Tu Tiên Thời Đại
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 121 Hiểm cảnh
Lúc này Nguyễn Hữu Quang mới nhận ra Trần Võ Sâm làm thật. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một màu Nguyên Anh Kỳ và hai tên ở giữa khí tức là mạnh nhất.
“Không sao ! Chúng ta là bạn hợp tác, anh không hại mày đâu. Mày cứ nhớ vậy là được.” Nguyễn Hữu Quang hơi nhẹ giọng, ôn hoà nói.
Sau đó hắn chậm rãi đi tới Trần Võ Sâm.
Cả hai người theo cô gái tới một khu vực rất bí mật. Không giống như Nguyễn Hữu Quang miêu tả. Nhưng trùng hợp nó cũng rất gần đây nên Trần Võ Sâm chỉ nghi ngờ chứ không nổi đoá lên.
Nguyễn Quang Đức nói liên mồm.
Nguyễn Hữu Quang hơi nhăn mày. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc này ở cửa vào hắn thấy một bóng người chậm rãi bước tới.
“Lui xuống đi Sáng ! Anh cần nói chuyện với hắn chút.” Lúc này một nam thanh niên có bảy phần giống Nguyễn Quang Sáng bước lên. Mái tóc hắn cũng vàng hoe nhưng khuôn mặt có vài vết sẹo và nhìn già nua hơn Nguyễn Quanh Sáng nhiều.
Nghe người đàn ông này nói, Nguyễn Quang Sáng vội vã lui ra sau, thở mạnh cũng không dám.
Thế nhưng hắn không né tránh.
Điểm khác biệt giữa Kết Đan Kỳ và Nguyên Anh Kỳ chính là ở đây. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nguyễn Quang Đức cười lớn. Nụ cười như một tên tâm thần loại trí.
Trần Võ Sâm nhìn thấy người đàn ông này thì hai hàng lông mày nhíu chặt.
“Vâng thưa Cậu Chủ ?”
“Khốn nạn. Dại dột rồi! Giờ ngoài liều mạng xông lên còn cách nào khác không ?”
Trần Võ Sâm thì toát mồ hôi hột.
Một kích của Nguyên Anh Kỳ đỉnh phong dù chỉ là tiện tay nhưng cũng đã muốn nửa cái mạng của hắn.
“Còn phải xem người đó là ai ? Mày quan tâm kĩ thế làm gì ?” Nguyễn Hữu Quang hơi khó chịu nói. Dù sao đây là bí mật khá lớn nên hắn không muốn để ai biết.
Máu Trần Võ Sâm đổ ra, lục phủ ngũ tạng hắn loạn xì ngầu lên trong người hắn.
Cả ba người lúc này đi xuống một trạm kiểm soát, lần này Nguyễn Hữu Quang lại ra mặt Thôi Miên cô gái kia giúp cả hai người thuận lợi vào trong một cơ sở nghiên cứu kì lạ.
Lúc này Trần Võ Sâm đã thấy rất không ổn.
“Rõ.”
Người đàn ông đột nhiên hỏi.
Nhìn Nguyễn Hữu Quang với cô gái kia đi mất, Trần Võ Sâm cũng không còn quan tâm. Đôi mắt hắn chăm chú vào một thông đạo ở đó có một cánh cửa đang chậm rãi mở ra. Ở sau đó rất nhiều binh sĩ trang bị v·ũ k·hí nhắm về phía hắn.
“Cậu Chủ ! Cậu bị bao vây rồi ! Kẻ địch tới gần ba trăm người trong đó có không ít khí tức Nguyên Anh Kỳ và một tên khí tức Thập Luân Cảnh cao thủ ! Tôi sẽ lo cho Cậu Chủ tên Thập Luân Cảnh ! Mấy tên khác Cậu Chủ tự xử lý nhé.” Nói xong Nhất Vệ lặng yên biến mất.
Nhất Vệ cũng thuận lợi tiến vào trong nên đáp.
Khuôn mặt quen thuộc này làm Trần Võ Sâm thầm muốn chửi bậy vì quả báo đến sớm quá.
Trần Võ Sâm hạ lệnh, Ảnh Vệ Binh dồn dập lao lên t·ấn c·ông Nguyễn Quang Đức.
Trần Võ Sâm không kịp phản ứng nên chỉ biết chịu trận. Một đấm này khiến hắn bay dính vào tường tạo nên một vết nứt lớn.
Chương 121 Hiểm cảnh
Trần Võ Sâm cảnh giác vô cùng mà liên lạc với Nhất Vệ.
Khí tức người này toả ra cho Trần Võ Sâm thấy là đại hải. Một cảm giác như thể hắn đang đối mặt với Lệ lệ vậy.
“Cậu giờ cảm thụ sao ? Cái cảm giác bị người khác bắt nạt lại ấy ?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Vẫn khuôn mặt thiếu gia bất cần đời và ngông nghênh, Nguyễn Quang Sáng bước tới đối diện Trần Võ Sâm hắn nở nụ cười tàn nhẫn.
Kẻ như vậy mà phải đối mặt, Trần Võ Sâm cảm thấy chỉ muốn tìm cách chạy trốn chứ không phải đấu.
Đồng thời Trần Võ Sâm cũng khoác lên mình một Ảnh Giáp và một Ảnh Binh hoá thành cây thương.
Lúc này hắn đang rất xấu hổ đứng khép lép phía sau. Nhục nhã chắc là cảm tưởng của hắn lúc này.
