Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 19 Đạo Tặc Khăn Vàng

Chương 19 Đạo Tặc Khăn Vàng


Trần Võ Sâm lao lên thật nhanh với tâm lý sợ không còn gì để vét nhưng không ngờ khi tới cảnh tưởng hù làm con tim nhỏ bé của hắn sắp nhảy ra ngoài.

"Mẫu Hậu !!! Sao đám đạo tặc này đông dữ vậy ? Chưa kể cái gì kia ? Học viên đang b·ị đ·ánh trả mà không có sức hoàn thủ sao ? Thôi chạy đi chứ ở đó cố làm gì nữa ?" Trần Võ Sâm tới là hắn đã có những suy nghĩ như thế và đã định quay người cắp mông bỏ chạy trước. Tuy nhiên hắn đã đổi ý khi nhìn thấy một người đang không ngừng chỉ huy đám học viện chống lại. Điều này khiến Trần Võ Sâm sinh ra tâm lý nể phục hắn và trong vô thức đã tham gia vào cuộc chiến này.

Tuy nghĩ bản thân sẽ không làm được trò trống gì đâu nhưng sau khi lần đầu thử thi thuật, Trần Võ Sâm rất bất ngờ là nó dùng rất tốt. Tuy vậy chiêu Ảnh Triệu Hoán Thuật thì cần hắn hội tụ hắc ảnh có chút lâu nên Trần Võ Sâm chưa có thử. Thế nhưng Ảnh Phân Thân Thuật và Hắc Ảnh Bạo Liệt dùng phá lệ hiệu quả. Nhất là đám đạo tặc này phần lớn thực lực hóa ra cũng không cao như hắn tưởng.

Một đám lấy c·ướp làm nghề chính nhưng đa phần chỉ là phàm nhân có tập luyện nên khỏe đôi chút và một đám là Tu Chân Giả nhưng chỉ có Luyện Khí Kỳ nhất đoạn đến tam đoạn làm chủ đạo còn đám cho là thưởng đằng hơn thì lác đác phía xa nhìn hoặc có thể âm thầm trốn đâu đó Trần Võ Sâm không rõ nhưng hắn không lo.

Dù sao cũng là thổ phỉ thôi, việc làm không lợi mà có nguy hiểm ở hệ số cao chúng sẽ không dễ gì nhảy ra chịu c·hết đâu.

Cho nên nếu không phải số lượng đông quá đáng thì thật ra người của Học Viện xử rất dễ.

"Người anh em ! Cảm ơn." Chàng trai nãy giờ đóng nhân vật thủ lĩnh của đám học viên lại gần Trần Võ Sâm gửi lời cảm ơn.

"Không có gì ! Cùng là học viên của học viện mà. Anh tên gì ? Em tên Trần Võ Sâm." Trần Võ Sâm chủ động giới thiệu và hỏi.

Lúc này đám đạo tặc đang không hiểu chuyện gì nên không dám liều lĩnh lao lên. Một đám phàm nhân nên cũng chưa bao giờ được chứng kiến thuật pháp nên thấy mấy bóng đen có chút sợ không dám loạn động. Thậm chí đám thủ lĩnh ở phía xa cũng đã có chút sợ hãi bỏ chạy đi lên núi.

"Anh tên Hà An Huy." Hà An Huy cởi mở đáp.

"Hưm. Tên nghe có chút quen …" Trần Võ Sâm loáng thoáng nghe tên này ở đâu, tuy nhiên giờ không phải lúc để nghĩ chuyện này.

"Em phối hợp với anh, chúng ta tiêu diệt hết đám này đã nhé." Trần Võ Sâm chủ động đề nghị.

"Được." Hà An Huy vui vẻ đáp ngay.


…..

Trên đỉnh núi, đại bản doanh của đạo tặc ở trong một phòng lớn có rất nhiều kẻ mang khí thế hơn người tụ tập bên trong.

“Một đám loi nhoi g·iết tới tận cổng thế mà các thủ lĩnh lại kêu chúng ta ở đây án binh bất động là sao ? Dưới kia đã loạn thành một mớ hỗn độn rồi !!! Thật tức c·hết mà. Bao nhiêu đám tiểu đệ ta ở dưới đó. Với cả ai biết đám đó là ai không ? Quân lực thế nào ?" Một tên râu quai nón, mặt mũi bặm trợn, thân hình cao lớn trông như một con gấu xám đầy khí thế hung hăng nói. Tiếng quát của hắn vang xa nhưng nước miếng văng còn xa hơn.

Điều này chọc tới người đối diện hắn, một cô gái trang điểm quá độ và thân hình hơi giống nam giới trở nên khó chịu.

