Bên ngoài thư viện.
“Này, khoan đã!”
Mặc kệ sự ngăn cản của Leontuzzo, ngay khi nghe tiếng báo hiệu của Twilight, Felix liền lao qua bức tường lửa cao ngang người, vọt thẳng vào trong.
“Sao giờ?”
Leontuzzo và Cellinia, hai đứa trẻ chín chắn nhất bọn sạu Twilight quay sang nhìn nhau, không biết nên làm gì.
“Tôi sẽ vào đó giúp.” Được một lúc, Leontuzzo là người mở miệng trước. Cậu chuẩn bị chạy vào theo thì...
Rầm!
Thợ săn vung ngang chiếc lưỡi hái nặng trịch xuống chắn trước mặt hại đứa nhóc, dù đã được bọc trong một lớp vải dài, phần đầu va chạm dễ dàng đục một lỗ sâu hoắm trên mặt đất.
“Hai nhóc ở lại đây, tuyệt đối không được đi đâu hay chạm vào chiếc lưỡi hái này.”
Dặn dò nhanh mấy câu, cô vặn vai khởi động lấy lại cảm giác sau một khoảng thời gian dài vác theo thứ đồ nặng nề sau lưng.
Sau đó bước thẳng qua tường lửa đi vào trong.
...
Đau! Đau quá! Tay ta...nó đâu rồi!
Không phải lũ nhóc bẩn thỉu đó chỉ biết khóc lóc sợ hãi xin tha thôi sao? Tại sao chúng lại dám chống lại..làm ta tổn thương?
À... ta hiểu rồi...là chúng..những đứa trẻ siêu hư...còn tồi tệ hơn đám trẻ hư bình thường mà ta săn lùng.
Trẻ mồ côi...lũ sâu mọt làm ô uế đường phố...giống như lũ điếm mẹ của chúng.
Săn tìm..giết lũ dám chống đối..xẻ thịt làm gương đám còn lại.
Công việc..sứ mệnh của ta!
Diệt sạch mầm mống hư hỏng khỏi vùng đất này!
Gào thét bằng những âm thanh không thể hiểu được, tên đồ tể từ từ đứng thẳng dậy.
“Ta..giết sạch..các ngươi!” Theo chuyển động, chiếc mũ trùm đen che khuất khuôn mặt hắn lật ngược ra sau, để lộ ra..
“Không, đến đây là đủ rồi.”
Từ phía sau, cánh tay của thợ săn bất ngờ chộp lấy đầu tên đồ tể, ấn mạnh “Rầm!” một cái xuống đất.
Đến khi Felix và Twilight để ý tiếng động quay sang thì đã thấy cô một tay giữ chặt hình đại diện của hắn tiếp xúc với mặt đất, tay còn lại từ trong chiếc áo choàng đỏ rút ra một khẩu súng săn kê thẳng vào gáy tên đồ tể.
Đoàng! Đoàng!
Chẳng kịp để cho hắn có cơ hội vùng vẫy, hai tiếng súng chát chúa vang lên.
Cảm thấy chưa đủ, thợ săn tiếp tục kéo chốt lên đạn.
Trước sự ngạc nhiên đến ngây người của những người(Đứa trẻ) còn lại, cô liên tục nạp rồi nã đạn vào đầu tên đồ tể.
Đến khi chỉ còn sót lại một miếng giẻ rách vương đầy mùi thuốc súng, cơ thể The Boogeyman vô hồn bất động, bốc thành một làn khói đen từ từ tan đi thì thợ săn mới ngừng bóp cò.
Cô nạp sẵn đạn rồi lại giắt khẩu súng săn vào trong áo choàng sau đó cúi người, từ vị trí tên đồ tể tan biến đi nhặt lấy thứ gì đó.
“Bắt lấy.”
“Hở?” Hoàn hồn lại, Twilight luống cuống chụp lấy món đồ đang bay tới.
Đó là một quyển sách màu đen với mặt bìa hơi cũ kỹ, và nội dung bên trong nó cũng trống trơn như những quyển sách khác bên trong thư viện.
“Đây là cái gì?” Twilight vừa mở miệng ra hỏi thì đột nhiên.
//////////////////////////////////////////////////////////////
\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\
Tầm nhìn của cậu bỗng nhiễu loạn, mọi thứ trước mắt rối tung lên, hai hàng mi mệt mỏi như có thể cụp xuống bất kỳ lúc nào.
