilight đâm sầm vào bức tường sau lưng.
“Sặc! Khụ khụ!” Lần thứ 2 bị lún tường, cậu cựa người rơi xuống đất.
[Một kẻ chỉ săn tìm những đứa trẻ nhỏ yếu, hắn dần trở nên biến chất khi quan sát cảnh tượng con mồi dãy dụa cố gắng chạy trốn. Cậu càng tỏ ra khốn cùng, hắn càng trở nên thích thú.]
“Ngươi là ai?!” Cắm thanh kim loại xuống đất ngượng người đứng dậy, Twilight nhìn xung quanh tìm kiếm chủ nhân của giọng nói.
Hành vừa rồi hoàn toàn không phải là phản kháng vô ích, một điểm đặc biệt trong màng chắn do Twilight tạo ra chính là nó không hề trong suốt, thay vì chỉ sử dụng để chắn đạn Arts, nó còn có thể dùng để che tầm mắt.
Trong khoảng khắc vừa rồi, Twilight ngoài việc vung tay còn chuyển chân bật ngược về sau, xuôi theo chiều đập nên giảm được kha khá sát thương va chạm, khiến cậu không nằm sàn ngay.
[Ngài..gọi..chúng...tôi?] (Giọng ma mị)
Chỉ vừa đứng thẳng lên, một bóng trắng bỗng nhiên trống rỗng xuất hiện tại bên cạnh với giọng nói sởn gai ốc khiến cậu giật mình vung vẫy ngã ra sau, buột miệng chửi thề.
“Đ* m*! ***?”
Khác với những ‘thứ’ khác có vẻ như thấy cậu là vồ vào ngay, bóng ma này lại chỉ đứng đó nhìn cậu. Không thấy được mắt mũi miệng nhưng thông qua ánh mắt, cậu thấy rằng nó đang cười. Chắc chắn là đang cười!
[The Bogeyman (Ông kẹ) vẫn đang quan sát, hắn sẽ ngay lập tức lao lên nếu cảm thấy sự đe dọa đã mất đi hoặc xem chán. Chưa kể, đồng đội của ngài có vẻ như đang rất lo lắng đấy.]
Bỏ qua sự lúng túng của Twilight, bóng ma thông báo tình hình cho cậu.
Nghe thế, Twilight nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc. Cậu đưa tay ra hiệu rằng mình ổn, thủ thế sẵn sàng đón đầu đợt tấn công tiếp theo trong khi ánh mắt vẫn giữ cảnh giác liếc về phía bóng ma.
“Ngươi, không, các ngươi và cả tên kia nữa, rốt cuộc các ngươi là thứ gì?”
[Chúng tôi?]
Bóng ma nghiêng đầu giải thích.
[À, ngài có thể coi chúng tôi (Us) là những bóng ma tội nghiệp bị sát hại và giam cầm.]
[Còn tên kia, ngài thấy đấy, hắn được gọi là The Bogeyman, một kẻ chuyên rình rập trẻ em vào buổi tối. Hắn gán cho tất cả đứa trẻ bị bắt gặp là trẻ hư rồi bắt cóc, sau đó giam giữ rồi từ từ gi*t hại và *n th*t chúng từ từ tại một nơi gọi là lò mổ.]
[Chưa xong, sau khi chén sạch thể xác, hắn tiếp tục đày đọa và lợi dụng những linh hồn đáng thương để tiếp tục tìm kiếm thêm con mồi.]
[Những linh hồn không thể chịu nổi sự đày đọa sẽ trở nên lạc lối, cam nguyện trở thành con rối trong tay tên đồ tể, mù quáng tin vào việc chỉ cần có thêm đồng bạn, mình sẽ chia sẻ được nỗi đau phải chịu đựng.]
“Vậy tại sao ngươi lại giúp ta?” Đang nghe, Twilight cũng lờ mờ nhận ra bóng ma này chính là đứa trẻ mình chạm vào đầu tiên, đứa bị bắt cóc trong con hẻm tối.
[Vì sự thù hận.] Bóng ma nhẹ nhàng nói như đang cười.
[Tuy để bản thân bị lợi dụng, không ai trong số chúng tôi không mong muốn một sự trả thù cho kẻ đã giết hại và hành hạ bản thân. Nhưng trên tất cả, ai cũng muốn một sự giải thoát.]
