Tu Tiên Thời Đại
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 107 Một hồi nguy cơ, Số 3 xuất hiện
“Tôi gọi rồi ! Đám người đó đã biết chuyện sẽ tới đây ngay giờ.”
Thế nhưng bỗng chốc hắn bị một ngọn lửa ập tới đánh bật ra, c·hết ngay tại chỗ.
“Cái gì !!!! Thằng khốn ! Ai cho mày cái quyền tự quyết định như thế ?”
Nguyễn Hữu Quang như nhìn thấu được phức cảm trong lòng Trần Võ Sâm.
“Từ giờ chúng mày nghe tao. Đứa nào không nghe sẽ như thằng vừa rồi.” Tên điển trai cất giọng lạnh lẽo nói.
“Chậm ! Anh là người xuyên không phải không ?” Trần Võ Sâm tiếp tới cốc trà đá từ người bán, hắn nói.
Thậm chí khi hắn đi cùng Nguyễn Hữu Quang cũng thu hút người khác ghé mắt nhìn làm hắn thấy rất khó chịu.
“Nó đã tới đảo San Hô ở Nha Trang chưa ?”
Trần Võ Sâm rất sợ cảm giác bị ai đó mình tin tưởng đâm sau lưng và hắn sẽ cố tỏ ra xa lánh với bất cứ ai để điều đó không xảy ra.
Trước giải đấu Trần Võ Sâm không ai biết, không ai hay. Sau giải đấu, Trần Võ Sâm đã thành câu chuyện trong miệng không ít học viên khiến hắn nổi tiếng một cách bất đắc dĩ.
. . . .
“Nếu lời chú nói là thật vậy cả hai chúng ta càng nên đoàn kết hơn không phải sao ?Chú biết rõ nếu cứ một mình như vậy thì không sớm thì muộn chú cũng c·hết trong kiệt quệ bởi đám kẻ thù trong tối tới với số lượng áp đảo mà phải không ?”
Nghe một lúc Số 3 đã hiểu tình hình. Khuôn mặt hắn lộ rõ vẻ suy tư.
Số 3 cũng không trách đám này. Dù sao chỉ là tập hợp những đứa phế vật tham vọng may mắn tìm được tên Nhân Vật Chính trước thôi.
Nói xong hắn chiễm chễ ngồi xuống một chiếc ghế chờ đợi.
“Chú cũng là người xuyên không sao ?” Nguyễn Hữu Quang chưa từng giới thiệu với Trần Võ Sâm hắn là người xuyên không nên nghe Trần Võ Sâm nói khẳng định như vậy không khỏi bất ngờ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Điều hắn nói khiến cho một tên nhảy dựng lên, khuôn mặt tràn đầy giận dữ.
Lúc này cả đám lại ngồi với nhau bàn bạc lại kế sách sắp tới.
“Thôi em đi về đây. Có gì chúng ta trao đổi sau.”
Cả đám người đều nghĩ tới một nhóm nhưng lại lưỡng lự không quyết.
Thấy Trần Võ Sâm im lặng không nói gì, Nguyễn Hữu Quang nói thêm.
Con người vốn là sinh vật có đa cảm. Trong đó sự nghi ngờ là lớn nhất. Nguyễn Hữu Quang từ nơi nào xuất hiện rồi nói những điều về sự hợp tác làm Trần Võ Sâm càng không tin vào những điều hắn nói.
“Thất bại rồi ! Số 342 quá vô dụng. Giờ phải làm sao ? Cũng không thể cả lũ xông lên chứ ? Chưa chắc thành công đâu. Thằng đó như con quái vật vẫn mạnh lắm.”
Cả đám người run sợ.
“Để sau hẵng nói đi. Anh không thấy mọi việc tới quá đột nhiên và diễn ra quá nhanh sao ? Chúng ta nên chậm lại không phải sao ?” Trần Võ Sâm không muốn nói quá thẳng và dứt khoát. Hắn vẫn chừa một đường cho tương lai.
