Tu Tiên Thời Đại
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 120 Nguy cơ trùng điệp
Cứ thế khi xuống máy bay, Trần Võ Sâm với cô bé đã có một mối quan hệ nhất định và bố mẹ cô bé cũng rất cởi mở nói chuyện với Trần Võ Sâm.
Điều này làm Nguyễn Hữu Quang âm thầm chửi bậy. Sáng sớm ngày ra đã hãm ! Đấy là hắn nghĩ chứ không dám nói.
“Cho nên em đề tỉnh anh thôi.”
Đỗ Văn Tư suy ngẫm một lúc lâu nhưng vẫn không ra.
"À chú Tư! Chú biết khu vực nào mà nhiều núi non hiểm trở lại có một bậc thang dài 113 bước xuống dưới đồi cát gần biển không ạ ?"
“???” Nguyễn Hữu Quang nhìn Trần Võ Sâm với điệu bộ khinh bỉ.
“???” Cô gái nọ cũng sững sờ một lúc.
Lúc này Nguyễn Hữu Quang trên máy bay đeo một miếng băng che mắt mà hỏi Trần Võ Sâm.
Ở đây Nguyễn Hữu Quang đặt ra mệnh lệnh thứ hai.
Nhưng bỗng một bảng nhiệm vụ hiện ra trước mặt hắn.
Khiến Trần Võ Sâm thêm lần nữa phải đánh giá lại Nguyễn Hữu Quang.
Cả hai người dừng ở Lễ Tân ở một khách sạn lớn tại Đảo San Hô. Trần Võ Sâm và gia đình cô bé mới lấy phòng xong thì Trần Võ Sâm không nhịn được hỏi.
"Khu vực nhiều núi non lại có một bậc thang dài 113 bước xuống dưới đồi cát ở gần biển ? Nơi gì nghe kì cục vậy ?" Một người quân sĩ bị hỏi tới mà không nhịn được nhăn mày. Hắn là thổ dân ở nơi đây nhưng chưa từng có nghe hay thấy qua một nơi kì lạ như thế.
Ấy thế mà Ting ! Hệ thống gửi hắn một cái thông báo như muốn lấy mạng hắn. "Nhiệm vụ chủ tuyến: Theo chân Trần Võ Sâm và đồng hành với hắn trong cuộc phiêu lưu tới đảo San Hô."
Trần Võ Sâm thấy vậy cũng vui vẻ đáp lại bằng một cái mặt quỷ.
Ngồi trên máy bay, Trần Võ Sâm quan sát thấy ở bên phải cạnh hắn có một cặp gia đình gồm bố mẹ và một bé gái rất đáng yêu. Cả ba người đang vì con gái mình chỉnh lại dây an toàn.
Trần Võ Sâm đang tìm một quyển tạp chí lên coi cũng thuận miệng đáp.
“Tiến tới cô gái hỏi thăm về khu rừng nguyên sinh tại Đảo San Hô. Lưu ý: kích hoạt năng lực để mê hoặc trước khi hỏi đối tượng.”
Chương 120 Nguy cơ trùng điệp
Nhưng điều ngạc nhiên là cô gái đồng ý.
"Ồ ! Nghe hay đó ! Anh sẽ giúp mày làm xao nhãng các cô gái. Còn mày cứ kiếm cái cơ duyên của mày được chứ ?"
“Mày làm cái gì đấy !!!” Nguyễn Hữu Quang quát lên nói.
Ở đây Trần Võ Sâm đã thấy được không khí của một đội ngũ kỉ luật không hổ là quân sĩ từ khi tiến vào bên trong.
Suy cho cùng làm nô lệ cho tư bản là Hệ Thống, Nguyễn Hữu Quang đã dần quen.
Trần Võ Sâm tiến tới Nguyễn Hữu Quang cất giọng đáng thương.
“Cậu có thể giới thiệu tôi địa điểm thăm quan nào có rừng nguyên sinh và nơi có 113 bước xuống dưới đồi cát được không ? Thằng em tôi muốn tới đó mời cậu một ly.”
"Chú thật không biết ở Đảo San Hô có nơi như cháu miêu tả . Chắc do chú mới chỉ nhận tới đây công tác nên có nhiều địa danh đặc biệt chú không biết. Hay cháu theo chú tới Trạm Quan Sát xem sao ? Đây nơi chú làm cùng các đồng nghiệp nên hẳn họ sẽ biết gì đó." (đọc tại Qidian-VP.com)
Cho nên hắn hiểu Thôi Miên của mình không phải cứ nói dùng là dùng. Nó cần có câu lệnh rõ ràng, hợp lý và theo chuỗi.
"Mày tới đó làm gì vậy em ? Chỗ đó có gì hay sao ?" Nguyễn Hữu Quang qua loa hỏi.
Bố cô bé tên là Đỗ Văn Tư nên Trần Võ Sâm gọi thân thiết là Chú Tư.
Cụ thể là hôm nay là một ngày đẹp trời để nắng lên cao đỉnh núi là Nguyễn Hữu Quang sẽ vác cái máy cày hai mươi sáu năm truyền thừa của mình đi làm ruộng.
“…” Trần Võ Sâm.
Theo nguyên tác, Trần Võ Sâm sẽ bị lạc vào khu rừng và từ đó hắn đi sâu vào trong tới một khu vực giống như gần biển. Ở đó Trần Võ Sâm sẽ theo một bậc thang trên nền cát xuống một cung điện. Ở đó chứa viên Ngọc Bi Đen.