[The Bogeyman săn gi*t trẻ em nhiều đến nỗi đó đã trở thành minh chứng cho sự tồn tại yếu hèn hỉ biết hành hạ kẻ yếu, tên đồ tể sẽ không chủ động chống lại bất kỳ thứ gì có thể đe dọa đến hắn.]
[Đây là lần đầu tiên hắn thực sự tức giận, và sẽ không quay đầu trước một tồn tại đang là mối đe dọa. Ngài hiệp sĩ! Đây chính là cơ hội đầu tiên và có thể là duy nhất chúng tôi có thể trông đợi sau hàng thập kỉ.]
[Làm ơn, hãy giải thoát chúng tôi khỏi sự đày đọa này!]
“Chậc, xin xỏ thì dễ hơn thực hiện đấy, hà cớ gì ta lại phải đi giúp các ngươi cơ chứ?” Cằn nhằn là vậy, Twilight lại chẳng từ chối ngay lập tức.
Biết vậy, bóng ma tiếp tục thỉnh cầu.
[Chiếc túi vải mà The Bogeyman vác trên vai chính là nhà tù giam cầm những gì còn sót lại của những đứa trẻ xấu số, là nhà tù kìm hãm những bóng ma khỏi sự siêu thoát. Làm ơn, không cần phá hủy nó, chỉ cần một vết rách nhẹ hoặc miệng túi mở ra, chúng tôi sẽ được giải thoát.]
[Dù những đứa trẻ khác đã trở thành con rối cản đường, vì sự giải thoát, tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ ngài.]
“Okay?” Lời thỉnh cầu có chút thuyết phục được Twilight, bản chất cậu cũng ghét những kẻ bạo hành trẻ em, nếu yêu cầu trong khả năng thì cậu có thể giúp một chút.
Chẳng hạn như hiện tại, chẳng biết có thắng được không, nhưng Twilight đã sẵn sàng đánh gục tên đồ tể.
“Cứ cho ta biết khi nào hắn tấn cô...”
Rầm, Vút!
[Hắn đang đến, ngay trước mặt.]
“ông...FELIX!!!” Phanh gấp chuyển lời, tiếng hét báo hiệu của cậu vọng khắp căn phòng.
Lập tức, chiếc Drone hạ xuống vị trí trước mặt tên đồ tể, phát lên tiếng báo hiệu chói tai.
Tít tít tít tít!
Crack!
Như con ruồi phe phảy trước mặt, nó nhanh chóng bị lưỡi dao phay chặt xuống gãy làm đôi.
“Mi đã làm tròn phận sự của mình rồi, tạm biệt!” Mặc niệm cho bé Drone của mình, Felix không do dự quá 1s mà bấm vào nút tự hủy trên tablet điều khiển.
Toàn bộ đèn hiệu trên chiếc máy bay không người lái chuyển đỏ, rồi..
Bùm!
Khói mù của vụ nổ phủ lấy mặt tên đồ tể, dù sát thương chẳng bao nhiêu nhưng có thể che mắt một chút đã là đủ.
Hắn vung chiếc túi vải nặng nề quét đi bụi mù trước mặt, để lộ ra quãng trống giữa các hành động.
Chính là lúc này!
Ngay khoảng khắc chiếc túi lớn quét qua màn khói, từ trên không trung, hai cánh tay mang theo làn khí trắng sà xuống, chạm nhẹ vào bờ vai tên đồ tể.
-----
“Suỵt, giữ im lặng và nhắm mắt lại, cảm nhận nguồn năng lượng tồn tại trong trái tim, lan tỏa qua từng mạch máu và ngưng tụ nó vào lòng bàn tay. Nhóc có thể thấy, những bông tuyết nhẹ nhàng êm dịu nằm gọn trong tay mình.”
Tại thế giới nội tâm của bản thân, Yelena như nghe thấy được lời thì thầm phát ra từ làn sương lạnh mình tạo ra, hướng dẫn cô bé cách sử dụng sức mạnh của mình.
“Bây giờ, chạm tay vào kẻ thù của nhóc, Yelena, nhớ kỹ khát vọng của bản thân, cất lên tiếng ca chúc phúc từ tận đáy lòng, đông cứng đến tận xương tủy, và ban cho chúng một giấc ngủ vĩnh hằng.”
