Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tự Tại Tiêu Dao
Unknown
Chương 22: Khai Thiên
Bức tường cậu đã đập vỡ bao nhiêu lần không rõ, những văn bản ghi chép về những người đã đạt Khai Thiên ghi lại thì đến đấy, đập vỡ đi bức tường thì sẽ nhìn thấy một cánh cổng, bước vào thì sẽ Khai Thiên. Riêng cậu đập đi đập lại chẳng thấy gì.
- Chẳng lẽ phải tự tạo ra?
Cậu bất chợt suy nghĩ.
Cũng đúng vì cậu tự ngộ ra đạo, không phải đi theo đạo của người khác đã tạo ra, tức là phải tự dò đường mà đi, tự tìm cách mà bước, tự thân lấy đèn mà soi, không có ai chỉ điểm mà thắp sáng sẵn cho một con đường mà đi cả.
- Không có thì ta tự làm!
Cậu bất chợt phá vỡ bức tường lần nữa, lần này cậu dậm chân xuống đám mây đang đứng, đám mây tan ra, cậu đang đứng trên không trung, xung quanh chẳng có gì cả.
Đứng đấy hồi lâu thì cậu như hóa thành bụi, bay đi, mây cũng từ từ kết lại, một cơn rung chấn cực mạnh, càng lúc càng mạnh hơn, từ dưới đám mây trồi lên một cánh cổng rất to.
- Khai Thiên - Thiên Môn. Mở!
Cậu từ từ hiện ra, đứng đối diện cánh cổng to ấy.
Bên ngoài lúc này mây kiếp đã tụ lại phía trên đầu của cậu. Sấm chớp xuất hiện, gió thổi lên, càng lúc càng mạnh, mọi con vật ở hòn đảo tự nhiên sẽ tìm chỗ trốn, sóng biển càng lúc càng mạnh, như là muốn nhấn chìm mọi thứ.
Cánh cổng ấy từ từ mở ra, một loại ánh sáng phát ra, không khó nhìn nhưng sáng vô cùng. Cậu theo cảm tính bước từ từ vào, khi cậu hoàn toàn bước vào trong, cửa cũng từ từ đóng lại. Bên ngoài thì cả người cậu từ từ bay lên, cách mặt đất một khoảng thì dừng lại.
"Đùng đùng" tiếp sấm truyền đến, càng lúc càng lớn. rồi từng đạo lôi đánh xuống cậu, mỗi lần đánh đều như càng mạnh hơn, cậu gồng lên chống đỡ rồi lại thả lỏng, từng đạo đánh xuống người cậu. Xung quanh cũng bị vạ lây, cái cây gần cậu b·ị đ·ánh đến cháy đen, mặt đất xung quanh cậu cũng chẳng thể có lấy một ngọn cỏ, mọi thứ đều cháy và hóa đen, y phục của cậu cũng vậy, bị lôi kiếp đánh đến hóa tro, trừ cái túi trữ vật được cậu để sang một bên rồi đặt một lớp bảo vệ nên chẳng bị gì.
Ý thức của cậu dần trở nên mơ hồ, mọi thứ sau khi bước qua lại chẳng cảm nhận gì cả, bên ngoài thì chống lại lôi kiếp, bên trong đang tìm cách để đi.
- Không có đường? Ta tự tạo!
Một đường sáng hiện ra, cậu vô thức bước theo.
Chẳng biết qua bao lâu, bên ngoài mây kiếp đã tan nhưng cậu vẫn chưa hề động đậy. Bên trong, cậu đã đi rất lâu, vòng vo rất lâu.
- Bình An, Bình An...
Một giọng nói vang lên khiến cậu quay đầu lại.
Không sai, đó là giọng của Thanh Vân. Cậu vô thức gọi tên nàng:
- Thanh Vân, Thanh Vân.