Felix đỡ Yelena đứng ngay gần đó lảo đảo một chút rồi ngã xuống, những người khác bên ngoài thư viện tuy không nhìn thấy rõ nhưng chắc cũng chẳng khá hơn.
“Nghiến! Chuyện gì, cô!!” Không hề do dự cắn chặt môi, một chút máu chảy ở khóe miệng giữ cho Twilight vừa đủ sự tỉnh táo để không lập tức ngất đi.
Cậu phẫn nộ chất vấn thợ săn, nhưng cô ta chỉ bình thản khoanh tay quay đầu nhìn về phía lối ra căn phòng.
Không gian xung quanh dần xoay tròn rồi trở nên vặn vẹo, cảm giác chóng mặt cùng sự mơ màng ngày càng ập tới khiến cậu khó thể đứng vững.
Twilight một chân khụy xuống như muốn lim đi, nhưng ánh mắt thì không hề từ bỏ.
Cậu gắng sức chồm tới một mảnh cánh quạt nhọn hoắt của chiếc Drone vừa phát nổ. “Nếu có chẳng may dính phải những chiêu trò mê hoặc, hãy cứ rạch một đường trên tay, cơn đau sẽ giúp cậu lấy lại tinh thần.” đây chính là kinh nghiệm do Hisomaru truyền thụ lại.
Nhưng khi chỉ vừa chạm vào nó, hai cánh tay mềm mại từ đằng sau bỗng ôm lấy cơ thể, ngăn cậu tự tổn thương bản thân.
Đồng thời, một giọng nói nhẹ nhàng cất lên.
“Anh đã làm rất tốt. Còn bây giờ thì hãy ngủ đi, hỡi vị hiệp sĩ bước ra từ những trang truyện cổ tích, hãy để cho cơ thể và linh hồn anh được nghỉ ngơi sau cuộc hành trình dài.”
Giọng nói như mang theo ma lực khiến tâm trí Twilight mờ mịt, từng thớ cơ trở nên rã rời, chiếc trán nhỏ đã luôn nhăn lại vì đủ chuyện căng thẳng hiện hữu từ khi đặt chân vào Ursus dần trở nên dịu đi.
Mùi hương thơm ngát êm dịu lan tỏa trong không khí, đánh gục phòng tuyến cuối cùng của cậu.
Khóe mắt nặng trĩu, Twilight mất đi sự kìm chế mà ngã ra, gối đầu vào lòng bóng hình mềm mại đằng sau.
Thứ cuối cùng cậu nhìn thấy trước khi tâm trí hoàn toàn chìm trong bóng tối, chính là hình ảnh mập mờ của một thư viện lớn với khung lò sưởi bập bùng ánh lửa.
//////////////////////////////////////////////////////////////
\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\
Tách tách!
Rào rào rào!
Ngoài trời, ánh trăng đã khuất dạng sau những đám mây đen thay vào đó là một cơn mưa nặng hạt đổ xuống.
“Huh?”
Tiếng nhưng giọt nước lách tách đập vào khung cửa sổ đánh thức Twilight.
Cậu mở mắt ra mờ mịt nhìn một vòng quanh hành lang tối, Cellinia đang ngồi bên cạnh cậu, phát ra những tiếng thở nhẹ nhàng.
Có vẻ như sau một lúc trò chuyện, hai người đã mệt mỏi mà thiếp đi lúc nào không hay.
“Oáp!” Twilight dụi mắt rồi chống chân bò dậy, động tĩnh của cậu có vẻ như đã đánh thức Cellinia ngay bên cạnh, cô bé giật giật lông mi vài cái rồi cũng mở mắt ra.
Đứng dậy lắc đầu vài cái để hoàn toàn tỉnh táo, vừa tính đi vào phòng vệ sinh rửa mặt cho tỉnh ngủ thì Twilight nhanh chóng nhận thấy một vài bóng người đang đứng ở đầu hành lang.
“Felix, Yelena, Leon?” Cậu nheo mắt lại nhìn thử rồi cất tiếng gọi.
Nghe thấy cậu, nhóm bên kia cũng chợt bừng tỉnh, đi qua chỗ cậu.
“Mấy người qua đây làm gì vậy?”
“Do lâu quá không thấy cậu quay lại nên bọn tôi đến xem thử.”
