0
Từ phía xa chân trời, một đạo cao v·út ngự kiếm ở giữa đêm tối không ngừng lao nhanh tới.
Vẫn là bộ mặt đó, vẫn là điệu bộ đó, vẫn là dáng vẻ cao cao tại thượng nhìn xuống thương sinh làm người người giận sôi.
Sự xuất hiện của Lý Tiêu Thất để cho đám người trước đó cho Lý Vỹ mượn tiền nhẹ nhõm không ít.
Đặc biệt là Lý Vỹ, mặt dù mặt mũi bầm dập nhìn không rõ nhân dạng, nhưng hưng phấn là thật giấu không nổi.
Hắn từ dưới đất rống cổ lên, âm thanh trầm thấp nghẹn ngào nói: “Ca, ngươi cuối cùng cũng đến a, báo thù, giúp ta báo thù a, ta muốn Dương Siêu hắn sống không bằng c·hết a ca.”
Nhìn thấy phía dưới có một cái đệ tử mặt mũi bầm dập hướng mình kêu gào, Lý Tiêu Thất nhíu mày, mở miệng nói: “Ngươi là?”
Phốc!
Có vài người nhịn không được cười phun ra.
“Là ta a đường ca, ta là Lý Vỹ đường đệ của ngươi a…” Lý Vỹ khóc không ra nước mắt nghẹn ngào nói.
Cũng không trách được Lý Tiêu Thất nhìn không ra, dù sao mặt mũi của Lý Vỹ giờ phút này không những biến dạng còn sưng vù vù lên, âm thanh thì nghẹn ngào khô khốc như vịt cạn.
Đừng nói hắn chỉ là một cái đường ca, cho dù hiện tại mẹ ruột của Lý Vỹ đến cũng sợ rằng nhận không ra hắn là ai.
Biết được người bên dưới là đường đệ của mình, Lý Tiêu Thất không khỏi liếc mắt nhìn về phía của Dương Siêu, âm thanh lạnh như băng nói: “Tốt một cái Dương Siêu, ra tay đủ tàn nhẫn a.”
Dương Siêu thì nhìn đối phương cười tít mắt nói: “Quá khen quá khen.”
“Ngươi…” Lý Tiêu Thất ánh mắt càng thêm lạnh, sau đó đột nhiên cười lớn nói.
“Ha ha, ha ha ha…hy vọng ngươi đến lúc đó còn có thể tiếp tục mở miệng cười.”
“Cái này ngươi có thể yên tâm, ngươi c·hết ta tuyệt đối không khóc.” Dương Siêu một bộ lắng nghe nghiêm túc trả lời.
Nhìn Dương Siêu một bộ gợi đòn khiến Lý Tiêu Thất thật sự khó mà nhẫn nhịn, miệng thật sự quá thối, quá làm người giận sôi, hắn tuyệt đối không muốn cùng loại này dây dưa.
“Linh thạch đưa ngươi, có thể đánh đi?” Nói nói, Lý Tiêu Thất liền quăng xuống một cái túi trữ vật.
Tiếp nhận túi trữ vật, Dương Siêu đếm đều không đếm liền mặc niệm hệ thống tiến hành nạp tiền.
Đinh! 【Nạp tiền thành công, tài khoản của túc chủ hiện tại là 3532】
Oa! Vậy mà vừa đủ 3000 viên!
Dương Siêu có chút không nghĩ đến đối phương vậy mà là một cái người thành thật.
Nhận đủ linh thạch, Dương Siêu liền thản nhiên không còn trái lo phải lo như lúc trước, trên mặt hiện lên một nụ cười khó mà ép xuống.
“Ta mẹ nó cũng nhịn ngươi rất lâu rồi a.”
Vừa nói dứt lời, Dương Siêu liền bắt đầu tụ lực.
Hai chân của hắn hơi hơi cong xuống, ép đến mặt đất như muốn vỡ ra.
“Oanh” một tiếng.
Không đến thời gian một cái hô hấp, Dương Siêu liền giống như một quả t·ên l·ửa bay vọt về phía của Lý Tiêu Thất.