Nhưng đổi lại là chẳng có gì cả. Cậu bất chợt tỉnh ra, đột ngột dừng lại, việc mình vừa làm khi nãy như rơi vào ảo cảnh. Câu tự đánh thức mình tỉnh dậy. Ba tháng trôi qua, cơ thể bất động của cậu cũng có chút động đậy. Từ từ đứng lên, đã rất lâu rồi cậu chưa cảm nhận lấy không khí mát mẻ, cậu phóng thần thức ra cảm nhận, lúc này thần thức của cậu đã vượt xa cả hòn đảo này, tiến ra ngoài biển chừng ba trăm hải lý thì mới dừng lại.
Linh lực trong cậu cũng tăng lên rất nhiều, so với lúc trước khác một trời một vực. Giờ thần thức của cậu có thể quét liên tục, cậu giới hạn quét sáu mươi lần một giây, một lần quét là một lần phác họa lại nên giờ cậu tuy mất đi thị giác nhưng vẫn nhìn được các chuyển động. Bây giờ cậu mới nhìn lại cơ thể mình, trần như nhộng, cậu gãi đầu cười, vội cầm túi trữ vật, lấy trong đấy một bộ y phục cậu đặt may để phòng hờ y phục bị rách.
Một bộ hắc y, bên trong có áo lót màu trắng nhưng bị hắc y bên ngoài bao trọn lấy, có thêu thêm một ít hoa văn trang trí. Cậu lấy ra miếng vải rồi buộc mái tóc dài của mình. Phần mắt của cậu cũng được băng lại. Xong thì cậu lấy ra tờ giấy của Phù Đổng Thiên Vương viết, trên đó ghi một tọa độ hòn đảo nhưng cách đây rất xa. Giờ cậu cũng không vội, tranh thủ thăm thú xung quanh và ổn định lại tu vi. Thoắt cái cậu nhảy lên cao, bay đi mất.
Cậu vừa bay vừa phóng thần thức ra quét, xung quanh toàn là biển, có vài hòn đảo nhỏ nhưng chẳng có người.
- Như là Loạn Tinh Hải vậy, nơi đây cũng chẳng khác mấy.
Cậu suy nghĩ.
Cậu đang bay thì gặp một con thuyền cũng khá lớn, bên trên có khoảng chục con người tay cầm v·ũ k·hí. Bên dưới mặt biển có một con hải yêu, những người trên thuyền ấy dùng một cây thương dài chọc xuống biển. Con hải yêu ấy liên tục tránh né rồi đập vào thuyền hòng làm cho con thuyền này chìm. Cậu đứng đó quan sát, thần thức quét thì chẳng có khí tức tu sĩ, cậu suy nghĩ một lúc thì rút kiếm ra, bay xuống con hải thú ấy, g·iết c·hết nó rồi vác lên thuyền dưới con mắt bất ngờ của những người đứng trên thuyền.
- À, thượng nhân, ngài có cần dùng gì nữa không?
Một người đàn ông trung niên đang đứng kế bên cậu.
Người đàn ông trung niên ấy là chủ thuyền, ông ta định ra khơi bắt vài con cá, không thì bắt vài con hải yêu nhỏ nhưng đụng phải một con hải yêu trưởng thành nên mới dẫn đến chuyện lúc nãy. Cậu nhanh được coi như "Thượng Nhân" được mời vào trong dùng trà.
- Được rồi, à, xung quanh đây có ai sinh sống không?
Cậu nhấp ngụm trà, nói.
- À, có, cách không xa có hòn đảo mà chúng tôi sống, nơi đó thuộc quản lý của Thiên Cung.
Ông ta thành kính nói.
- Thiên Cung?
Cậu thắc mắc.
- Ngài không biết? Thiên Cung là một tổ chức quản lý của cả Đông Hải này, không ai không biết, nhằm giữ trật tự cho toàn bộ Đông Hải, như là một quốc gia. Cờ của họ là một hòn đảo, phía trên có nhật nguyệt. Chúng tôi cũng treo lá cờ ấy coi như thừa nhận sự bảo vệ.
