Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tu Tiên Thời Đại
Unknown
Chương 20 Tiểu sử ba anh em
P/s: ( Một đoạn thuật lại do hồi đó mình lỡ quên mất ở chương 16 đã viết nên giờ có tóm lược lại. Mọi người vẫn nhớ thì đọc lướt qua. Xin cảm ơn)
Hai mươi sáu năm trước.
Người anh thứ hai trong bộ ba anh em sinh ba.
Hắn là cái cục thịt được cho ra thứ 3 sau người anh cả may mắn hơn được lôi ra đầu tiên. Đây là nhận định của hắn.
Bố của hắn là Tôn Văn Hành, mẹ hắn là Nguyễn Ái Mễ. Họ cưới nhau và đẻ ra ba người lấy tên là Tôn Nhất cho người anh cả, Tôn Nhị cho hắn và Tôn Tức cho người em út.
Tôn Nhị từ khi có nhận thức đã luôn phải chịu trong cảnh khổ đau. Hắn là một người lạc quan nhưng không hạnh phúc. Thực sự thì ai sẽ hạnh phúc được khi người bố không có khả năng lao động và mẹ mình thì luôn không ở nhà ? Cho nên hắn hận người bố mình lắm và cả ba anh em họ đều hận. Rất mau nỗi hận đó cũng biến thành thực tế khi họ đã không còn phải nhìn thấy người bố nữa. Lúc đó cả ba anh em đã nghĩ họ thật may mắn vì đã thoát khỏi được một kẻ tâm thần nghiện rượu và phế vật. Tuy vậy cuộc sống của họ không tốt lên và Tôn Nhị chỉ nhận ra điều đó khi mẹ hắn c·hết.
Thời điểm đó Tôn Nhị chỉ mới tám tuổi. Một đứa trẻ trải qua nỗi đau của cảm giác bị coi là phế vật trong xã hội hắn cảm thấy thật lạc lõng. Hắn đi chơi với đám lưu manh có tiền để mua cái ngon để ăn, làm bố mẹ vui lòng nhưng mọi thứ đối với hắn thật sáo rỗng.
Thứ Tôn Nhị luôn muốn là sự công nhận, sự ấm áp nhưng hắn chợt nhận ra càng lớn, thời gian càng trôi qua hắn càng mất đi những thứ đó.
Ngày còn nhỏ Tôn Nhị còn nhớ cảm giác ấm áp của một người bố tuy nhiên khi dần lớn lên bố hắn đã là kẻ nghiện rượu và đủ các thứ. Tâm trí của một người đàn ông đ·ã c·hết chỉ còn lại cái xác biết đi nên Tôn Nhị biết người này sẽ không cho hắn sự ấm áp và sự tin cậy nên hắn đã lựa chọn bỏ rơi, xa lánh bố mình. Lần thứ nhất Tôn Nhị thấy đấng sinh thành của mình lại có thể vô dụng như vậy.
Sau đó là khi Tôn Nhị lên bảy tuổi, hắn biết mình đã không thể thành Tu Chân Giả. Lúc đó xã hội đã đối xử với hắn không khác gì Địa Ngục. Bố hắn nhìn hắn như thể nhìn một thứ phế vật không có giá trị, người mẹ buồn bã, ngày ngày ủ rũ. Đi học thì phải đối diện với sự chỉ trỏ của một số đứa may mắn có thể hấp thụ được Linh Khí. Đây là lần thứ hai Tôn Nhị thấy xã hội thật tàn nhẫn và xa lạ không như trong quá khứ hắn từng được sống.
Rồi bố hắn đ·ánh b·ạc thua làm bốn mẹ con Tôn Nhị phải bỏ chạy mà không một ai dang tay ra giúp bọn hắn. Những người trước đây nhận là họ hàng thì sợ liên lụy không dám giúp. Lần thứ ba Tôn Nhị thấy người thân, họ hàng thật bạc bẽo, không đáng tin cậy.
Sau đó mẹ hắn người mẹ luôn dịu dàng là cái cân để giữ phần người của Tôn Nhị cũng rời xa hắn. Lúc đó là lần thứ tư Tôn Nhị cảm thấy cuộc sống này thật sự quá ác độc khi đến người mẹ tần tảo luôn cố gắng vì gia đình, vì hắn thế mà lại cũng vậy bỏ hắn đi. Lần thứ tư Tôn Nhị thấy hận nhưng không phải hận mẹ hắn mà hận người viết ra cuộc đời hắn, viết hắn như thể là một cây sậy giữa đồi hoang.
Nếu không phải may mắn đạt được Xá Lợi Tử có khi Tôn Nhị đã chọn cách t·ự v·ẫn như bố hắn bởi Tôn Nhị nghĩ lúc đó "Nếu đã là chú mệnh phải sống khi từng người thân và sự hạnh phúc rời xa như này vậy sao hắn không c·hết quách đi ? Một người, một quan tài và không có đến một vấn đề gì cần suy nghĩ."
