Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tu Tiên Thời Đại
Unknown
Chương 108 Du Long Thăng Thiên Trận
Trong lúc đó Trần Võ Sâm lại không biết mình đang bị một đám kẻ xấu nhắm tới mà hồn nhiên ngủ một giấc tới tận sáng hôm sau.
Vừa dậy Trần Võ Sâm đã vô cùng mệt mỏi mà tắt báo thức đi vệ sinh sáng rồi làm bát phở ở quán quen.
Lúc này hắn mới bắt đầu đi học. Về phần thưởng Trần Võ Sâm tuyệt nhiên không lo lắng. Hắn biết sẽ có người từ Học Viện tới tìm hắn và kêu hắn đi lĩnh.
Chứ một giải đấu không muốn quá công khai mà đi trao thưởng ngay tại sân thì chỉ khiến Trần Võ Sâm bị nhiều người nhớ thương.
Tuy nhiên Trần Võ Sâm thật không ngờ người tới trao hắn phần thưởng của Quán Quân lại là người hắn rất quen.
Vị Hiệu Trưởng Trứ Danh Phùng Văn Triết.
Trần Võ Sâm gặp hắn khi đang ăn bát bún riêu buổi trưa thì bị một người đàn ông trung niên to lớn ngồi cạnh thu hút.
Ông ta mặc vest theo kiểu đặt may riêng vì ông có một bộ xô rất lớn tạo nên một cơ thể với chữ V hoàn hảo.
Ông ta ngồi ăn sau khi thấy Trần Võ Sâm ngồi đó nên hắn cũng ngồi xuống và gọi cho mình một bán nhiều riêu, nhiều thịt, nhiều ốc, nhiều cá và nói chung là ba bát đổ vào một cái chậu.
Cách ăn khác người đó mới khiến Trần Võ Sâm ghé mắt nhìn và nhận ra lão là Phùng Văn Triết, người Hiệu Trưởng vĩ đại của học viện Nhân Tinh.
Gặp mặt người quyền cao chức trọng như vậy ở trong một tình huống khá éo le làm Trần Võ Sâm ngại ngùng. Xì xụp bán bún riêu không cay nhưng vẫn bị sặc.
"Sao vậy cậu bé ? Sặc bún hả ? Có cần ta ăn hộ không ?" Phùng Văn Triết vẫn ngỡ Trần Võ Sâm không biết hắn nên đề nghị.
Trần Võ Sâm nghe mà muốn chửi bậy.
"Đã ăn bằng người ta gấp ba lần rồi giờ vẫn còn muốn ăn phần của người khác nữa ? Cái lão già c·hết tiệt này." Trần Võ Sâm giận dữ ôm chặt bát của mình mà ngồi lùi ra xa hắn.
Phùng Văn Triết thấy thế không có tức giận chỉ mỉm cười xong thôi.
"Trong trận đấu biểu hiện của em tốt lắm." Phùng Văn Triết ra cái vẻ biết tuốt và đầy thần bí nói.
Nhưng vì Trần Võ Sâm biết hắn là ai rồi nên cảm thấy chiêu này rất phèn nhưng ngại nỗi không dám phát tác. Nhân vật tai to mặt lớn nha. Đâu thể nói nộ là nộ ngay được ? Đòi thưởng tới tay rồi nộ không muộn.
"Thầy hả ? Phần thưởng của em là thầy tới nơi phát cho em sao ?" Trần Võ Sâm giả vờ giả vịt thổi thìa bún đã nguội ngắt từ lúc nào rồi nói. Đem vị thế của mình cất cao hơn trong mắt Phùng Văn Triết.
Lúc này Phùng Văn Triết cũng đã tiếp chậu bún riêu tới tay, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Trần Võ Sâm.
"Em biết tôi ? Tôi bại lộ rồi ?"
"Phải a ! Dù sao thầy cũng là người nổi tiếng mà. Ở đây có ai không biết thầy sao ?" Trần Võ Sâm ra vẻ bình thường nói. Mắt vẫn nhìn bát bún riêu của mình không có nhìn Phùng Văn Triết.
Nếu hắn nhìn hắn sẽ thấy Phùng Văn Triết đang chỉ vào khuôn mặt hoang mang của cô bán bún riêu vì cô đâu biết lão già bắt cô lôi hẳn cái chậu hồng thường dùng để rửa bát nấu bún riêu cho hắn ăn là ai đâu ?
Cô mà biết cô tới nhà hắn lấy chậu ở đó mà nấu chứ mắc gì lấy chậu nhà cô ? Giờ rửa bát bằng gì ?
"Thôi được rồi ! Ăn xong đã, chúng ta hẵng đi nhé. Chiều em có lớp không ?" Phùng Văn Triết lại hỏi.
Trần Võ Sâm lắc đầu.
"Không ạ ! Chúng ta cứ ăn xong đi đã vậy."
Cứ thế cả hai không còn giao tiếp nữa mà cắm đầu cắm cúi ăn.
Phùng Văn Triết ăn rất nhanh. Hắn chính là một cỗ máy nghiền thức ăn thứ thiệt theo kiểu đang nhìn một cậu bé đội mũ rơm nào đó ăn vậy.
