Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tru Thiên Lộ
Unknown
Chương 10: Thân thế hắn là?
"Tiểu tử này có lai lịch gì!" Một vị bằng hữu của lâu chủ quát lớn, toàn thân vận sức muốn lại gần Trương Diệp nhưng đều bị uy áp của bảo kiếm đẩy lui.
Năm người sau đó liền thấy từ giữa thân kiếm xuất hiện một đạo kim quang, nó dần dần biến lớn bao bọc lấy cả Trương Diệp cạnh đó, tầm nhìn của cả năm lập tức bị ánh sáng làm cho chói mắt không tài nào nhìn được chuyện gì xảy ra.
----------
Vài hơi thở sau dị tượng biến mất, đám người Trương Linh Nhi tầm nhìn khôi phục.
Hội trường Bảo Hoàng Lâu từng lộng lẫy náo nhiệt giờ chỉ còn lại sự tĩnh lặng cùng đổ nát. Bàn ghế, tường gỗ hay các chi tiết chạm khắc đắt tiền nếu không bị uy áp của bảo kiếm bóp méo thì cũng bị kiếm khí chém đứt. Còn sàn đấu giá ở giữa thì nứt toác ra, chính giữa nằm đó một thiếu niên đang bất tỉnh cùng một thanh kiếm bằng đá đã từng là bảo kiếm kinh người.
Ba vị Hóa Thần dần dần hạ xuống gần xung quanh Trương Diệp, còn mang theo cả hai người Trương Linh Nhi và Trương Tiếu Lâm. Khi cảm giác đã không còn gì nguy hiểm vị bằng hữu của lâu chủ Bảo Hoàng Lâu mới thả hai tỷ đệ họ ra, vừa thả ra hai người họ lập tức vội vàng chạy lại chỗ Trương Diệp bất tỉnh.
"Trương Diệp! Trương Diệp là ngươi sao!" Tiếu Lâm nắm hai vai Trương Diệp khẽ lay động, còn quát lớn gọi hắn dậy.
Trương Linh Nhi bên này quỳ xuống bên cạnh hắn. Nàng hai tay ôm miệng, mỹ mâu xuất hiện từng hàng lệ chảy dài xuống hai má. Nàng vẫn luôn mong rằng hắn còn sống, năm xưa chỉ vì sơ xuất của nàng mà trượt chân xuống thác, vậy mà hắn phải là người chịu thay nàng.
"Các ngươi biết tiểu tử này?" Lâu chủ khẽ bước lại gần, mày hơi cau lại hỏi.
"Hắn là tộc nhân Trương gia bọn ta, cũng là đệ tử Thiên Kiếm Tông...
Hai năm trước bị mất tích." Linh Nhi nói, nàng vẫn chưa hết xúc động.
"Kiếm này có lai lịch như nào? Tại sao lại có quan hệ với tiểu tử này?" Một vị bằng hữu của lâu chủ hỏi, ngữ khí không hề kiên nhẫn.
Bảo Hoàng Lâu vốn không biết kiếm này xuất thân từ Hạo Thiên Kiếm Môn, Thiên Kiếm Tông vốn chỉ cho họ biết đây là một thanh bảo kiếm được luyện từ chất liệu bất phàm nhưng đã mất đi sức mạnh. Dựa vào biểu hiện vừa rồi, họ liền phát hiện kiếm này tuyệt đối lai lịch không đơn giản.
"Chúng ta thực sự không biết, khẩn cầu các vị tiền bối cho phép bọn ta đem hắn về Thiên Kiếm Tông." Linh Nhi vội vàng ôm quyền hướng lâu chủ Bảo Hoàng Lâu nói, Tiếu Lâm cũng theo biểu tỷ ôm quyền cúi đầu.
"Hừ! Tiểu tử này có liên quan. Hắn...
KHÔNG. THỂ. ĐI." Lời vừa dứt, y lập tức bộc phát uy áp đối với đám người Linh Nhi khiến họ như bị ngàn cân ấn xuống không động đậy được.
"Tiền-tiền bối. Thiên-Thiên Kiếm Tông sẽ-sẽ cho ngài câu-" Tiếu Lâm mồm mãi mới nói được vài chữ, liền bị uy áp của lâu chủ ấn xuống đất. Hóa Thần tại, há để cho mấy tên tiểu tử Trúc Cơ vắt mũi chưa sạch nói chuyện?
Tiếu Lâm nằm dưới đất dãy dụa, hắn một cái Trúc Cơ hoàn toàn vô pháp chống lại Hóa Thần. Mà còn không chỉ một mà là ba vị Hóa Thần Cảnh đại năng, muốn g·i·ế·t bọn hắn chỉ nhẹ một cái phẩy tay. Đây chính là sự bất lực của kẻ yếu, sinh mạng đều nằm trong tay kẻ khác.
"Áp bức người Thiên Kiếm Tông ta?" Đúng lúc này một giọng nữ từ tốn nhưng bao hàm sát ý vang lên. Ba vị Hóa Thần còn chưa kịp phản ứng quay đầu lại liền lập tức thuấn thân tránh đi, kịp thời né được ba đạo kiếm nhận băng lãnh sắc bén chém quá. Ba vị kia tránh đi thì lập tức uy áp trên người hai tỷ đệ Trương gia biến mất.