“Vậy à, xin lỗi, tôi lỡ ngủ quên một chút.”
Trong lúc Twilight và Felix trò chuyện, Yelena khó hiểu quay về sau cùng với ánh mắt cạn lời của Leontuzzo nhìn Lappland tỏ vẻ ngây thơ rụt rè nấp sau lưng mình.
Cậu(Leontuzzo) chỉ có thể thúc tay vài cái ý bảo đi lên bắt chuyện rồi xin lỗi đi, cùng lúc Felix cũng nhìn thấy người đứng bên cạnh Twilight.
“A? đây là...”
“Cellinia Texas, tôi vừa có cuộc nói chuyện ngắn với cô ấy.” Twilight đứng qua một bên giới thiệu
“Hân hạnh được gặp.” Cô bé chủ động vươn tay, bắt tay làm quen.
“Hân hạnh...” Felix gật đầu, cũng đưa tay ra chuẩn bị giới thiệu bản thân thì bỗng bị chen lời.
“Em là Lappland Saluzzo, người thừa kế nhà Saluzzo, hân hạnh được gặp anh.” Lappland bất ngờ đi lên trước mặt Twilight, trang trọng cúi chào.
“Hử? ờ.” Hơi bất ngờ vì cô bé đột ngột chen ngang, Twilight cũng nhất thời quên mất rằng ai vừa cạp tay mình một lúc trước mà gật đầu chào lại. Nhưng từ cô bé tóc trắng này, cậu nhạy bén nhận ra một sự thù địch nhắm vào Cellinia.
“Không, chưa nặng nề đến mức đó, nó giống như là sự ganh đua hơn.” Twilight thầm nghĩ, cậu nhìn ra sau lưng Felix.
Thái độ biến đổi đột ngột của Lappland khiến Leontuzzo chỉ có thể lắc đầu che mặt, nhưng khi nhìn thấy người đứng bên cạnh Luke thì cậu cũng có thể hiểu phần nào lý do cho hành động đó.
Hầu hết con cháu của các Mafia máu mặt nếu được gửi đến Sette Colli học tập thì đều sẽ được gửi vào chung vào một trường VIP. Dù khác khối, việc người thừa kế nhà Texas và Saluzzo va chạm nhau trên mọi lĩnh vực họ tham gia đã trở thành một lời đồn được bàn tán rộng rãi.
Và vì quen biết với Lappland, Leontuzzo rõ ràng kết quả những cuộc cạnh tranh giữa hai người họ, đa phần Lappy thắng 1 thua 9, Cellinia luôn tỏ ra vượt trội hơn một bậc.
Chính vì vậy, khi thấy ‘đối thủ’ của mình đã đi trước một bước làm quen với thần tượng, lại còn pha xích mích vừa nãy, cô bé hiển nhiên cực kỳ gấp.
Nhưng có gấp thì cũng chẳng làm được gì vì Twilight không biết quá nhiều về sự tình của hai người họ nên cũng chẳng có ý định can dự.
Cậu chỉ chào hỏi lại cho có xã giao rồi tiếp tục cuộc trò chuyện với Felix.
“Vậy thì...giờ bọn mình về trước hay sao?”
Một bữa tiệc thượng lưu dạng này không khiến những đứa nhỏ như Twilight cảm thấy thoải mái. Theo kế hoạch ban đầu, sau khi đợi cậu hoàn tất màn biểu diễn thì họ sẽ đến hỏi xin Liena rời đi sớm.
“Ừ, tiệc tùng quý tộc kiểu này thì chắc phải tầm khuya mới xong, ta ra ngoài gọi xe dạo vài vòng đi. Nếu mưa quá thì về trước dinh thự chơi cũng được.” Twilight gật đầu, không quên quay sang hỏi ý những người còn lại.
“Ây Leon, chú đi chung...”
Nhưng chỉ vừa được nửa lời, cậu liền ngừng câu nói lại, im lặng nhìn về phía bên kia hành lang.
...
Bị thần tượng phớt lờ, Lappland hiển nhiên là không dễ chịu. Nhưng cô nhóc cũng chẳng thể làm được gì ngoài giận cá chém thớt, đổ lỗi cho Cellinia mà hậm hực trừng mắt nhìn cô. (Có tiền sử nên bị ông già cấm không được cố ý động tay động chân với người khác.)
