Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tự Tại Tiêu Dao
Unknown
Chương 21: Phù Đổng Thiên Vương cứu nguy
Tiếng ngựa hí dài vang lên chấn kinh tất cả, một luồng uy áp đánh bay cái uy áp của Lý Tử Xuyên. Thiên Tử Nguyên cũng bị hất văng đi, những ai có mặt ở đấy cũng chấn kinh.
- Đế...Đế, là uy áp của Đế!
Lý Tử Xuyên bị uy áp dọa cho kinh hãi.
- Ta là tướng nhà trời!
Hình ảnh Phù Đổng Thiên Vương từ từ hiện ra, chấn kinh những ai có mặt.
Mọi người cũng chỉ thấy một ngựa sắt cao mười tám thước, một thanh kiếm sắt dài bảy thước, người cưỡi trên nó cũng không dưới mười trượng. Riêng cái nhìn cũng đủ c·hết người, các trưởng lão cũng bị uy áp đấy ép cho khụy xuống đất.
- Tưởng rằng g·iết hậu nhân của ta là dễ?
Phù Đổng Thiên Vương đâm cây kiếm sắt dài bảy thước ấy xuống đất hất văng mọi người ra xa, trừ cậu đang khụy xuống ngồi tai đấy, tuy hơi thở khá yếu nhưng chung quy lại thì chưa c·hết. Thiên Tử Nguyên nhìn thấy chỉ là một tàn hồn của Đế Cảnh.
- Chỉ là tàn hồn mà uy h·iếp ta?
Hắn nhảy lên, lao về hướng của Phù Đổng Thiên Vương.
Bị ngài "Hừ" một tiếng, hắn bị hất văng ra xa vài trượng, b·ất t·ỉnh tại chỗ. Ngài nhìn về hướng Lý Tử Xuyên khiến hắn run rẩy, hắn chỉ mới ổn định được Khai Đế, nói chi là lệch hai đại cảnh giới, cho là tàn hồn nhưng vẫn dư sức bóp c·hết hắn, không thì cũng khó sống lành lặn.
- Thánh Gióng, được rồi.
Cậu nói.
- Thanh Vân, chờ ta, nhất định sẽ trở lại!
Cậu nói tiếp.
Phù Đổng Thiên Vương cũng hiểu ý cậu, từ từ biến mất nhưng uy áp vẫn còn.
- Lý Tử Xuyên, ông nhớ lấy, cả tên Thiên Tử Nguyên kia, gây ra oán thì hãy sẵn sàng chịu đi.
Cậu nói xong, dùng linh lực của mình, lấy ra một truyền tống phù rồi biến mất từ từ. Khi cậu biến mất hoàn toàn thì uy áp cũng biến mất, đến tận lúc này thì tên Lý Tử Xuyên kia cũng hết run sợ. Nhìn mọi thứ với uy áp vừa nãy hắn không khỏi rùng mình.
- Việc vừa nãy không được tiếc lộ ra bên ngoài, một chữ cũng không. Nhớ đấy.
Hắn cảnh cáo mọi người. Thật, việc khi nãy mà lộ ra thì uy danh của hắn sợ sẽ mất sạch.
- Còn Thanh Vân, ta sẽ cấm túc con hai trăm năm coi như trừng phạt!
Hắn nhìn Thanh Vân, giờ nàng chỉ đứng đó, không nói năn gì, khuôn mặt buồn bã lộ ra.
Việc chấn kinh vừa nãy cũng không ai nói, trừ việc Thanh Vân Thánh nữ bị cấm túc hai trăm năm thì trên dưới tông môn ai cũng biết vì đây là thông báo chung.
Cậu được truyền tống theo truyền tống phù đến cái truyền tống trận cậu tìm được lúc trước. Lê cái thân xác nặng nề nhiều lần muốn ngất đi nhưng cậu vẫn cố đi đến tâm trận.
- Thánh Gióng, ngài có biết cái truyền tống này không? Lúc trước con có dịch là Đông Hải truyền tống.
Cậu nói.
- Được, nhìn qua là ta có thể, vài giây thôi.