Thậm chí Trần Võ Sâm đang lau mồm thì đã thấy lão đang xỉa răng rồi.
"Được rồi đi thôi. Thầy trả tiền cho." Phùng Văn Triết tỏ ra hào phòng nói. Trần Võ Sâm cũng vui vẻ mà cảm ơn thôi.
Cứ thế cả hai từ từ đi ra ngoài rồi bay về một hướng.
Nhắc lại về phần thưởng:
Quán quân sẽ được một viên Tiểu Hình Đan cấp 5, Linh Bảo thượng phẩm một cái, 3000 Linh Thạch cấp 3 và cuối cùng là quyền tiến nhập Du Long Thăng Thiên Trận.
Trong đó các loại phần thưởng trên Trần Võ Sâm từ từ kiếm cũng có nhưng riêng phần thưởng cuối là thứ duy nhất hắn khao khát đạt được.
Mà chính Trần Võ Sâm cũng đề nghị với Phùng Văn Triết hắn muốn tiến vào Du Long Thăng Thiên Trận ngay.
Phùng Văn Triết cũng sảng khoái đáp ứng.
Mà Du Long Thăng Thiên Trận là một trận pháp cổ từ thời người sáng lập học viện tạo ra. Đây cũng là thư viện của các Trưởng Viện và Hiệu Trưởng mới có thể lui tới.
Tiến tới đây Trần Võ Sâm thấy không ai là không mạnh hơn hắn gấp chục, gấp trăm lần. Thậm chí đến một vài con linh sủng nhìn thấy trên vệ đường cũng thâm bất khả trắc.
Điều này làm Trần Võ Sâm rất cẩn thận không có đi loạn linh tinh mà chỉ theo Phùng Văn Triết mà bước.
Vào sâu bên trong, Trần Võ Sâm đã thấy được một lối đi sâu xuống dưới lòng đất. Ở đây có một cái thang máy với bên trong là chi chít số tầng trên có mà dưới cũng có.
Phùng Văn Triết vào trong, quẹt một tấm thẻ ID rồi ấn lên tầng 100.
Điều này Trần Võ Sâm cũng biết nhưng cảm giác tự mình cảm thụ thật kì lạ.
Chưa bao giờ Trần Võ Sâm có cái cảm giác đi từ tầng 1 lên tầng 100 của một tòa nhà là cái cảm giác gì và như bây giờ thì có thể khẳng định cảm giác đó như bay lên vậy. Người hơi nhẹ và đầu hơi chuếnh.
"Sao ? Chưa được trải nghiệm bao giờ hả ?" Phùng Văn Triết nhìn khuôn mặt hơi nhăn lại của Trần Võ Sâm mà hỏi.
"Vâng, em chưa từng ạ." Trần Võ Sâm cũng thành thật đáp.
"Quen dần đi. Nếu như ta đoán không sai em có mấy mối quan hệ sẽ bắt em có những trải nghiệm như thế này hàng ngày đấy." Phùng Văn Triết cười bí hiểm nói.
"???" Trần Võ Sâm.
Ting !
Tiếng thang máy dừng lại, Trần Võ Sâm và Phùng Văn Triết bước vào một căn phòng lớn với không khí khá loãng.
"Ngồi ghế đợi đi để Thầy mở trận pháp cái đã." Phùng Văn Triết ra lệnh rồi vào một căn phòng khá nhiều loại máy móc.
Một lúc sau tiếng động cơ khởi động, Trần Võ Sâm thấy một căn phòng khác cửa sáng đèn lên cùng với tiếng hô của Phùng Văn Triết kêu hắn vào trong.
Trần Võ Sam bước vào thì nơi đây là một căn phòng trắng với một Trận Đồ màu tím đang rực sáng khắp cả một phòng lớn.
Bốn bên phòng là bốn cột trụ lớn nơi đây có bốn pho tượng trung niên kì lạ.
Khi Trần Võ Sâm bước tới thì bốn pho tượng mở bừng đôi mắt ra nhìn hắn. Đồng tử của những pho tượng này chân thật như người.
Nhìn vô cùng quái dị.
Trần Võ Sâm không nghĩ nhiều mà ra giữa Trận Pháp rồi ngồi xuống.
"Thầy có thể bắt đầu rồi ạ." Trần Võ Sâm nói vọng ra, hắn biết Phùng Văn Triết có thể nghe thấy.
Lúc này ở phòng bên, Phùng Văn Triết gật đầu với mười hai người khác sau lưng hắn.
"Các thầy có thể bắt đầu."
Cứ thế đám người xếp hàng ngay ngắn lên mười hai chiếc bồ đoàn theo thứ tự từ 1 tới 12.
Khi người cuối cùng ngồi xuống, từ vị trí của họ phát ra một luồng sáng nối thẳng tới một cỗ máy khổng lồ ở phía trước rồi dẫn tới căn phòng Trần Võ Sâm đang ở và truyền vào những pho tượng tạo nên một khí tức lớn bao phủ cả căn phòng.
Ở chính giữa, Trần Võ Sâm như cảm thấy một luồng điện chạy xoẹt qua người và khung cảnh quanh hắn thay đổi thành một hồ nước vô cùng to lớn.