Nhưng Tôn Nhị đã không chọn thế. Hắn lo cho người em út của mình.
...
. . . . . . . . .
Người Anh Cả
Là kẻ may mắn được sinh ra đầu tiên nhờ một cú rút chân đầy may mắn của Bác Sĩ Hộ Sản. Hắn đã chú định là một kẻ lãnh đạo có lòng vị tha và sự trưởng thành vì chỉ đơn giản hắn là người anh của hai đứa em khác, Tôn Nhất.
Chưa nói đến Tôn Nhất đã làm tốt hay chưa nhưng thứ Tôn Nhất đã làm rất tốt chính là một người lãnh đạo có suy nghĩ và biết vì cộng đồng.
Từ nhỏ Tôn Nhất đã là người luôn đứng ra dẫn đầu các em làm gì đó để có thể kiếm thêm nguồn thu nhập khi cả nhà bọn hắn loạn thành một mớ. Hắn thể hiện rõ sự trưởng thành khi lo nghĩ tới cho gia đình mình tuy phương pháp giải quyết là một loại sai lầm nhưng không thể phủ nhận nó đã giúp ít nhiều cho việc làm chậm sự đổ vỡ trong gia đình hắn.
Nhưng đó cũng là điều duy nhất Tôn Nhất có. Tất cả những gì hắn sở hữu chỉ là sự liều lĩnh và khả năng dám nói, dám làm những thứ mình nghĩ.
Với một người lãnh đạo những điều đó là không đủ bởi lẽ Tôn Nhất là người anh cả, áp lực và những kì vọng luôn đè lên hắn nhưng sự thực hắn dù cố sao hắn cũng không thể.
Hắn không thể học giỏi như Tôn Tức và Tôn Nhị và dùng cái đầu tốt như hai đứa em mình cho nên luôn bị mẹ động viên trong các kỳ kiểm tra. Điều đó khiến Tôn Nhất ghen tị với hai người anh em mình cũng là lần đầu tiên hắn thấy tủi thân.
Sau khi gia đình hắn tệ đến mức quá tệ. Tôn Nhất đã may mắn hơn cả khi trong lần vô tình đi mua rượu hắn đã quen được với Quạ Đen. Đây là một người trạc tuổi Tôn Nhất nhưng trên người luôn phức mùi nước hoa và quần áo tươm tất. Ban đầu Tôn Nhất còn hiểu lầm tưởng là một tên nhóc nhà giàu nhưng hóa ra là một kẻ cũng nghèo như hắn nhưng lại giỏi t·rộm c·ắp. Lúc đó hai người thấy đã thân nên kết làm sinh tử chi giao nên Quạ Đen đã giúp hắn và chỉ hắn cách trở nên giàu có nhờ t·rộm c·ắp. Tôn Nhất vui lắm về kêu hai đứa em tham gia lấy Quạ Đen làm đầu, hoành hành ngang dọc không bao giờ thất bại.
Mọi chuyện ở đó rất thành công tuy nhiên vào một ngày Quạ Đen bỗng biến mất, Tôn Nhất từ khi đó như rắn mất đầu, hắn không biết phải làm gì, trộm c·ướp luôn thất bại và b·ị đ·ánh bầm dập. Lúc đó hắn không oán Quạ Đen tại sao biến mất, hắn chỉ cảm thấy tại sao bản thân lại vô dụng như thế ? Tại sao chỉ khi có Quạ Đen bên cạnh hắn mới có thể làm một tên trộm thành công ? Đó là lần thứ hai hắn thấy tủi thân khi bản thân không làm gì ra hồn khi không có Quạ Đen.
Đến lần làm Tôn Nhất sốc nhất là khi người bố của hắn t·ự s·át hại bốn mẹ con phải vào rừng sống. Tôn Nhất đã muốn làm gì đó để giúp mẹ nhưng hắn lại không biết làm gì chỉ biết co rúm lại ở trong góc mà khóc thút thít. Lần đó là lần thứ ba Tôn Nhất thấy bản thân thật vô năng.
Rồi đến khi có năng lực, Tôn Nhất đã thấy mình có khả năng rồi thì sao ? Tu luyện trong ba người, Tôn Nhất vẫn là người nhanh nhất khi rất sớm là Luyện Khí Kỳ nhưng chiến lực thực tế thì vẫn thua Tôn Nhị một chút vì hắn còn có những mảnh vụn nhỏ của ký ức của vị khổ tăng cho nên kinh nghiệm chiến đấu vẫn hơn Tôn Nhất hắn một chút. Hai người tỉ thí với nhau rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ Tôn Nhất có thể thắng. Mỗi lần như vậy Tôn Tức lại ra an ủi hắn làm cho Tôn Nhất cảm giác rất khó chịu về sau đâm ra cũng rất tức người em út của mình và luôn lấy việc hắn không có chiến lực gì ra chế giễu.