Ba vị Hóa Thần xuất hiện trở lại ở một bên sàn đấu giá, nhận ra danh tính người đến liền sắc mặc không vui vẻ lắm. Người đến đó không ai khác chính là Sở trưởng lão. Nàng một thân đạo bào ôm sát vào từng đường cong trên cơ thể vô cùng quyến rũ, nhan sắc trời ban động lòng người. Nhưng cặp mắt sắc bén khiến ai cũng không chịu nổi quá ba giây, trong tay còn cầm một đầu băng tinh trường kiếm dọa người.
"Sở Lam Anh, người hà cớ phải động thủ như vậy..." Lâu chủ nói, dáng người y hơi cúi cúi, biểu cảm e ngại.
"Ngươi động thủ với đồ đệ của ta, ta còn chưa cắt cái tay c·h·ó của ngươi đâu!" Lời nàng nói đanh thép, vị Hóa Thần kia lập tức câm họng mà hai người khác cũng không dám nói gì.
Họ tại sao không dám nói? Ban nãy nàng một lời không nói lập tức hạ sát chiêu muốn chém bọn họ, năm xưa nghe kể có trưởng lão đại gia tộc nào đó mặt dày tán tỉnh nàng bị nàng nhất kiếm phân lưỡng đoạn. Nữ nhân này là một cái người điên a! Không chỉ điên, thực lực còn vô cùng bức người. Lấy tu vi Hóa Thần đỉnh phong tung hoành khắp nơi, đồng giai vô địch, thậm chí từng trảm cả Hợp Thể cảnh.
Lúc này ba người bọn họ lúng túng không biết để nàng đi hay vẫn là bảo toàn cái mạng nhỏ của mình. Tu sĩ tu đến bước đường này, ai không tiếc mệnh?
Đột nhiên, cả ba nghe được truyền âm.
"Để nàng đi." Âm thanh của một cái trung niên nam nhân vang vọng trong đầu ba người.
Ba người lập tức ánh mắt nhìn nhau, gật gật đầu sau đó cùng nhau ôm quyền tỏ ý tiễn Sở lam Anh đi.
"Biết điều là tốt...đứa trẻ này ta sẽ mang đi. Thiên Kiếm Tông sẽ cho các ngươi một câu trả lời." Nàng lạnh lùng nói, sau đó lập tức ra hiệu Linh Nhi, Tiếu Lâm. Hai người bọn họ đều là Trúc Cơ Cảnh nên đều có thể ngự kiếm phi hành, Tiếu Lâm cõng Trương Diệp cùng biểu tỷ và sư phụ rời đi.
"Ai...nữ nhân điên đó còn góp thêm sức vào phá Bảo Hoàng Lâu của chúng ta." Một vị bằng hữu của lâu chủ thở dài nói một câu, hai người kia cũng đồng dạng chán nản.
"Bỏ đi, lão tổ không ra tay, gia chủ cũng nói để nàng đi." Lâu chủ nhắm nghiền hai mắt cau mày nói, ngón tay xoa xoa huyệt thái dương.
Cùng lúc đó tại thư phòng trong phủ thành chủ Thương Gia Thành.
Một cái trung niên nam nhân ngồi dựa lưng vào ghế, trước mặt là bàn gỗ, bên trên còn có mấy núi giấy tờ. Người này nhìn đoán trừng quá bốn mươi, tóc đen dài để xõa, râu dài quá cổ đen nháy, trên trán có một vết sẹo nằm ngang, hai mắt lộ ra một loại thương cảm.
"Thiên sinh ý, thiên hạ vạn kiếp nô. Nhân sinh đạo, đem ý vạn kiếp tru.
Bố cục đã xong."
Trên đường phi hành về Thiên Kiếm Tông.
"Nói, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Sở Lam Anh ngữ khí nhẹ nhàng hỏi Linh Nhi.
Hai tỷ đệ không giấu diếm thuật lại tường tận sự việc.
Sở Lam Anh vừa nghe Linh Nhi nói vừa cảm nhận thâm tâm của cô bé, nàng liền thấy sợi tình cảm kia đã biến mất. Xem ra thực sự là áy náy.
Nhưng bây giờ không bàn chuyện đó, Lam Anh nghe Linh Nhi nói xong liền trầm ngâm. Bảo kiếm đó vốn từng thuộc về Hạo Thiên Kiếm Môn. Nên nói hắn liên quan đến Hạo Thiên Kiếm Môn hay vẫn là liên quan đến những thế lực đã diệt bọn họ? Dù là bên nào thì đều có thể tác động đến thanh bảo kiếm kia, dù là bên nào thì thân phận tiểu tử này cũng không đơn giản.
-----------
Ba ngày sau.
"Ta...ta đang ở đâu?" Trương Diệp cuối cùng cũng tỉnh lại, hắn nhìn xung quanh liền thấy mình từ lúc nào đã nằm trong một căn phòng. Hắn nhớ rõ một khắc trước còn đang trong hội trường đấu giá, toàn thân hắn đau đớn, đầu đau như búa bổ sau đó liền ngất đi. Làm thế nào mà tỉnh dậy lại đến nơi này?
