Tu Tiên Thời Đại
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 122 Tìm đường sống trong chỗ c·h·ế·t
Đại Đạo ba ngàn. Đừng nhìn như nó nhiều nên muốn đi thông hết. Phải biết sàng lọc, chọn ra những đầu Đại Đạo phù hợp mình mà theo.
“Ngươi còn chưa có trả lời câu hỏi của ta.” Lão bác sĩ lạnh giọng nói.
Hóa ra hắn chính là người thần bí Số 3 trong một hội thần bí gì đó muốn tiêu diệt Trần Võ Sâm.
Cả hai nhìn về phía trước rồi lại quay ra nhìn nhau mà chỉ biết cười khổ.
Nhất Vệ nhún vai đáp. “Không thích.” Dứt lời khí thế trên người hắn cũng thay đổi. Sau lưng hắn một đồ án với những hoa văn màu tím và tám vòng sáng trắng xuất hiện tạo nên một hình đồ phức tạp.
Sa đoạ sẽ bị Đại Đạo nhấn chìm.
Thập Luân Bát Cảnh sao ? Cường giả đẳng cấp như ngươi vậy mà chịu hạ mình đi làm cái chân bảo vệ cho một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch hả ?”
Dứt lời sau lưng lão bác sĩ cũng hiện lên đồ án kì lạ màu xanh lục, một vòng sáng lượn lờ ở chính giữa. Đại biểu cho việc lão bác sĩ mới là Thập Luân Nhất Cảnh. Từ đó có thế thấy trên mặt khí thế lão ta thua Nhất Vệ một mảng lớn.
"Ôi anh ơi ! Nó đắt lắm sao anh đá mạnh vậy lỡ nó hỏng thì sao ? Tiền của em nhiều năm gom góp . . ."
Bất kì kẻ tham lam nào đều phải chịu đến báo ứng. Đạt được mười đầu Đại Đạo rồi hãy đột phá cảnh giới tiếp theo đừng ham hố lưu lại.
"Hừ ! Ngươi không rời đi được." Nguyễn Quang Đức lạnh lùng nhảy lên trên không tung ra một cước thật mạnh vào con rô bốt.
Nguyễn Quang Sáng nghe tới hai từ "V·ú Nuôi" thì vội im bặt lại không dám nói thêm nửa lời. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Vào đây nhanh đi thằng nhóc đa nghi láo lếu.” Nguyễn Hữu Quang bực tức nói.
"Làm sao giờ ? Có đuổi theo không Số 3 ?" Cái người luôn đứng bên cạnh Nguyễn Quang Đức bỗng lên tiếng. Chỉ câu nói đó thôi đã lộ thân phận của Nguyễn Quang Đức.
Ở đây trước là một nhà tù nhưng bị cải tạo thành một phòng thí nghiệm nên vẫn giữ các song sắt và máu người đã khô bết dính trên tường.
"Thú vị ! Ngươi vậy mà không phải Hư Cảnh mà là Thập Luân Cảnh sao ? Rốt cuộc tên đó đã bái nhập ai mà có kẻ đẳng cấp như ngươi làm kẻ bảo vệ ?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Võ Sâm lúc này cũng không nghĩ được nhiều mà chui vội vào trong rồi cắn đan hồi phục khí huyết.
Bị hỏi tới, Nguyễn Quang Đức chỉ mỉm cười.
"Được rồi để xem nào. Nếu kết hợp cái này với cái này ? Sẽ hiệu quả chứ nhỉ ?" Tên bác sĩ loạn trí liên tục nói gì đó khi cầm hai bộ phận máy móc gì đó lên.
Thế nhưng Nguyễn Quang Đức quay lại nhìn về phía con rô bốt đã chạy đi mất để lại đống tường còn ngổn ngang.
Lúc này ở đây khá náo nhiệt nhưng không làm Trần Võ Sâm và Nhất Vệ thấy vui vẻ tẹo nào.
Còn cô gái thì hiển nhiên cách c·ái c·hết chỉ còn một hơi.
“Cái âm thanh gì vậy ?” Trần Võ Sâm âm thầm nghĩ.
Bỗng hắn thoáng dừng lại, ngoảnh đầu lại nhìn về một hướng.
Ấy thế khi hắn vừa tiến tới phạm vi lão bác sĩ, một Trận Pháp từ dưới mặt đất xuất hiện khiến Nhất Vệ không thể động đậy.
Chương 122 Tìm đường sống trong chỗ c·h·ế·t
Trong khi Nhất Vệ còn đang bị lão bác sĩ vây hãm, Trần Võ Sâm và Nguyễn Hữu Quang đang điên cuồng chạy loạn giữa các căn phòng mà miệng cả hai không ngừng chí chóe.
Lúc này trong căn phòng sâu nhất trong viện thí nghiệm. Cũng là căn phòng rùng rợn nhất không ai dám bước vào.
"Đi vòng thật rồi." Trần Võ sâm thầm than.
Những lão bác sĩ không hề lo lắng.
"Im miệng ! Mày nói câu nữa tao bắt mày về sống với V·ú Nuôi." Nguyễn Quang Đức lạnh lùng quát về phía em trai mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
. . .
Một âm thanh quen thuộc từ cỗ máy vang ra và từ sau hông nó mở ra một cửa vào.
"Nhưng anh không thấy rất vô lý sao ? Chúng ta đang đi xuyên qua các bức tường mà !!!" Trần Võ Sâm cố cãi.