“Ta cho phép ngươi hướng ta ra chiêu trước…Ngọa tào….” Như thường lệ, Lý Tiêu Thất liền muốn đi lên trang bức, thế nhưng Dương Siêu làm sao dễ dàng để hắn toại nguyện, đi lên liền muốn ngay lập tức giải quyết đối phương.
“Cho! Gia! Cút! Xuống……”
Một màn bất ngờ như vậy để cho Lý Tiêu Thất không khỏi chừng mắt hoảng hốt, hắn không nghĩ đến Dương Siêu vậy mà thật dám t·ấn c·ông trước.
Hơn nữa, hắn chỗ đứng lúc này là trên trời cách mặt đất hơn mười trượng đó a!
Con mẹ nó! Hắn vậy mà có thể bay?
Thoáng một cái chớp mắt liền thấy quả đấm của Dương Siêu hiện ngay ở trước mặt của mình, Lý Tiêu Thất muốn làm gì đều đã muộn màng.
Nếu như có chuẩn bị, hắn ít nhất còn có thể mượn nhờ ngự kiếm phi hành bay lên cao hơn để tránh né.
Thế nhưng Dương Siêu ra đòn quá đột xuất, xuất thủ lại nhanh, đợi đến hắn phát hiện liền đã trễ.
Bành!
Âm thanh của vật đụng vật vang lên.
Nắm đấm của Dương Siêu tác động vật lý vào một bên mặt của Lý Tiêu Thất.
Không khí chung quanh như muốn bị nghiền ép biến dạng.
Lý Tiêu Thất như một quả đạn pháo bị Dương Siêu đấm thẳng nện mạnh xuống mặt đất.
“Ầm” một tiếng.
Phốc!
Lý Tiêu Thất rơi xuống mặt đất khiến đất đá văng tung toé, khói bụi mù mịt dâng lên nghi ngút.
Thân hãm bên trong hố sâu, Lý Tiêu Thất bạch nhãn trợn trắng, miệng phun máu tươi không rõ sống c·hết.
Bên dưới quan sát cả đám c·hết lặng nghẹn họng nhìn trân trối.
Một đấm?
Luyện thể cảnh một đấm miểu sát khai mạch cảnh?
Cái này có thể xảy ra sao?
Ta đây là đang nằm mơ đi?
Bịch!
Lúc này, Dương Siêu đã từ trên cao rơi xuống mặt đất, hắn có chút lúng túng xoa bóp nắm đấm của mình.
“Ngạch…sẽ không phải c·hết rồi chứ? Ta cũng chỉ mới dùng có một phần năm sức lực a, mặc dù hắn rất gợi đòn nhưng ta cũng không có thật muốn g·iết hắn a.”
Dương Siêu kiếp trước không có đánh nhau qua, nguyên chủ lại chủ yếu mỗi ngày đánh nhau sống c·hết với yêu thú, nào có trường hợp giao thủ đánh nương tay.
Cho nên Dương Siêu đánh đấm đều dựa trên số liệu cụ thể để ra đòn, dựa trên nguyên tắc an toàn cùng quy luật bốn bỏ năm thành mười.
Hắn vận dụng tuyệt đối tốc độ cùng 1 vạn cân lực lượng mà quên mất bản thân của mình có đặc thù thiên phú.
『Long tượng chúc phúc』: Đạt đến hung thú long tượng chiếu cố, thu được sức lực như voi, huyết khí như rồng, sức mạnh đề thăng gấp bội.
Nguyên bản một vạn cân liền biến thành 2 vạn cân.
『Phong chi tử』: Không nhìn lực cản, tốc độ như gió, nhẹ nhàng mà lưu loát.
Không nhận đến lực cản của không khí để hắn ra đòn nhanh chóng khiến đối phương không kịp làm ra né tránh, đánh trúng mặt liền muốn bạo kích sát thương.
“Ta sẽ không thật g·iết người đi?” Dương Siêu có chút hoang mang nói.
Cũng ngay lúc hắn thất thần suy tư, liền bị một cái đạo chích xuất hiện chớp nhoáng hướng về phía túi trữ vật của hắn đoạt đến.
Đối phương tốc độ vô cùng nhanh, ra tay lưu loát, Dương Siêu không có kịp thời phòng bị liền để đối phương thành công đoạt đến.