----
~Flash Freeze!~ (*Đóng băng cấp tốc)
Rắc rắc!
Vị trí mà Yelena chạm vài nhanh chóng đông cứng lại, một vài gai tinh thể mọc lổm chổm ra, khóa chặt chuyển động tay phải của hắn.
Đây chính là kế hoạch của hai người khi cô bé nói rằng mình có thể cố hết sức để sử dụng Arts một lần nữa. Trong khi Twilight nhảy xuống khiêu khích để thu hút sự chú ý đồng thời tìm cách lùa tên đồ tể vào vị trí thuận lợi, Yelena được bỏ lại trên tầng 2 để tìm cơ hội đánh bất ngờ.
Thú thật, cô bé hoàn toàn không tự tin vào kế hoạch này, đặc biệt là khi những bóng ma xuất hiện càng khiến cho cô bé muốn lùi bước, nếu không phải vì lời động viên cùng niềm tin mà Twilight đặt cho cô.
Nhưng đến cuối cùng, kế hoạch đã thành công mĩ mãn khi cánh tay phiền phức đã bị phong ấn.
Có điều, kế hoạch này cũng tồn tại một vài hạn chế, chẳng hạn như việc Twilight mất đi tầm nhìn để xác định vị trí và thời điểm tốt nhất để ra hiệu. May là còn có Felix đủ hiểu cậu để làm thay.
Chưa kể, dù đã dùng được Arts, Yelena vẫn chưa biết cách phóng xuất nó thành đường đạn. Vì thế, khi muốn đông cứng thứ gì đó, cô bé buộc phải tiếp xúc trực tiếp để thực hiện.
Có nghĩa là phải tiếp cận, cộng thêm bản thân là ‘trẻ em’: Mục tiêu ưu tiên tấn công của tên đồ tể.
“Trẻ...hư!!” Hắn gầm lên giơ cao con dao phay, ý đồ chém hạ con nhóc phiền phức giết hụt ban nãy bám trên bả vai.
Ngoài ra, kế hoạch của hai đứa trẻ vẫn còn một khuyết điểm, đó là cho dù có đóng băng được cánh tay của tên đồ tể đi nữa, Yelena vừa mới tập dùng Arts, vừa đuối sức chắc chắn không thể giữ được bao lâu.
Điều kiện thắng kiên quyết vẫn là Twilight có thể làm được gì trong khoảng thời gian ít ỏi mà lợi thế cô bé cố hết sức mang lại này.
“Này này này, làm ngơ ta rõ ràng không phải một ý hay đâu!” Cậu bước chân trái tới trước, nửa người còn lại đưa về sau lấy đà, ánh lửa trên cánh tay phải giờ đây hội tụ lại hoàn toàn trên thanh kim loại, chuyển hóa nó thành một ngọn thương Arts rực cháy, sức nóng của nó tỏa ra một uy áp khủng khiếp.
[Bên phải, góc...]
“Không cần, ta cần sự tập trung!”
Chẳng cần bóng ma thông báo, một đốm sáng trắng bạc hiện lên rõ ràng trước mắt đã cho cậu biết chính xác vị trí.
“Mỉm cười.”
Twilight nhảy lên, dồn lực nhắm một mắt kê thẳng vị trí đốm sáng đó.
Vút!!!
Thời gian như tua chậm đi, tên đồ tể vung dao chém xuống, Yelena cạn kiệt chút sức lực cuối cùng ngã xuống, một bóng người từ bên hông nhào tới ôm cô tránh qua một bên.
Phập!
Cùng lúc, ánh lửa xẻ tan bóng tối, mũi thương tựa sao băng lao tới găm sâu vào bả vai cứng ngắc của tên đồ tể, chính xác ngay vị trí Yelena chạm vào để lan tỏa sự đóng băng.
Hoàn thành nhiệm vụ của mình, thanh sắt gỉ sét vụn vỡ thành bột min tan biến đi, nhưng năng lượng Arts nằm trên nó theo sự điều khiển của Twilight tiếp tục xoáy sâu vào.
Rắc! Krack!