Người kia thì dường như đã quá quen với việc này nên chỉ mặc kệ, đợi lát nữa lườm chán thì Lappland sẽ tự khắc bỏ đi.
“Ừm, có lẽ đến lúc mình nên quay lại chỗ Giovanna rồi.”
Hội Twilight đã tập hợp lại với nhau, cảm thấy một người lạc lõng như bản thân không nên nán lại quá lâu, Cellinia nhìn qua Twilight dự định chào tạm biệt một câu rồi rời đi.
Nhưng còn chưa kịp làm, cánh tay của cậu ta đã đặt lên vai cô bé, dứt khoát kéo Cellinia về sau lưng.
Hành động có phần bất ngờ đó khiến cô mất đà, ngã về phía người đứng đối diện.
Lappy thấy thế cũng chẳng kịp suy nghĩ, theo phản ứng đưa tay lên đỡ lấy khiến cả hai ôm chầm lấy nhau, may là không kéo ngã lăn quay ra đất.
“Mày...!” Đến khi phản ứng lại được, Lappland vội vàng đẩy Cellinia, buột miệng mắng nhưng đã bị cắt ngang bởi Twilight.
“Đừng nháo!” Cậu thủ thế nhìn về phía cuối hành lang, nghiêm giọng quát. “Yelena, trở lại phòng tiệc và kêu người lớn đến đây! Leon, cậu giữ yên hai nhóc kia, kéo theo Yelena hoặc đừng để họ làm loạn lên lúc này!”
Nghe giọng điệu cứng rắn cùng vẻ mặt nghiêm túc của cậu, Yelena không hỏi lại gì, theo lời chạy ngay về phòng tiệc tìm Liena. Leontuzzo nhìn theo hướng cậu, cũng nhận ra gì đó, bước lên một chút cảnh giác gật đầu.
Felix lấy đèn pin ra từ trong balo, rọi về phía trước cả bọn cùng lúc chân đạp gót tháo giày ra.
Đứng giữa luồng sáng tròn do đèn pin chiếu tới là một gã đàn ông cao lớn đang thở dốc, hắn khoác lên mình một lớp vải nhựa đen thấm đẫm nước che lấy cơ thể, có vẻ như vừa vượt mưa đến đây.
Quan trọng là, trên tay hắn đang cầm một con dao sáng bóng còn vương theo vài vết máu.
“Rồi, chắc hắn không phải là diễn viên được thuê về hay là đầu bếp đâu ha? Đối sách như nào đây Twilight?” Cởi thành công đôi giày, Felix đẩy nhẹ nó sang, tiện hỏi.
“Nếu vật lộn thì anh thắng được không?” Twilight hỏi ngược lại.
“Haha, tôi ước mình làm được.” Felix nở nụ cười làm giảm sự căng thẳng.
“Vậy chúng ta nên chờ người lớn tới, sẽ không mất quá lâu đâu.” Leontuzzo lên tiếng, có vẻ cậu ta đã quyết định đứng lại.
“Không.” Twilight lắc đầu.
Không biết vì lý do gì, nhưng sau khi ngủ gật dậy thì tinh thần của cậu sảng khoái bất thường, quyết định đưa ra do đó cũng thoáng hơn.
“Saluzzo! Đ*t mịe lũ Mafia các ngươi!” Phía đối diện, tên áo đen kia xách dao lao tới.
Bên này, Felix phản ứng đầu tiên. Anh tháo dây khoác balo cầm nó bằng một tiến lên trước.
Vút! Phập!
Cú đâm của tên áo đen cắm sâu vào chiếc balo, không để cho hắn rút dao lại, Felxi nhanh tay ném chiếc túi sang một bên trong khi bản thân bị đè xuống.
Nhân cơ hội này, Twilight đón đầu vị trí chiếc túi bị quăng tới, cậu rút con dao ra rồi nhanh chóng lao ngược lại về phía Felix vật lộn.
Twilight đã chú ý thấy việc tên áo đen thở dốc liên tục cùng chuyển động rất nặng nề. Tình trạng của hắn dường như đang không ổn lắm, cậu và Felix hoàn toàn có cơ hội đập bỏ mịa hắn mà chẳng cần người lớn.
“Khoan đã Twilight!” Felix vươn tay ta hiệu.