“Ngọa tào! Cái quỷ gì? Hỗn đản, trả lại linh thạch cho ta?” Dương Siêu giật mình hoảng hốt kêu một tiếng.
Vừa muốn đi lên động thủ liền nhớ ra bên trong túi trữ vật lúc này làm gì còn viên linh thạch nào liền vội vàng dừng lại bước chân.
Linh quang chợt lóe liền lợi dụng đối phương diễn ra một vở kịch.
Hắn giả vờ b·ị đ·ánh nghiêng ngã lảo đảo khuỵu chân xuống đất, một bộ dáng vẻ đau đớn ôm lấy lòng ngực khó khăn nói: “Trả, trả lại cho ta…”
Một màn như vậy cũng liền hấp dẫn ánh mắt của đám người, lúc này cũng có người phát hiện không thích hợp vội vàng hô hào: “Ngọa tào! Vừa rồi đến cùng là chuyện gì xảy ra a?”
“Ta cũng không rõ ràng a, có tập kích, Dương Siêu giống như b·ị đ·ánh trọng thương?”
“Các ngươi còn ở đây quan tâm cái rắm, linh thạch giống như đều b·ị c·ướp sạch rồi.”
“Thảo! Thiệt hay giỡn? Con mẹ nó!”
“Chúng ta nên làm cái gì a?”
“Ngươi hỏi ta ta biết hỏi ai?”
“…”
Bên dưới liền một mảnh hoảng loạn như ruồi mất đầu như kiến lạc đàn, âm thanh rối rít vang vọng không dứt, Dương Siêu không khỏi cho mình điểm like, sau đó vội vàng nói: “Truy, truy a, ai gặp ai có phần, nhanh, đừng để tặc nhân đạt được a, đó là toàn bộ linh thạch của chúng ta a…”
Dương Siêu nhấn mạnh hai từ chúng ta để cho đám đệ tử không khỏi mắt sáng lên.
Đúng a! Đó đều là linh thạch của chúng ta đó a!
“Ngọa tào! Linh thạch của ta! Tặc nhân đứng lại…”
“Hỗn đản! Ngươi mẹ nó đây là tìm c·hết!”
“Các huynh đệ chia ra truy bắt tặc nhân a!”
Hơn hai ngàn tên đệ tử bắt đầu đồng lòng cùng chung một mối thù, liền quên luôn còn nằm đó b·ất t·ỉnh không rõ sống c·hết Lý Tiêu Thất cùng trên đài thở hồng hộc diễn trò Dương Siêu.
Một đám như ong vỡ tổ vội vàng truy lùng tặc nhân.
Dương Siêu cũng giả vờ lẫn vào đám đông cước bộ chậm chạp hô hào: “Bắt tặc nhân, hỗn đản, đợi ta, linh thạch của ta a…”
Lời nói của Dương Siêu cũng dấy lên lòng tham của chúng đệ tử, hiện tại linh thạch vô chủ, ai gặp ai có phần, khiến cho mức độ tham gia vào cuộc truy bắt này càng thêm quyết liệt hơn.
Đợi đến khi toàn thân lui ra khỏi đám đông sau, Dương Siêu không khỏi nhếch miệng nở nụ cười: “Mặc dù không biết ngươi là ai, nhưng ta thật sự rất cảm ơn ngươi a, ngươi mẹ nó thật đúng là cái người tốt.”
Dương Siêu ngẩng đầu nhìn lấy bầu trời đêm, nhớ đến chuyện khi đó không khỏi tán thán một câu: “Sự liễu phất y khứ, thâm tàng thân dữ danh.”
(Xong việc phất áo đi, chẳng đề tên cùng tiếng).
Ngâm nga xong một đoạn thơ, Dương Siêu nhịn không được hướng về phía xa xa ôm quyền triều bái: “Huynh đệ, ơn nghĩa ta nhận, hữu duyên cũng xin không cần gặp lại.”
Nói xong, Dương Siêu liền ẩn mình trong đêm tối, cước bộ nhanh chóng rời đi.
Cũng đem sự tình của Lý Tiêu Thất cho quên đi.