“Anh theo chú được không ? Dù sao thế giới tu tiên khốc liệt mà bão đoàn giúp nhau không phải tốt hơn sao ?” Nguyễn Hữu Quang vẫn tiếp tục nói.
Nghe hắn nói mà cả bọn chỉ biết nhìn nhau. Chúng đâu có theo dõi Trần Võ Sâm 24/7 sao mà biết ?
“Cái thằng khỉ này !!! Mày đây là tìm c·hết.” Nguyễn Hữu Quang tức giận như muốn phát điên. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Thật là một lũ ngu ngốc, cuồng vọng ! Nhưng chắc là chưa đâu vì với cái thực lực của hắn giờ còn chưa đủ để đạt được thứ đó.”
Cả đám hổ thẹn nhìn về phía Số 3 không nói.
Cả hai kiếm một quán trà đá vệ đường mà ngồi xuống. Lúc này Trần Võ Sâm mới biết Nguyễn Hữu Quang hơn hắn không chỉ vài tuổi mà gần một con giáp.
Nguyễn Hữu Quang nghe mà giật mình.
“Đi thôi ! Đến đảo đó chuẩn bị. Tao có chắc chắn hắn nhất định sẽ tới nếu hắn đang ở cảnh giới đó.”
Bỗng một tên lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của mọi người.
“Được được.” Nói là thế nhưng Trần Võ Sâm vẫn nhích ra xa.
Lúc này Nguyễn Hữu Quang mới giải thích tại sao hắn tìm Trần Võ Sâm.
Đám người trùm kín mít chạy trở về trụ sở tuyên cáo cho nhiệm vụ thất bại toàn tập.
Nếu anh muốn khỏi c·hết vậy việc đầu tiên anh nên làm là kiếm nơi để trốn.”
“Nhưng lôi ai ?
Nguyễn Hữu Quang tính đứng lên rời khỏi đây ấy vậy mà tiếng gọi kéo hắn lại.
…
Người được cứu kia nom nớp lo sợ quỳ xuống cung kính cúi chào.
Chính vậy nên Nguyễn Hữu Quang tạm thời phải tìm ra giải pháp khác. Bỗng hắn nhớ tới điều gì đó mà đôi mắt không khỏi lóe sáng lên.
“Câu chuyện nó là thế này. Anh cũng không phải biết chú từ trước. Anh tìm tới chú cũng là do một người quan trọng bắt a tìm tới chú.”
Tên này nhảy đoá lên túm áo tên kia la lớn.
Nếu không phải Nguyễn Hữu Quang thấy được Trần Võ Sâm thể hiện được thiên phú khủng kh·iếp trong trận đấu với Kiếm Nhất Phàm, chưa chắc hắn đã kiên quyết kết đồng minh như thế. Dù là do Hệ Thống tác động là chính.
Nguyễn Hữu Quang ra sức thuyết phục.
Nhưng hắn không biết Trần Võ Sâm hiểu điều đó rất rõ. Chỉ là hắn không tin Nguyễn Hữu Quang mà thôi.
“Anh à ! Có thể kiếm quán cà phê nào đó rồi chúng ta từ từ nói chuyện không ? Đi lại kiểu này thu hút người nhìn quá.” Trần Võ Sâm đề nghị, Nguyễn Hữu Quang cũng không phản đối.
Dứt lời một người đàn ông xuất hiện từ cổng vào khiến mọi người sửng sốt. Khuôn mặt hắn rất sáng, mặt mũi điển trai mặc vest màu be nhưng hắn vẫn có huy hiệu Ba Cánh chứng minh hắn là học viên năm cuối.
Trần Võ Sâm biết Nguyễn Hữu Quang là có ý tốt khi tiếp cận hắn nhưng nó là chưa đủ.