"Im lặng đi Hùng Nước Miếng ! Ngươi lần nào mở miệng ta cũng thấy thối và dơ cả ! Chị đây lại không phải ngu ngốc đã sớm biết đám người đó là ai rồi nên đã bẩm báo các vị thủ lĩnh. Giờ việc của chúng ta chỉ là đợi họ hạ lệnh. Ngươi nghĩ các thủ lĩnh là loại không có đầu óc như ngươi hay gì ? Chưa kể đám nịnh bợ đó thì có gì ngươi phải thương cho chúng ? Lên mạng đăng một cái ảnh với một dòng caption (trạng thái) tâm trạng không phải mấy anh ngon trai sẽ xuất hiện và lao vào đoạt tới mà nịnh nọt rồi đầu quân cho sao ? Của không quý thì không hiếm ! Không có lạ thì cớ gì phải đau buồn."

Lời nói của cô gái này cũng khiến đám người đồng ý, trong đó một người có thân hình nhỏ con như một đứa trẻ lại tỏ ra rất phấn khích nhảy cẩng lên trên ghế vỗ tay liên tục.

"Mị Nư nói rất hay a ! Một đám binh tốt mà thôi ! Với sự nổi tiếng của Khăn Vàng Hội chúng ta thì chỉ cần tuyển lại thêm lần nữa là được rồi. Hết sức Easy !!! "

Lúc này một người đột nhiên xông vào quỳ sụp xuống giữa phòng, trên vai hắn còn có một vết chém lớn đang đổ máu liên tục, điệu bộ như sắp c·hết nhưng hắn vẫn nhịn đau nói, " Thưa các vị phó thủ lĩnh ! Phía dưới. . . phía dưới . . . có một đám người thực lực rất mạnh đang lao lên ạ ! Rất có thể là thủ lĩnh của đám xâm lược ạ!"

Người này vừa nói hơi thở hắn càng lúc càng suy yếu. Quả nhiên là một loại sùng kính kì lạ mà dù mạng sắp tận nhưng vẫn muốn tận trung.

"Người anh em này bình tĩnh, hít thở sâu, uống viên đan dược này vào. Cảm ơn người anh em đã báo tin." Một ông lão tướng mạo già nua, khuôn mặt phúc hậu với mái tóc dài xám kim buộc gọn, thân hình mập mạp nhưng được khéo léo che đi dưới lớp quần áo lụa là màu vàng. Hắn đứng lên khỏi ghế đi ra tiếp lấy vai người báo tin kia, thần tình lo lắng tiến tới ân cần động viên người báo tin kia và tiễn hắn thuốc quý.

Người báo tin kia cảm động rơi nước mắt tiếp lấy đan dược và dùng ngay tại chỗ. Trong ánh nhìn hòa ái của vị thủ lĩnh nọ, v·ết t·hương của hắn lấy mắt thường chậm rãi khép lại, hơi thở cũng thoáng ổn định.

"Cảm ơn Hạ Vượng thủ lĩnh đã ban ơn. Vì Khăn Vàng Hội nguyện máu đổ không rầu." Người báo tin nói với một giọng sùng kính quen thuộc nhưng pha trong đó thêm sự rung động và biết ơn.

"Được rồi nếu không có gì thì đi ra đi." Người đàn ông tên Hạ Vượng nói theo đó trả lại không gian lại chỉ có những người thủ lĩnh.

Lúc này một người thủ lĩnh khác lại nói, giọng có chút âm dương quái khiếu.

"Đúng là Bộ Trưởng bộ công tác thông tin và quảng cáo tiếp thị. Giả nhân giả nghĩa thì đúng là không ai bằng Hạ Vượng nhà mình a ! Đan dược đó là gì ? Đan dược cấp hai Hồi Huyết Đan sao ? Ông cũng có mặt hào phóng như vậy từ bao giờ ?"

"Quá lời rồi ! Ông già ta làm gì còn chưa tới lượt ngài Ưng T đây đánh giá nhỉ ? Người có công phải xứng đáng được thưởng ! Không phải đó là điều thủ lĩnh dạy chúng ta sao ? Ta già rồi nhưng đang cố làm tốt những gì mình học được từ các vị thủ lĩnh của chúng ta thôi."

Hạ Vượng nói rất tự nhiên như thể chỉ nói một sự thật, khuôn mặt lại tràn đầy sùng kính nhìn ra một hướng khác mà không có ai phản đối hắn. Dù sao nói xấu thủ lĩnh của mình nó không phải cử chỉ sáng suốt.

"Hừ ! Một đám đạo tặc giả cái gì đạo mạo. "

Nhưng dẫu vậy có một người không có cho là vậy hoặc hắn chỉ không có cùng nghĩ như thế. Hắn chỉ lẳng lặng ôm chiếc thương của mình nhắm mắt như ngủ và thoáng thể hiện sự tồn tại bằng một câu nhận xét như thế.

Tuy vậy có vẻ những người khác đã quen nên không ai quan tâm hắn. Có thể là vì thân phận tương đồng và không muốn xích mích hoặc có thể vì cục diện hiện giờ nên không ai muốn đôi co.

