Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tự Tại Tiêu Dao
Unknown
Chương 20: Hơi thở cuối
Cậu nhanh đã đến nơi, cậu đến đầu tiên, sau là Thanh Vân, Diệp Bất Thiên, Trần Kim Nhi, thêm vài người nữa trong đó có cả Thiên Tử Nguyên và các vị trưởng lão.
- Chư vị, hôm nay chúng ta ở đây cùng nhau chia buồn với những người đã t·ử n·ạn và cũng chúc mừng những người đã sống sót trở về.
Lý Tử Xuyên đứng lên, tay cầm chén rượu, nâng lên, phía sau có vài cái đèn lồng bay lên không trung, biểu thị cho những người đ·ã c·hết. Cậu vàoij người cũng lấy rượu trên bàn, nâng lên để tưởng nhớ.
Sắc trời cũng chuyển sang đêm, những ánh đèn lồng bay lên từ từ, phát sáng rồi từ từ vụt tắt đi. Phía sau những đốm ánh sáng nhỏ ấy là cả một vầng trăng sáng và rất nhiều ngôi sao.
- Chư vị, xưa chúng ta quan niệm rằng linh hồn n·gười c·hết sẽ biết thành ngôi sao để dõi theo chúng ta, tuy giờ quan niệm ấy đã bác bỏ nhưng chúng ta hãy mong rằng những người đó sẽ sống tốt ở kiếp sau.
Lý Tử Xuyên hạ chén rượu xuống, uống cạn. Cậu và mọi người cũng uống cạn.
Buổi tiệc cũng mở ra, thức ăn thịnh soạn được đưa lên, từng người đều ngồi ở chỗ của mình, người uống kẻ ăn, trò chuyện với nhau rất vui vẻ, xóa đi vẻ trầm mặc lúc tưởng nhớ những người đã hy sinh.
Không biết do vô tình hay cố ý, cậu được xếp ngồi ngay kế Thanh Vân. Hai người nhìn nhau như muốn nói rất nhiều thứ nhưng nhìn lại tình huống hai người không thể xưng hô thân mật được. Như hiểu ý nhau, hai người gật đầu.
- Đoàn huynh, uống với ta một ly...
Diệp Bất Thiên uống nãy giờ cũng hơi nhiều, lại gần chỗ của cậu.
- Uống nào, Bình An.
Nàng cũng nâng chén lên, cậu thấy vậy cũng nâng chén, ba người cùng nhau cạn ly.
Thiên Tử Nguyên nhìn thấy hai người, gai mắt bóp chặt lấy ly rượu trên tay nhưng hít một hơi thật sâu rồi thả lỏng nói:
- Chưa phải lúc, đợi thêm.
Nếu nói về mặt thời gian thì tên Thiên Tử Nguyên nảy sinh lâu hơn cả cậu, chính xác là hơn trăm năm trước, lần đầu gặp Thanh Vân hắn đã đem lòng yêu nhưng Thanh Vân chỉ cự tuyệt, do là tính cách chiếm hữu, muốn gì có đó của hắn đã ăn sâu vào hành động lẫn suy nghĩ. Hễ có ai chào hỏi cô thì hắn đánh người đó đến mức tàn phế.
Từng có một thời gian hắn chủ động rời Thiên Nguyên tông đến Đông Cực tông làm đệ tử, hắn ngày ngày bám theo Thanh Vân, đến mức nàng phải báo cáo với tông chủ là hắn làm phiền mình mới đuổi được hắn đi nhưng hắn vẫn vài tháng ghé thăm nàng một vài lần.
Tuy là hắn yêu nàng nhưng hắn lại có trước đó ba cô vợ, cả ba đều bị hắn ép cưới và làm th·iếp. Hắn vẫn muốn thêm và nhăm nhe với Thanh Vân. Bên ngoài hắn nhìn ôn nhu nhưng bên trong lại tâm cơ, lợi dụng mạng lưới thông tin rộng lớn của Thiên Nguyên để lấy lòng tông chủ Đông Cực tông.
Hắn cũng được cha mình khá là nuông chiều nên mọi thứ có lợi cho tu luyện đều đem cho hắn nên giờ có tu vi Cao Thiên nhị Thiên Động. Nhìn thấy Bình An như một cái gai cản trở mình hắn tự nhiên sẽ điều tra thân thế cậu. Tính kế hơn năm năm trước giờ cũng gần đến lúc nhưng vẻ của hắn đều không lộ ra bất kỳ ý thù địch gì.