Hắn chỉ ngồi đó từ từ nghĩ kế sách. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Mày nói cái khỉ gì thế em ? Hợp tác thôi ! Đợi chờ cái gì ? Sao mày phải tỏ ra khó khăn như anh đang cầu hôn mày vậy ? Có cần phải khó thế không ? Anh lại không GAY.”
“Lôi thêm người hả ?”
Giờ hắn đã ở đây rồi thì cái đám này sẽ có một tác dụng cuối khác.
Lúc này Trần Võ Sâm đã khát khô cổ uống một hơi hết cốc trà đá ít lạnh.
“Tao cho nó cái quyền đó được chứ ?”
"Ấy cái thằng kia !!! Trả tiền cốc trà đá. Thanh niên đàn ang gì mà có cốc trà đá cũng tính quỵt ? Đưa ba nghìn đây." Tiếng gọi vang lên xé tan sự kiêu hãnh còn sót lại trong Nguyễn Hữu Quang.
Hắn có cảm giác ở nơi đất khách quê người thấy cố nhân vậy.
Cùng thời điểm đó ở một nơi khác trong học viện.
Tuy vậy Nguyễn Hữu Quang không muốn bị gọi là chú, Trần Võ Sâm không nghĩ nhiều nên hỏi hắn việc chính.
“Chậm đã.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“…” Trần Võ Sâm tự dưng thấy nơi hạ bộ hơi lạnh ngồi lùi ra xa. Đôi hắn đầy sự e rè và cảnh giác nhìn người đối diện hắn.
Chương 107 Một hồi nguy cơ, Số 3 xuất hiện (đọc tại Qidian-VP.com)
“Sau này tụi bây cứ gọi tao là Ngài Số 3.”
“Thật sự là một lũ ngựa non háu đá. Chúng mày biết hắn xuất hiện nhưng không thông báo cho tụi tao hả ? Tụi mày đây là muốn c·hết hay gì ?” Hắn vừa vào đã chất vấn với thái độ ngông nghênh nhưng không ai dám ho he. Bởi vì hắn là một người có xếp hạng trong Nhân Bảng, thực lực đủ mạnh để nghiền ép cả đám trong một lúc.
Nguyễn Hữu Quang sau khi tiếp xúc ngắn ngủi với Trần Võ Sâm đã biết thuộc loại người nào. Loại này không thích ăn cứng chỉ thích ăn mềm. Cách tiếp xúc hiện tại của hắn ở trong mắt Trần Võ Sâm vẫn còn là tương đối cứng rắn nên không hiệu quả.
“Này này ! Mày đang biểu hiện cái khuôn mặt gì đấy ? Ngồi nghiêm chỉnh lại coi ! Anh mày giới tính bình thường được chứ ?”
“Anh nên lo cho mình đi. Em không cần anh giúp đâu. Anh không tin được những người xuyên không khác đâu. Thế giới này người xuyên tới không ít.”
Đi dạo với một người đàn ông đã đủ khó ở rồi mà còn bọ soi mói còn khó chịu hơn nữa.
“Giờ đứa dọn xác cái thằng này đi chúng ta vào việc chính. Tao cần biết những thông tin về thằng Nhân Vật Chính đó mà tao đã bỏ lỡ bởi tụi ngựa non háu đá chúng mày.”
Chính vì vậy dù trong lòng vạn lần không thích hắn vẫn phải ngồi thuyết phục Trần Võ Sâm. Vốn là một lĩnh vực hắn phải giỏi. Nhưng là với phụ nữ.
“Không sai. Nếu muốn g·iết hắn thì mỗi chúng ta thôi không đủ.”
Đám người cũng biết hắn là ai nên ai nấy cũng cung kính lo sợ mà ngồi xung quanh hắn bắt đầu kể lại.
Trần Võ Sâm nói xong cũng rời đi mà Nguyễn Hữu Quang không cản.
Nguyễn Hữu Quang nói một cách mơ hồ. Hệ Thống là bí mật của hắn mà hắn không muốn công bố.
“…” Nguyễn Hữu Quang.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.