Từ miệng vết thương(không có máu chảy) phần băng đóng trên vai tên đồ tể dần nứt rộng ra những rãnh nhỏ phát sáng.
Hướng về vị trí đó, lòng bàn tay cậu đưa lên cao, nắm chặt lại.
Pặc!
Krack! Krack!
Krack!!
..
BÙMM!!!
Nguồn năng lượng tích tụ trong vết thương tạo ra một vụ nổ dữ dội.
“GRỪGHAGHHHHHHHH!”
Rầm!
Tên đồ tể ngã người quỳ xuống đất gầm rú điên dại, cánh tay cầm túi bị nổ rời ra khỏi cơ thể văng qua một bên, rơi xuống gần ngay chỗ Felix ấn Yelena nằm sấp xuống đấy.
Vì ở gần vụ nổ, đợi cho dư chấn qua hết, anh có thể ngẩng đầu lên thì thấy một cách tay chìa ra trước mặt mình.
“Cảm ơn.” Anh bắt lấy nó, kéo người đứng dậy.
“Ngược lại mới đúng.” Vươn tay ra cho Felix, Twilight lại hướng ánh nhìn về chiếc tay đứt lìa vẫn đang nắm chặt đầu túi kia.
Cậu khạc nhổ một nhúm máu rồi tiện tay búng 1 quả cầu lửa đánh bay cánh tay đấy ra, không còn lực giữ, miệng chiếc túi ngã xuống đất, từ bên trong đổ ra một chút chất bột xám trắng, có thể đoán được nó là gì.
Twilight nhìn lại về phía bóng ma, khi tên đồ tể gục xuống, khả năng làm mù của hắn cũng mất đi hiệu lực, trong khi cậu bước qua chỗ Felix thì cậu ta lại đứng im tại chỗ, nhìn những ‘đồng loại’ của mình tan biến đi. (Chắc kiểu đang nghĩ sao dễ vậy)
Thấy Twilight nhìn qua, bóng ma khoanh tay ra dáng một quý ông khom người cúi đầu .
[Cảm ơn, nếu còn gặp lại, tôi sẽ cố trả ơn ngài.]
Nói xong, cơ thể cậu ta mờ dần rồi biến mất.
“Sao thế?”
“Không sao, tự nhiên có chút vui thôi.” Twilight lắc đầu quay ngược lại hỏi thăm tình hình. “Con bé thì sao?”
“Ngất rồi, tuy không rõ rằng lắm nhưng hẳn là nó đã làm quá sức.” Felix kiểm tra sơ qua tình hình của Yelena rồi hồi đáp.
“Cậu hiểu ý tôi là gì Twilight. Về mặt tình cảm, Infected tuyệt đối không nên quá lạm dụng Arts của mình.” Anh tiếp nói, chỉ có hai người hiểu bản chất của nhau thì không cần quá cố kỵ từ ngữ.
“Còn về mặt giá trị, tôi không biết lý do thực sự cậu thu dưỡng và đào tạo con bé, nhưng bắt một người làm việc đến chết không phải biên pháp tối ưu để vắt khô giá trị của họ.”
“Tôi biết.” Twilight nhẹ gật đầu, cậu từ chối đưa ra biểu cảm. “Phiền anh đưa cô nhóc ra khỏi đây, cứ chạy thẳng theo hướng tôi đến thì sẽ thấy lối ra. Tôi sẽ cố cầm chân tên này.”
“Cậu sẽ phải đến con Drone đó cho tôi đấy.” Cắp Yelena bất tình nhân sự lên, Felix nhanh chóng chạy ra khỏi thư viện đã gần như cháy rụi hoàn toàn.
Tiếng kêu gào của tên đồ tể đã dừng lại, Twilight nghe thấy những tiếng nguyên rủa căm hận. Cậu hiểu rõ việc lấy được một tay của hắn không có nghĩa là mình đã thắng, ngược lại sẽ khiến hắn điên hơn.
Tính toán số lần Arts mình còn có thể sử dụng, tính toán một vài phương án khả thi, Twilight quay đầu đón tiếp đối thủ.
“Được rồi, trận chiến bây giờ mới bắt đầu nhỉ?”
“Không.” Một giọng nữ trầm vang lên.
“Thế này là đủ rồi.”
0