Thập Luân Cảnh chính là cảnh cuối cùng dưới Phàm Gian và lý do nó được gọi là Thập Luân Cảnh chính là lời nhắc nhở của người xưa cho tới nay về sự tham lam khi tiếp xúc và lĩnh ngộ Đại Đạo.
Đột nhiên bức tường sau lưng hắn bỗng nổ tung, một cánh tay sắt cứ thế mà xuyên qua làm Trần Võ Sâm giật bắn mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thế nhưng chắc chắn không phải gì tốt vì từ mắt của những kẻ bị giam giữ kia chỉ toàn là sự tuyệt vọng lẫn tiếng khóc lóc van xin do sợ hãi tới cùng cực hướng về vị bác sĩ trên cao đó.
"Ha Ha ! Bất ngờ sao ? Run sợ sao ? Ngươi có là Thập Luân Bát Cảnh thì sao ? Cũng bị Khốn Trận của ta vây lại mặc ta xử lý thôi."
“Hey ! Đấy là Cỗ Máy Chiến Đấu tôi mất rất nhiều tiền mua của Influence mà ? Đứa nào dám lôi ra sử dụng vậy ?”
"Đi c·hết đi !!!" Lão bác sĩ điên cuồng oanh tạc tới Nhất Vệ qua đó muốn mài c·hết hắn.
"Anh phải đi hướng này ! Đây mới là nơi thông xuống cung điện đó." Trần Võ Sâm la lớn vừa chỉ vào cái màn hình điện tử trước mặt.
Cùng với đó là một bóng người đi ra chỉ trỏ.
Dứt lời Nguyễn Quang Đức cũng thong thả rời đi. Dường như hắn đã nắm chắc Trần Võ Sâm vậy.
Từ bức tường thế mà bước ra một con rô bốt khổng lồ.
"Trận pháp cấp 7 ? Ngươi lại có trận pháp cấp độ này ?" Nhất Vệ không thể tin được nói.
Có rất nhiều người bị giam ở đây, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía trên một cái bục cao ngất có một người như bác sĩ đang làm giải phẫu gì đó.
"Hừm thí nghiệm trên người sao ? Ngươi là một tên tiến sĩ hoạt động không có bằng cấp ?" Nhất Vệ tò mò hỏi.
Cứ thế cả hai không ai nhường ai khiến cho mất thời gian vô cùng mới thấy được một lộ tuyến chung và tới nơi.
Trong khi đó Nguyễn Hữu Quang lại cầm một mảu giấy như tờ giấy ăn được cô gái nọ viết cho hắn về điểm hắn cần tới.
Nguyễn Quang Sáng đột nhiên nhảy ra la hét, chỉ trích về phía cỗ máy.
"Không vội ! Tôi biết hắn đi đâu. Thay vì đi đường vòng chúng ta hãy đi đường tắt."
“Cũng được ! Ta còn chưa bao giờ thử lai ghép Thập Luân thân thể. Nay thử chút cũng được.”
Lão bác sĩ vừa dứt lời thì trong màn đêm đen một bóng người xuất hiện, hình dáng cao gầy chính là Nhất Vệ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Điều này làm cho những kẻ bị giam giữ dưới kia sợ hãi không thôi.
Nhưng tên bác sĩ kia cũng tài. Hắn chỉ đơn giản bấm tay thế mà cô gái giữ lại được tỉnh táo nhưng không còn la hét được nữa.
Nhìn thấy tám vòng mang theo uy áp như Thần Linh, tên bác sĩ nhăn mày có chút khó chịu.
Hòa âm trong đó còn là tiếng kêu gào đến xé lòng của cô gái trên bàn mổ. Một cô gái còn sống và giờ đang chịu sự t·ra t·ấn của việc giải phẫu sống mà không có gây mê.
Tuy nhiên đòn đánh toàn lực của Nguyên Anh Kỳ Đỉnh Phong ấy vậy mà không gây một chút thương tổn nào tới con rô bốt cả mà chỉ khiến nó chao đao đôi chút.
. . .
Nhất Vệ lo lắng cho Trần Võ Sâm nên chủ động xuất kích muốn đánh nhanh diệt ngọn.
Số mười ở đây chính là để nhắc nhở hậu bối có bắt đầu đi đường mới thì đừng quá mười lần.
"Ờm anh cũng quên đường trên giấy này là đường chính quy." Nguyễn Hữu Quang cũng ngượng ngùng nói.
“Đừng hòng phản kháng !” Nhất Vệ xông lên, khí thế như rồng. Cánh tay hắn vươn ra mà như hoá hình thành một người khổng lồ đưa cánh tay ra chụp về phía lão bác sĩ.
"Mày biết không ? Sự tiến hóa thì cần quái gì đến Lục Phủ Ngũ Tạng ? Thứ này quá thừa thãi bỏ đi thôi." Tên bác sĩ tâm thần nói sau đó vô tình vứt quăng n·ộ·i· ·t·ạ·n·g trong cơ thể cô gái đi.
Từ đó khí thế Nhất Vệ cũng thay đổi, trở nên vừa cao quý lại sâm nghiêm.
Lão bác sĩ không nhịn được lải nhải. Đôi mắt láo liếc đánh giá Nhất Vệ nhưng tay đang mò mẫm gì đó ở trong túi áo.
Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc này, Trần Võ Sâm bỗng nghe thấy một tiếng đổ vỡ đến từ phía bên kia bức tường.
Nhất Vệ cũng không ngu hắn nhận ra cử động kì lạ của lão bác sĩ nên chủ động công kích.
Những lão ta không hoảng.
"Mày hâm à ? Phải đi trái, nghẹo phải ba lần thì mới tới. Đi theo cái màn hình này là c·hết !!!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.