- Đây là Đoàn Bình An đúng không? Ta là Thiên Tử Nguyên, mời cậu một ly rượu.
Hắn chủ động đi lại bắt chuyện.
- À, phải, Thiên huynh, mời.
Cậu cũng không biết gì nên cũng thân thiện đáp lại.
Hai người uống cạn, riêng Thanh Vân ra vẻ chán ghét khi thấy hắn, khi hắn đi thì nàng định nói nhưng thấy tông chủ đang nhìn về hướng mình nên đành thôi. Thấy tông chủ ra hiệu nàng đứng dậy đi lên chào hỏi.
- Thanh Vân, lúc trước con nói Hôn Nguyên Bội bị một kẻ che mặt c·ướp đi trong bí cảnh, ta suy nghĩ năm năm nay, giờ suy nghĩ có cảm giác con đang nói dối ta.
Lý Tử Xuyên bình tĩnh nói.
- Không...không, con không hề nói dối, tất cả đều là sự thật, kẻ che mặt kia tuy tu vi thấp hơn con nhưng nhân lúc con b·ị t·hương với tập kích nên nhanh đã c·ướp đi.
Thanh Vân chột dạ nhưng vẫn bình tĩnh đáp.
- Vậy à.
Lý Tử Xuyên thở dài một cái.
- Mọi người hôm nay đã ăn uống no say rồi nhỉ?
Lý Tử Xuyên đứng dậy nói.
- Hỗn Nguyên Bội là một chí bảo ẩn chứa không gian pháp tắc và nhiều bí thuật khác đã thất truyền, lúc trước ta có phái Thánh nữ và các trưởng lão tìm kiếm nhưng không được, lúc trước có thông tin về nó, ta phải cảm ơn Thiên Tử Nguyên đây đã thông báo cho ta.
Lý Tử Xuyên nói tiếp.
Thanh Vân bỗng lo lắng, Bình An thì tay dừng việc ăn lại, suy nghĩ gì đó còn tên Thiên Tử Nguyên kia đứng dậy:
- Không có gì, chẳng qua là Thiên mỗ muốn giúp ít sức lực thôi.
Hắn nâng chén rượu lên mời Lý Tử Xuyên.
Lý Tử Xuyên vung tay, Bình An được một lực gì đó nâng lên, mọi người xung quanh đều bất ngờ còn Thiên Tử Nguyên nhìn cậu, lộ ra vẻ cười đắc ý. Cậu cố gắng thoát ra nhưng không được, buổi tiệc vốn náo nhiệt bỗng ảm đạm lại.
- Bình An có mắc lỗi gì? Tông chủ sao lại...
Cậu bị lực ấy nâng lên, như bị b·óp c·ổ, khó thở nói.
- Tông chủ, xin ngài hãy suy nghĩ lại.
Thanh Vân lúc này cung kính nói với Lý Tử Xuyên, mong tha cho Bình An.
- Tội của con ta xử sau, còn hiện tại ta phải làm thôi.
Lý Tử Xuyên vẫy tay, cậu được nâng lại gần hắn.
- Bình An!
Diệp Bất Thiên nhảy lên, triệu ra Huyền Vũ định cứu cậu nhưng bị các trưởng lão cản lại, đánh rơi xuống.
- Tông chủ...
Thanh Vân định nói gì đó nhưng Lý Tử Xuyên nhanh đã lôi cậu vào.
Tay hắn đặt trên đầu cậu, tiếp đó đặt hai ngón trỏ và ngón giữa lên trán của cậu, miếng ngọc bội màu trắng hiện ra, hắn chộp lấy rồi thả cậu rơi xuống dưới. Thanh Vân thấy cậu rơi xuống nằm đó, vội đi xuống.
- Bình An, Bình An...
Nàng đỡ cậu lên, lúc này do bị phạm vào linh hồn nên cậu khá choáng.
- Giấu cũng lâu đấy, tận năm năm, xem ra không giữ được kẻ như ngươi rồi.
Lý Tử Xuyên tay cầm miếng ngọc bội, nhìn xuống cậu, nói.
Thanh Vân định nơi giúp cậu nhưng bị khống chế, từ từ lui ra sau.
- Bình An, ngươi cũng không thoát toàn vẹn đâu!
Lý Tử Xuyên nói.
- Ha ha, ngươi quên rằng miếng ngọc bội ấy đã như gắn chặt lấy linh hồn ta rồi sao?