Phù Đổng Thiên Vương nói xong, một luồng ánh sáng bay vào từng phiến đá của truyền tống trận, sửa chữa lại và kích hoạt lại trận pháp. Một cột sáng chiếu thẳng lên trời, cậu cũng không còn sức, nằm đó mặc cho đi đâu thì đi. Một cánh cổng trên trời hiện ra, cậu được một lực nhấc lên cao, nhanh đã đến cách cổng ấy. Vượt qua rồi biến mất.
Ở một hòn đảo nhỏ, xung quanh toàn biển xanh, bam đêm nên chỉ nghe tiếng sóng biển. Một cột sáng chiếu thẳng xuống một cái truyền tống trận ở giữa đảo. Hình bóng cậu cũng hiện ra, từ từ đáp đất. Cậu lên thân thể từ từ ra ngoài biển.
- Ngươi hiện cũng có chảy trong huyết mạch của Lạc Long Quân, ta sẽ làm phép kích hoạt nó, chỉ cần xuống biển sẽ chữa lành v·ết t·hương và bổ sung linh khí.
Phù Đổng Thiên Vương hiện ra, tay kết ấn, chỉ thấy cả người cậu sáng lên.
- Cảm ơn ngài...
Cậu mất sức nhưng vẫn gắng gượng nói.
Phù Đổng Thiên Vương làm xong cũng biến mất. Cậu theo lời, nhảy xuống biển sâu. Tìm thấy một tảng đá biển bằng phẳng, cậu ngồi xếp bằng lại, vận công, linh khí từ từ được cậu hấp thụ. Đến sáng, qua trưa, đến chiều rồi chập tối, tiếp tục như thế qua hai năm. Thân thể và y phục của cậu như chẳng hề gì, vẫn giữ nguyên hình thù, chỉ là giờ cậu như một tảng đá bất động ngồi đấy. Có vài con cá lại gần nhưng bị uy áp đuổi đi, chẳng sinh vật nào dám lại gần.
Thêm ba năm nữa. Từ dưới biển, một thân ảnh từ từ trồi lên, một dáng vóc nam tử hiện ra, chậm rãi bước đi, là cậu sau năm năm chữa trị. Cậu hít một hơi.
- Được lắm, tay ngươi có thể chữa nhưng mắt thì bị Tử Đồng Song Châu tàn phá nên vô phương cứu, phải thay cả cặp mắt thì may ra.
Phù Đổng Thiên Vương hiện ra.
- Tạ ơn ngài.
Cậu hành lễ.
Phù Đổng Thiên Vương chỉ cười, tay kết ấn rồi đặt lên vai phải của cậu. Cánh tay đứt lìa ấy từ từ hiện ra.
- Cái này cũng coi như cứu, thêm nữa đây là Đông Hải nhưng không phải là trở về. Lúc nãy ta có truyền thêm linh lực, thời gian nữa hãy tiến thăng Khai Thiên. Sau khi xong thì theo tọa độ ta vẽ đây, là một con rồng già ta quen lúc ở đây.
Phù Đổng Thiên Vương nói xong, lấy ra tờ giấy đưa cho cậu.
- Con xin nhận, mà con có thắc mắc, câu thơ do cụ Cao Bá Quát viết chẳng phải là rất lâu sau khi ngài về trời mới có, sao lại có tại đấy?
Cậu hỏi.
- Ha ha, lúc về trời ta có nhìn đến một tương lai về mình, thấy một hậu nhân đang viết về ta, thấy hay nên nhớ, lúc lạc đến đây thì theo trí nhớ viết lại. Mà ta nói này, tàn hồn này sắp biến mất, ta cũng về trời lâu rồi, có duyên sẽ gặp lại.
Phù Đổng Thiên Vương nói xong, từ từ biến mất.
Cậu hành lễ, đến khi Phù Đổng Thiên Vương biến mất cậu quỳ xuống, dập đầu ba cái như là tạ ơn cứu. Xong, cậu đứng dậy, lấy ra tấm vải nhỏ từ túi trữ vật, buộc lại che đi hai hốc mắt trống rỗng của mình. Cậu theo thần thức phác họa, đi từ từ về hướng truyền tống trận, suy nghĩ một chút rồi lấy ra thanh đại kiếm, nhảy lên cắm thẳng xuống, phá hủy đi trận pháp.