Ông ta giải thích rõ cho cậu hiểu.
- Thú vị, gần giống với Tinh Cung trong Phàm Nhân Tu Tiên.
Cậu suy nghĩ.
- Được rồi, khi nào đến thì báo cho ta biết là được, việc yêu đan kia ta coi như tiền đi nhờ nên không lấy, các ngươi lấy đi.
Cậu nói.
- Vâng, vâng.
Ông ta mặt mày hớn hở nói, rồi bước ra ngoài.
Lâu sau khi thuyền sắp cập bến, cậu phóng thần thừa ra xem, đây là một làng chài ven biển, sâu vào trong đảo thì thấy những căn nhà tranh nhỏ chiếm số nhiều, chỉ thấy vài nơi có nhà khá đồ sộ, nhìn qua là biết đó là nhà của những phú ông.
Thuyền đã cập bến, cậu từ từ bước ra bên ngoài, tiếng chim hải âu kêu liên tục, tiếng người dân, tiếng sóng biển, tiếng lá cây xào xạc tạo nên một khung cảnh làng chài bình yên. Cậu nhìn ngó xung quanh, từ từ bước xuống thuyền.
- Thượng nhân, đây là số linh thạch ta đổi được, chia ngài một phần xem như cảm ơn.
Ông ta lúc nãy vội vã chạy đi, giờ quay lại với số linh thạch trong tay.
Cậu không từ chối mà nhận lấy, dù sao thì người ta đã coa lòng thì cậu cũng nhận, khó để từ chối. Tuy chỉ có năm viên linh thạch trung phẩm nhưng cậu vẫn vui vẻ nhận lấy, chẳng chê bai gì cả. Cậu thong thả đi vào đảo, nơi đây khá lớn, được bao quanh bởi nước biển nên cũng thấy khá lạc lõng. Cậu đến một trấn ở trung tâm đảo, ngoài cổng thành thì có hai người lính, y phục màu trắng có viền màu đen, che mặt chỉ để lại phần mắt và tóc. Đi vào bên trong thì có người dân sinh sống, náo nhiệt và ồn ào. Lâu lâu có chục lính canh đi thành hai hàng tuần tra, họ cũng mặc như hai người gác cổng, cậu phóng thần thức thì cảm nhận họ ở mức Cao Đạo, cũng gọi là khá cao.
Cậu quét toàn bộ trấn thì chỉ thấy phàm nhân là chiếm số nhiều, tu sĩ thì chỉ là mấy người lính tuần tra và gác cổng. Đi một lúc thì cũng đi hết một vòng quanh trấn, sắc trời đã sắp sửa chụp tối. Cậu tiến lại gần một quán ăn, dù sao cũng rất lâu rồi cậu chưa có gì vào bụng. Gọi ra gần hết các món ăn trong quán, đa phần là hải sản ở đây. Cậu ăn một cách ngon lành, ai cũng nhìn cậu vì cậu gọi món có vài món là cực đắt đỏ với bọn họ.
Cậu ăn xong, trả tiền thì biết chỉ cần ba viên linh thạch trung phẩm là có thể trả, cậu cũng lấy ra, không hề tiếc nuối mà trả. Hành động của cậu cũng cho thấy mình có tiền, năm người mặt bậm trợn ngồi đấy quan sát cậu từ lâu đương nhiên đã để mắt đến, chúng bàn bạc gì đó rồi cùng nhau gật đầu. Cậu ra khỏi tiệm, lúc cậu ăn xong thì trời cũng đã tối, xung quanh vắng vẻ, chỉ có ánh đèn từ vài quán rượu và ngoài đường, chẳng thấy ai cả ngoài vài người lính đi tuần. Cậu thản nhiên bước đi, phía sau cậu thì năm tên đó cũng bám theo sau, đương nhiên cậu đã biết, chỉ là giả mèo ăn thịt hổ.