"Vẫn nên vào đề chính nhỉ ? Đám người đang t·ấn c·ông chúng ta là người của Học Viện Tu Chân Giả Hà Nội ! Điều này Mị Nư đã nói với các vị thủ lĩnh rồi nhưng chúng ta vẫn nên có sự chủ động chút. Các vị biết đấy. Chúng ta nên nghĩ chu toàn cho những gì chúng ta trân quý phải không ?" Hạ Vượng chậm rãi đi lại quanh phòng hắn nói.

Câu nói của hắn rất mông lung không rõ ràng ý nghĩa là gì thế nhưng điều hắn nói xong lại không có người nào phản bác hay tỏ ra khó hiểu. Cũng phải thôi một đám người đã liếm máu trên lưỡi đao bao lâu có gì đâu mà không hiểu được lời lẽ của Hạ Vượng.

"Thực lực của đám người t·ấn c·ông chúng ta lần này nhất định sẽ không thấp hơn đám người lần trước. Ta kiến nghị đợi các vị thủ lĩnh xuất hiện chúng ta mới lao ra đoạt công trạng. Dù sao nếu lỡ may có vấn đề gì còn có thể nhặt về một mạng." Người bất nam bất nữ tên Mị Nư nói.

"Vậy lỡ các vị thủ lĩnh muốn chúng ta lên thử nội tình của đám học viên đó thì sao ? Các vị phải biết chúng chính là ở học viện Tu Chân Hà Nội danh tiếng ! Thực lực có thể chỉ là một đám con nít còn thiếu nhiều kinh nghiệm nhưng các vị đừng quên tại sao trước giờ chúng ta luôn tránh c·ướp b·óc của đám thế gia và nhất là đám được cho là tinh anh của các học viện." Hạ Vượng tiếp tục nói.

Điều Hạ Vượng nói ý đã rất rõ ràng. Những kẻ xông tới lần này rất khác. Trước đây chỉ làm kì nhân dị sĩ muốn danh tiếng nên g·iết không có vấn đề. Thế nhưng đám này ? Đây rõ ràng là con của Hổ, Rắn, Báo, Đại Nhân Vật a. Trên người nhất định không thiếu hộ thân khí.

"Vậy ý ngươi sao Hạ Vượng ? Không lẽ chúng ta . . ." Tên râu quai nón hỏi nhưng lời hắn cũng không nói hết chỉ là khuôn mặt có chút sợ sệt, đảo mắt nhìn ra ngoài, lông nheo hơi đã xéo sang một bên, ý đã rõ.

Thế nhưng Hạ Vượng chỉ lắc đầu nhưng nụ cười của hắn rất lạ. Không có sự chân thành chỉ có sự quỷ dị.

"Toàn là huynh đệ vào sinh ra tử có nhiều lời khó nói nhưng không phải không nói được hay thế này đi nhân dịp cả chục năm chúng ta mới ngồi với nhau được một lần." Hạ Vượng nói với giọng kì bí khiến cho đám người khó hiểu tò mò không thôi.

"Không cần tỏ ra bí ẩn ! Có rắm mau nói." Tên râu quai nón thô lỗ nói.

Chỉ thấy ngay khi mọi người còn chưa định thần thì bỗng Hạ Vượng vung tay lên một lớp kết giới hiện ra bao phủ cả trướng bồng. Lúc này mọi người biến sắc khi nhận ra bản thân mình di chuyển rất khó khăn lại còn không thể dùng Linh Khí hay mở Nhẫn Trữ Vật.

"Hạ Vượng ! Ngươi đây là ý gì ? Mở cái kết giới cách âm là được rồi ngươi đây là muốn gây chúng nộ hả ?" Tên râu quai nón là kẻ đầu tiên không nhịn được la lên.

"Phải đó Hạ Vượng ! Lão già rồi mà vẫn có thể nhầm như vậy mà được hả ? Mau hủy bỏ trận pháp làm lại đi." Mị Nư nói, giọng điệu rất ngọt và sắc.

Hạ Vượng lẳng lặng nhìn đám người, khuôn mặt từ hiền hòa bỗng hóa dữ tợn.

"Ha Ha thật là một đám ngu ngốc !!! Các ngươi có thật nghĩ là ta nhầm sao ? Đi c·hết đi ! Hãy thành sức mạnh cho Tà Thần tái hiện." Nói xong từ trên người Hạ Vượng tuôn ra một dòng khí xanh lục bao phủ xung quanh xong tới đám người.

"Khoan khoan ta đầu hàng ! Ta nguyện dâng ra linh hồn làm đầy tớ cho ngài !!! A A A"

Cứ thế làn khói xanh lục đó bao trùm những kẻ trong nó, rồi khi Hạ Vượng bước ra khỏi trướng bồng ở đó đã không còn ai.

"Thật là một ngày tuyệt vời ! À còn một đám vật tế phải lo nữa." Hạ Vượng mỉm cười khoái chí nhìn ra phía xa.

Chương 19 Đạo Tặc Khăn Vàng