Cho đến tận giờ Tôn Nhất vẫn luôn cho là người em út là một đứa kém cỏi chỉ có chút khả năng nuôi trồng linh thảo là đáng tin cậy.
. . .
. . . . . .
Người em út, Tôn Tức.
Không có sự mạnh dạn như người anh cả, Tôn Nhất, hắn sống rất khép kín có phần giống người anh hai là Tôn Nhị nhưng tệ hơn vì hắn còn không muốn tiếp xúc với bất cứ ai.
Nếu nói Tôn Nhị là kẻ vì cuộc sống mà thay đổi biến mình thành kẻ cô độc và chọn xa lánh mọi người thì Tôn Tức lại là bẩm sinh đã thế.
Cái tên Tôn Tức cũng đã là minh chứng cho điều này khi mà bố hắn, người đặt tên cho ba con mình ra quyết định thay vì gọi hắn là Tôn Tâm mà lại là Tôn Tức. Đây là do lúc đó bố của hắn quá bất ngờ vì không ngờ bản thân lại có thể tạo ra kì tích như vậy là sinh ba. Hắn ngỡ chỉ là sinh đôi trong lòng còn thấy vui nhưng khi thấy một bào thai thứ ba hắn bị bất ngờ vừa tức cười cũng lại tức giận. Bởi theo quan niệm của hắn số ba rất xấu. Cho nên từ nhỏ sự yêu thương của hắn cũng đã dành cho Tôn Nhất, Tôn Nhị. Điều này cũng biến tướng dẫn tới Tôn Tức cũng không quá nhiều tình cảm với bố mình.
Trong khi đó người mẹ luôn hết mực khuyên can và dành tình cảm đều với các con nhưng do tình hình tài chính eo hẹp của gia đình và nuôi ba khiến cho tình cảnh gia đình kiệt quệ cho nên người mẹ cũng không ít lần muốn cho Tôn Tức rời đi sống ở một nơi khác, điều kiện có thể sẽ tốt hơn và gia đình họ cũng sẽ có sự cải thiện khi bớt đi một miệng ăn, nhận thêm một khoản tiền hỗ trợ kinh tế giá đình vốn đang ngày càng kiệt quệ.
Tuy nhiên người mẹ nhiều lần đã đưa Tôn Tức đi nhưng lại đưa về. Có thể mẹ hắn không lỡ hoặc bên khác ngã giá chưa thỏa mãn để một người mẹ bán đi người con của mình. Dù là lý do nào, Tôn Tức đều sẽ chấp nhận nhưng nhẹ hắn đã từng kiên quyết như thế nhưng vẫn không làm nên Tôn Tức vẫn ở lại.
Có nhiều đêm mẹ hắn từ chỗ làm đi về, đôi mắt đờ đẫn, người mệt lả ngồi trước cửa sổ nhìn ra xa. . . Không ai biết người mẹ ấy đang nghĩ gì nhưng thi thoảng Tôn Tức nhìn thấy giọt lẹ từ hai mí mắt chảy thõng xuống gò má hốc hao đó.
Tôn Tức thương mẹ hắn lắm. Hắn chỉ là một đứa trẻ nhưng lúc đó hắn đã luôn muốn phụ giúp mẹ, đỡ đần gia đình nên Tôn Tức theo anh cả là Tôn Nhất t·rộm c·ắp rất chịu khó.
Đối với Tôn Tức lúc đó hắn là cặn bã của xã hội nhưng chưa bao giờ hắn thấy mình là kẻ xấu vì hắn làm vậy là cho gia đình hắn, người mẹ hắn. Chỉ lúc đưa những đồng tiền thu được từ bán chiến lợi phẩm c·ướp được cho mẹ, Tôn Tức mới thấy được nụ cười thoáng trên khuôn mặt xanh xao của mẹ, hắn mới cảm thấy vui vẻ, tự tin hơn.
Tuy nhiên ngày mẹ hắn m·ất t·ích trong rừng, Tôn Tức đã có linh cảm chẳng lành cùng với hai người anh đi tìm mẹ. Lúc đó Tôn Tức đã tìm được nhưng hắn không có nói cho hai người anh mình mà hắn chọn nhảy xuống vách núi t·ự s·át chỉ là bất thành lại còn thức tỉnh hệ thống rồi lại được người qua được cứu lên. Nhưng kể từ thời điểm đó, Tôn Tức nhiều hơn một khả năng thần kỳ nhưng lại mất đi một phần của linh hồn. Hắn trở nên càng thêm tự ti và nhút nhát.
Cho đến ngày nay, Tôn Tức càng rụt rè hơn và rất lâu có người nhìn thấy hắn trừ hai người anh là Tôn Nhất và Tôn Nhị.