Cậu đứng dậy, nói.
Bỗng miếng ngọc bội ấy có vết nứt, từ từ lộ rõ ra, là cậu kích hoạt tự hủy một phần linh hồn, phần của miếng ngọc bội ấy ký vào nên nhanh chóng đã nứt vỡ.
- Không!
Lý Tử Xuyên chỉ nói một chữ, miếng ngọc bội ấy vỡ ra nhiều mảnh nhỏ dưới ánh mắt của hắn.
Bình An đứng phía dưới, phun ra một ngụm máu rồi cười:
- Không ngờ đến đúng không? Ha ha ha.
Thiên Tử Nguyên thấy đã đến lúc, hắn bay đến, nhất cậu lên rồi một đấm vào bụng cậu khiến cậu văng ra xa. Hắn lấy ra Song Châu, Tử Đồng Song Châu. Hắn đi đến chỗ cậu, nhấc cậu lên, hai viên châu nhỏ bằng con mắt bỗng lơ lửng trước mặt cậu, một ánh sáng cực mạnh phát ra, chiếu thẳng vào hai con mắt của cậu. Khoét đi hai con mắt, cậu đau đớn hét lên, giờ xung quanh không có gì cả, chỉ là một mảng hư vô trước mặt cậu.
Hắn lấy ra thanh kiếm, chém bay cánh tay phải của cậu. Chỉ nghe tiếng la đầy đau đớn của cậu. Máu chảy không ngừng khiến cho ai cũng có khoảng lặng của mình, còn tên Thiên Tử Nguyên cười khoái chí:
- Đây là cái giá mà ngươi phải trả khi nhìn và nắm tay Thánh nữ của ta, ha ha ha.
Diệp Bất Thiên thấy vậy tức giận, định lao đến nhưng bị một trưởng lão ép xuống không nhúc nhích được, Trần Kim Nhi cũng bị khống chế. Thanh Vân tuy thoát khỏi khống chế nhưng bị Lý Tử Xuyên dùng lực khống chế nàng lại, nàng chỉ đứng đó khóc trong vô vọng.
Cậu thì thở dốc, tim đập loạn nhịp, Thiên Tử Nguyên quăng cậu đi, cậu chỉ nằm đó, không làm được gì. Mắt cậu đã bị phế bỏ, cánh tay phải thì đứt lìa, nằm lăn lóc một nơi. Sức la cũng không còn.
- Ta không dễ c·hết!
Cậu hét lên, lấy ra trong túi trữ vật toàn bộ Bạo Lôi Châu, về hướng Thiên Tử Nguyên.
Giờ cậu tuy đã mù nhưng thần thức vẫn chưa phế, phóng thần thức cảm nhận ra rồi phác họa lại trong đầu như là một bức tranh, mỗi lần thần thức dao động thì lại phác họa lại hình ảnh dù chỉ là các đường vẽ.
Bạo Lôi Châu p·hát n·ổ khiến cả hắn và cậu bay ra xa. Hắn bị nặng nhất vì hứng trọn v·ụ n·ổ, cậu chỉ là bị dư chấn hất đi. Cậu nhanh đã đứng dậy, không biết sức lực ở đâu lấy ra Bạo Bùa mà mình vẽ, phóng về hướng tên Thiên Tử Nguyên kia vẫn còn đang bị choáng.
Nổ liên tục kéo theo đó là linh lực của cậu cũng gần cạn. Nhưng ép một người đến tận bước đường cùng thì người đó sẽ liều mạng, cậu rút kiếm ra, dù đã mất một cánh tay nhưng tay kia vẫn còn hoạt động được, lao về phía Thiên Tử Nguyên.
Hắn b·ị đ·âm vào ngực nhưng không trúng tim, cậu định đâm tiếp thì bị một luồng uy áp ép cho nằm xuống dưới đất. Là Lý Tử Xuyên dùng uy áp ép cậu xuống, cậu vẫn ngồi dậy được nhưng không thể đứng thẳng.
Lúc hắn định ép cậu đến bẹp dí, cậu cũng là cạn linh lực, không thể làm gì hơn, Thiên Tử Nguyên thì đứng đó cười mặc cho vết đâm vẫn còn đấy. Lúc cậu sắp t·rút h·ơi t·hở c·uối c·ùng thì một tiếng ngựa hí dài vang lên, chấn kinh tất cả đang đứng đấy, kể cả Lý Tử Xuyên.