Căn phòng hắn ở không có dấu vết từng có người, đồ đạc chỉ có một cái bàn, một cái ghế, một cái tủ và cái giường hắn đang nằm. Tuy nhiên hắn cảm nhận được nơi đây linh khí rất nồng đậm, hơn xa so với nhà của Hạo lão. Đột nhiên hắn liền có một cái dự cảm, lập tức đứng dậy rời khỏi giường.
Trương Diệp nhanh chóng đẩy cửa bước ra ngoài thì lập tức đập vào mắt hắn là....
Vĩ ngạn đỉnh núi tại trước mắt hắn cao đến ngàn mét chạm tận mây trời, từng con từng linh hạc lượn lờ, bạch vụ huyền ảo mờ mờ che phủ chung quanh nơi này. Cảnh tượng khiến cho người cảm giác như tại trốn tiên nhân. Phóng tầm mắt ra xa xung quanh liền thấy sân tập lại có người xếp hàng luyện kiếm, trên trời còn có không ít tu sĩ đạp kiếm phi hành.
Tất cả những cảnh vật này khiến trong lòng Trương Diệp chấn động, như thể hắn thấy cảnh trong mơ. Chiếu đến thiên hạ ngũ vực còn nơi nào ngoài...
Bịch!
Đột nhiên từ đâu một cú đấm trời giáng đánh vào đầu hắn, làm hắn xuýt chút nữa đứng không vững. Hắn vừa định quay ra mắng nhiếc thì...Hắn rất nhanh liền nhận ra một gương mặt thân quen.
"Thế-Thế Anh thiếu chủ!" Trương Diệp ngạc nhiên, người đứng trước mặt hắn chính là trưởng tử của gia chủ Trương gia.
"Ta thật sự đang ở Thiên Kiếm Tông!" Trương Diệp nói to, khoé miệng cười lớn kéo đến mang tai.
"Haha, tiểu tử nhà ngươi hét to cái gì?" Trương Thế Anh tươi cười vỗ vỗ bờ vai Trương Diệp.
"Hàn huyên trên đường đi rồi nói." Trương Thế Anh dẫn hắn cùng đi.
"Thiếu chủ, đi đâu a?" Trương Diệp một mặt tò mò hỏi.
"Khảo nghiệm ngoại môn!" Thế Anh nhìn hắn tựa nhìn một tên ngốc tử rồi cười nói.
Vừa đi hai người vừa hàn huyên, kể rất nhiều chuyện xảy ra trong hai năm qua, đồng thời Thế Anh cũng kể cho hắn biết tại sao hắn lại có mặt ở đây. Lúc này hắn mới biết người cứu hắn ở hội trường đấu giá chính là Linh Nhi và Tiếu Lâm. Có điều họ không thể đặc cách cho hắn làm đệ tử Thiên Kiếm Tông luôn được, dù sao khi hắn mất tích hắn vẫn chưa là đệ tử.
"Thế Anh thiếu chủ, ta bây giờ đã là Luyện Khí tứ tầng rồi...tham gia khảo nghiệm có hơi..." Trương Diệp tự dưng nhớ đến liền nói. Đa phần người tham gia thí luyện đều vẫn còn là phàm nhân, để hắn tham gia thì không khỏi có chút bất công.
"Ngươi yên tâm, khảo nghiệm của ngươi sẽ khác bọn hắn. Nếu không ngươi đã ở dưới chân núi rồi." Trương Thế Anh nhìn Trương Diệp cười nói, hắn sau đó bị dẫn đến một cái sân rộng lớn.
"Thế Anh thiếu chủ. Cái này không phải là bắt ta đấu với đệ tử trong tông môn chứ? Không phải là đấu với người đó chứ?" Trương Diệp có chút hơi lo lắng, nếu đấu với Thế Anh vậy thì hắn không có tự tin. Thế Anh đã tu vi Trúc Cơ Cảnh lại ở trong tông môn tôi luyện hai năm, theo như kể thì y chẳng qua là năm ngoái đen đủi nên không vào được nội môn.
"Hahaha. Ngươi không phải lo, tất nhiên là đấu với đệ tử đồng giai với ngươi." Thế Anh nói xong liền vỗ lưng đẩy Trương Diệp vào sân đấu. Phía bên kia cũng bước vào một người. Trưởng lão ngoại môn lúc này ngự kiếm hạ xuống bên cạnh sàn đấu, ra hiệu cả hai người chuẩn bị.
"Vị huynh đệ này, có dùng kiếm không?" Vị đệ tử kia ôm quyền ôn hòa hỏi Trương Diệp.
Hắn bên này cũng ôm quyền cúi đầu chào, sau đó không nhiều lời lấy từ trong nhẫn trữ vật ra Huyền Thiết Kiếm do Hạo lão để lại. Đối phương thấy vậy cũng lấy ra kiếm của mình chuẩn bị giao đấu. Một tiếng "Đấu!" của vị trưởng lão kia vang lên, hai người lập tức lao vào giao chiến.