Trần Võ Sâm dành ra ba ngày để luyện thêm đan dược dùng trên đường với một ít nhu yếu phẩm hắn đã tính xuất phát.
Lúc này Trần Võ Sâm mới tự hỏi không biết hắn có nhờ sai gì không, điều này khiến Trần Võ Sâm chìm vào suy tư mà nhớ lại.
“Không phải đã nói tốt ai làm việc của người ấy rồi sao ? Giúp ? Giúp cái quỷ gì ?”
Hoá ra ông anh này không vô dụng như Trần Võ Sâm nghĩ.
“??? Có thật luôn ấy hả ?” Nguyễn Hữu Quang trong lòng thầm đậu đen rau muống.
Xuất phát từ tâm lý mình vui, bạn vui. Mình buồn bạn cũng không vui.
Thôi miên bắt đầu được sử dụng.
“Thì em có nói thế thật nhưng mà a biết đấy ! Cô gái anh vừa tán tỉnh có thể là một manh mối quan trọng để em tìm ra nơi đó.”
Trần Võ Sâm vẻ mặt vô tội nhún vai. Trong lòng thì rất hả hê nói.
Nguyễn Hữu Quang thầm nghĩ.
Với Thuật Thôi Miên của mình, Nguyễn Hữu Quang hiểu rất rõ và hắn cũng thi thoảng dùng khi muốn một thứ gì đó mà người khác không cho phép.
“Xin lỗi nếu thằng em tôi khiến cậu có tâm trạng không tốt. Liệu rằng tôi có thể thay lời xin lỗi bằng mời cậu một cốc cà phê không ?”
Khi cô bé ngoảnh đầu thấy Trần Võ Sâm nhìn mình thì con bé nở một nụ cười hoạt bát, vui tươi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Võ Sâm nghe mà há hốc mồm. Nơi này là chiến sự chứ có phải nơi thăm quan gì đâu mà hỏi vậy được ?
Ấy thế mà Nguyễn Hữu Quang không biết từ đâu xuất hiện mặt dầy xin đi cùng. Điều này làm Trần Võ Sâm rất nghi vấn. Thế nhưng người tới cửa lèo nhèo, Trần Võ Sâm rất phiền nên đành đồng ý.
Từ đó hắn mới biết gia đình này tại sao lại tới đây.
Theo như Đỗ Văn Tư kể thì ở đây họ sẽ nhận việc canh phòng quái vật biển và những sinh vật có họ hàng với Ác Ma khác. Nơi đây cũng được cho là một phòng tuyến phòng chống Yêu Ma nhưng khá thái bình do ít có vụ công kích tới từ Ma Vật ở đây. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong khi đó Nguyễn Hữu Quang tuy ngoài mặt van nài như thế nhưng trong lòng lại ngàn lần xin Trần Võ Sâm hãy từ chối một cách kiên quyết. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc này mặt cô gái sẽ thả lỏng, đồng tử hơi giãn ra. “Được thôi.” Và đồng ý vô điều kiện lời Nguyễn Hữu Quang nói.
“Không phải chúng ta là đồng bọn sao ? Anh nên giúp em tìm kiếm thứ em cần chứ ?”
Nhưng điều đó chỉ càng làm người ta rõ ràng hơn nơi này nguy hiểm chứ cũng chả phải địa điểm thăm quan du lịch gì.
Trần Võ Sâm nghe cũng gật đầu. Nguyễn Hữu Quang nghe thấy ra biển thì đôi mắt sáng lên hình tam giác nên vội đi theo.
Cứ thế hai người xuất phát ra sân bay rồi đi tới đảo San Hô. Đây cũng là một nơi mà chỉ có Tu Tiên Giả hay Tu Thân Giả mới có tiến vào.
Trần Võ Sâm từ ngoài nhìn vào chưa hiểu chuyện gì thì Nguyễn Hữu Quang đã vẫy tay kêu hắn đi cùng tới quán cà phê bên cạnh.
“???” Nguyễn Hữu Quang.
“Anh ơi ! Chị dâu đâu ạ ? Nhà mình hết sữa rồi ? Em đói.”
“???” Nguyễn Hữu Quang mặt nghệt ra.
Tuy nhiên trong sự sững sờ hắn vẫn tiến tới cầm lấy tay cô gái.
Nguyễn Hữu Quang trông theo mà muốn chửi bậy.
Thì ra bố cô bé là một Quan Binh được Chính Phủ phái xuống đây thường trú làm nhân viên bên Bộ Canh Phòng. Từ đó Trần Võ Sâm cũng có thể có một người chỉ dẫn sơ bộ khi lưu trú ở đây tìm thứ mình cần.
"Ha Ha ! Được." Trần Võ Sâm cười khan dù sao hắn cũng không định nhờ cậy gì vào Nguyễn Hữu Quang lắm.
Sau đó cô chửi thẳng vào mặt Nguyễn Hữu Quang là thằng “Đốn mạt” rồi rời đi.
“Cảm ơn chú ! Để cháu về xem lại.” Trần Võ Sâm cảm ơn Đỗ Văn Tư rồi rời đi. Ra bên ngoài Trần Võ Sâm còn đang rầu rĩ vì không biết tìm thấy nơi đó kiểu gì thì thấy Nguyễn Hữu Quang ở đằng xa đang đứng tán ngẫu với một cô gái. Khuôn mặt rất vui vẻ.
Không có ghi chép về nơi đó do hồi đó Trần Võ Sâm lười viết nên giờ báo khổ Trần Võ Sâm không có cơ sở để tìm thấy. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Mày coi anh là đồ ngu hay gì ?”
Ví dụ như giờ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.