Cậu phóng mạnh thần thức, bao quanh cả hìn đảo nhỏ này. Cả hòn đảo chỉ có duy nhất một ngọn núi và không cao lắm. Cậu bước đi từ từ l·ên đ·ỉnh núi. Tuy mù nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận sự mát mẻ và tươi xanh của cả hòn đảo qua các giác quang khác, cậu ngồi xuống:
- Lúc trước xem qua Phàm Nhân Tu Tiên phần một lẫn hai, cả tiểu thuyết lẫn phim, cảm nhận cuộc đời của một phàm nhân và khắc nghiệt của tu tiên giới. Đến tận lúc này ta mới ngộ ra cái tàn khốc ấy. Hàn Lập, ta sẽ làm theo ngươi, có lợi thì làm, không có thì chạy, ha ha ha.
Cậu cười, nói.
- À có đọc qua Cổ Chân Nhân nữa, đọc hết tận ba lần mới ngẫm được. Thế giới này cũng như vậy, tàn khốc với mọi sinh linh. Từ giờ, có mối họa nếu triệt được thì ngay lập tức làm, không được thì tìm cách nhưng không hành sự quá ác như họ Cổ kia.
Cậu nói tiếp.
Năm năm trước, sau khi cái đêm kinh hãi ấy kết thúc. Diệp Bất Thiên và Trần Kim Nhi vẫn ngồi ở đấy, nơi ba người thường luyện tập. Giờ thiếu Bình An và Thanh Vân, nàng giờ đang bị giam lỏng bên trong, hai người chỉ đứng bên ngoài không ngừng khuyên nhủ nàng.
Lúc này nàng như cái xác không hồn, chỉ ngồi đấy, những hình bóng của cậu cứ hiện lên, bỗng nước mắt rơi xuống. Nàng cũng nghe theo lời khuyên nhủ của hai người, cũng từ từ vui vẻ lên, hai người họ cũng mỗi ngày đến đây cùng nói chuyện với nàng.
Diệp Bất Thiên thấy cậu đêm đó nên cố gắng nâng cao tu vi của mình, Trần Kim Nhi cũng bị tinh thần của cậu ảnh hưởng theo. Thanh Vân thì bị giam lỏng không làm được gì nên chỉ là chỉ điểm phương pháp tập và tu luyện cho hai người.
Tin tức Thanh Vân bị cấm túc và giam lỏng hai trăm năm nhanh đã truyền trên dưới tông môn rồi truyền ra bên ngoài. Thiên Tử Nguyên kia thì quay lại Thiên Nguyên tông chữa thương. Khi nghe được cũng tức giận nhưng cũng chẳng làm gì được. Hắn chỉ trút giận lên người hâu của mình, ba ngày đã đánh hàng chục người, đến khi cha mình khuyên ngăn mới thôi đánh người.
Trở lại, cậu đang ngồi đấy, suy nghĩ:
- Lý Tử Xuyên ngươi gây ra nhân, ta sẽ hậu tạ quả cho ngươi. Thiên Tử Nguyên không, cả Thiên Nguyên tông ta sẽ san bằng nơi đó!
Cậu ngồi đó, một Đoàn Bình An đầy tích cực đã biến mất, như đã thấu mọi thứ, cậu dần trở nên tịnh lại, không còn vẻ tích cực như xưa.
Cậu bắt đầu hấp thu linh khí, cảnh giới Khai Thiên đã rất gần, như là một bức tường kiên cố, cậu đã đập đi nhưng hiện ra chỉ là không có gì cả, cậu chỉ thấy mình đang đứng trên một đám mây lớn, xung quanh có mặt trời, còn lại chẳng có gì. Như là một bình cảnh rất lớn. Cậu hơi nhíu mày, tăng lực lượng linh khí hấp thụ vào, nhanh đã đột phá cực hạn nhưng chẳng thấy gì.
Ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm, chốc đã hai năm nữa trôi qua, cậu vẫn ngồi đấy mặc cho mưa gió. Những con vật lại gần cậu đều bị khí tức dọa sợ bỏ đi, lúc trước cậu dùng thần thức quét bao trọn hòn đảo nhỏ này chẳng thấy yêu thú nào nên mới dám ngồi đấy. Những con vật nhỏ bé trên đảo cậu chỉ liếc nhẹ cũng chạy đi.