Đúng vậy thật, tình trạng của tên áo đen đó ‘không ổn’ cho lắm.
Cánh tay cầm dao đã đưa lên cao của Twilight từ từ hạ xuống, cậu bước chậm đến chỗ Felix hất hắn ta sang một bên đứng dậy.
“Hắn ta bất tỉnh rồi à?” Anh vừa hỏi vừa nhìn xuống bàn tay mình, trên đó dính đầy máu tươi.
“Hắn chết rồi.” Twilight khom người xuống kiểm tra, cậu lắc đầu.
“Ơ, hắn là...!” Một bên, Lapland và Cellinia bị Leontuzzo cản không cho đến gần, nhưng vừa đủ để Lappy nhận ra khuôn mặt tên áo đen hô lên.
“...”
“Là?”
Mọi người đều nhìn lại chờ đợi, nhưng cô nhóc im lặng không tiếp lời.
“Ờ...là ai nhỉ?”
“Sặc!”
Lappy thè lưỡi ngại ngùng gãi đầu, khiến tất cả mọi người còn lại cạn cmn lời.
Cô nhóc có vẻ nhận ra hắn là ai, nhưng không thể nhớ ra được.
“Hắn là ****** một tên giết người hàng loạt chuyên nhắm vào trẻ mồi côi.” Vẫn phải đến lượt Leontuzzo lên tiếng, so với một đứa trẻ thì cậu ta khá chú ý đến tin tức thời sự.
“Tầm hai tuần trước, hắn bị người nhà Saluzzo bắt được và sau đó bị áp giải về Sette Colli chờ xét xử và thi hành án.”
“Ra là vậy.” Twilight lật miếng vài mà tên tội phạm dùng để che mưa ra và bắt đầu kiểm tra tình trạng thi thể, trên người hắn đúng là chiếc áo tù bị nhuộm đỏ cùng nhiều vết thương sâu có thể bị gây ra trong lúc vượt ngục.
Nguyên nhân tử vong là do mất máu quá nhiều. Ngoài ra trên người hắn ngoài con dao ra thì chẳng còn thứ gì cả.
“Muốn trả thù chẳng?” Twilight suy đoán.
Có thể vì nhận ra mình không thể sống lâu với vết thương này, tên tội phạm đã tìm đến dinh thự nhà Saluzzo vì muốn cố gắng trả thù.
Mùi thuyết âm mưu hơi nặng, nhưng chẳng có câu trả lời nào hợp lý hơn cả.
“Hình như lúc nãy khi lao lên, tôi có nghe hắn chửi cái tên Saluzzo.” Felix gật đầu, mọi người cũng dần chấp nhận cách giải thích này.
Còn muốn hỏi rằng hắn vượt ngục bằng cách nào, hay vượt qua hàng phòng vệ dày đặc ngoài kia ra sao..eh.... có lẽ Twilight biết đấy, nhưng thôi để người lớn đau đầu đi.
Cách!
“Kẻ đột nhập ở đâu!!”
Từ sau lưng đám nhỏ, cánh cửa mang theo ánh sáng từ phòng tiệc mở ra, Yelena hoàn thành nhiệm vụ mang Liena đến đây.
Đi theo cô còn có một vài người khác, nghe tin có người đột nhập, cảnh vệ ngay lập tức được điều động, vài phụ huynh lo cho người thừa kế của mình liền chạy đến xem xét tình hình.
Thấy tên tội phạm nằm trên sàn, mấy đứa trẻ không ai làm sao cả, nhiều người nhẹ nhõm trong khi vài kẻ thì tiếc nuối.
“Chuyện gì xảy ra ở đây?”
Alberto Saluzzo phải đi điều động hệ thống an ninh và giữu trị an, người đại diện đứng ra hỏi han đám trẻ chính là Signora Sicilia, bà đặc biệt nhìn thẳng về phía người đang bình tĩnh kiểm tra tình trạng thi thể.
Nhóm trẻ con do Felix(Lớn nhất) đứng ra bắt đầu giải thích, về lý do họ ở đây lẫn quá trình chạm mặt tên tội phạm. Twilight cũng phủi tay ngồi dậy, đi qua hỗ trợ giải thích.
Nhưng khi vừa thả tấm vải xuống, cậu vô tình liếc thấy thứ gì như một thứ hình chữ nhật bọc trong lớp vải nằm trên người tên tội phạm.
0