“Ha ha ! Bắt nạt sao ? Do thằng em mày quá yếu thôi được không ? Cần gì phải nói nghe như mình như người bị hại thế ? Hắn là Nguyên Anh Kỳ nhưng thua Kết Đan Kỳ thì do hắn quá phế vật thôi được không ?”
Trần Võ Sâm gật đầu. “Dạ.” Nhưng đôi mắt hắn lập loè như có điều suy nghĩ.
“À em xin lỗi !” Trần Võ Sâm cũng nhận ra hắn hỏi hơi riêng tư.
“Mày ! Mày ! Không nói lý mà ! Đợi đấy.”
“Kiểm tra xung quanh đây xem là nơi nào ?”
“Cái khả năng Thôi Miên này của anh có giới hạn đẳng cấp để mê hoặc họ không ?”
“Thôi kiếp này coi như bỏ rồi !” Trần Võ Sâm nhìn thoáng qua mà một nỗi tuyệt vọng ngập tràn trong lòng hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ thấy Nguyễn Quang Đức điểm nhẹ, một luồng hoả diễm màu xanh nhỏ xuất hiện thổi tan đi tất cả Ảnh Vệ Binh.
Lúc này Trần Võ Sâm vội dùng Ảnh Hồn Phân Liệt Thuật ra ba mươi Ảnh Hồn rồi hai con hợp thể với một con thành loại Ảnh mới là mười Ảnh Vệ Binh.
Sau đó hắn hơi khựng người lại một lúc rồi thả một câu ngoan thoại rồi chạy mất.
Trần Võ Sâm lồm cồm bò dậy từ nền đất. Cả cơ thể hắn tàn tạ không chịu nổi.
“Tuyệt lắm ! Không đường thoát luôn.” Trần Võ Sâm thầm nghĩ.
Trần Võ Sâm có chút sợ. Phản ứng đầu tiên của hắn là Nguyễn Hữu Quang bán đứng hắn.
“Cậu là kẻ diễn vai Nhân Vật Chính trong cái thế giới này sao ?”
“Cái gì vậy em ? Sao bỗng dưng mày vào trạng thái chiến đấu thế ?” Nguyễn Hữu Quang ngờ vực tới gần Trần Võ Sâm cố muốn hỏi xem hắn đang bị sao thì đã bị Ảnh Vệ Binh vô tình đâm mũi thương tới cắt vào tay khiến hắn chảy máu. Đấy là còn may hắn né kịp không thì vị trí đó là tim hắn chứ không phải tay.
Sau một khắc chưa tới, Nhất Vệ đã đáp.
“À quên chưa giới thiệu. Tôi tên là Nguyễn Quang Đức, anh trai của cái thằng bị cậu bắt nạt hôm nọ.”
Trần Võ Sâm không đáp mà tâm tư xoay chuyển tìm đường chạy qua các cổng còn lại.
“Khó rồi ! Tên này sở hữu Pháp Tắc Chân Hoả.”
Tất cả đều giơ mũi thương trực chỉ về phía Nguyễn Hữu Quang.
Trần Võ Sâm nhìn lại phía sau thì thấy ở nơi nguyên gốc hắn vào đã có một lớp cửa sắt nặng nề hạ xuống.
Mà theo như Trần Võ Sâm gọi thì đó chính là Chân Hoả.
“Cái quỷ gì vào đây mà còn cần kiểm tra sao ? Nơi này bị người khác biết tới rồi ?”
“???” Nguyễn Hữu Quang khuôn mặt đầy ngạc nhiên.
Trần Võ Sâm ngó lơ Nguyễn Quang Sáng. Hắn tập trung nhìn vào đám có khí tức hùng hậu sau lưng hắn.
Hoả diễm khi ngưng tụ được ra Pháp Tắc mới gọi là Chân Hoả.
Trần Võ Sâm chân chính thấy hiểm cảnh. Thấy được cánh cổng để hắn đầu thai lần nữa.
Lúc này người đàn ông thấy Trần Võ Sâm không có nghe mình thì chỉ khẽ cười mà khi Trần Võ Sâm còn chưa kịp phản ứng hắn đã thấy người đàn ông kia trước mặt hắn tung ra một quyền.
Thế nào đội hình bao vây rầm rộ như thế ? Đi vào bẫy rồi ?
“Cậu phải chú ý khi người khác nói chuyện với cậu chứ ? Phép lịch sự của cậu đâu hết rồi ?”
“Mày không ngờ phải không ? Mày không ngờ rằng Đảo San Hô có một viện nghiên cứu của Nguyễn Gia bọn tao phải không ? Ha ha run sợ đi ! Hôm nay mày c·hết chắc.”
“Nó yếu kém cũng có tiếng trong khối rồi ! Hay thôi đừng nói vấn đề này nữa ? Tôi đang có cơ hội để g·iết một thiên tài từ trong trứng nước đây. Thú vị lắm.”
Lúc này Trần Võ Sâm không nhịn được hỏi Nguyễn Hữu Quang.
“Bắt đầu cuộc săn nào.”
“Ờ ha ! Thằng em tôi cũng phế vật thật.” Nguyễn Quang Đức tỏ ra hơi đồng quan điểm với Trần Võ Sâm, hơi ghé mắt nhìn về thằng em mình ở phía sau.
Điều đó có nghĩa tên này thực lực vượt xa Nguyên Anh Kỳ Đỉnh Phong.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.