Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 21 Quyết định của Tôn Nhị

Chương 21 Quyết định của Tôn Nhị


Chương 21 Quyết định của Tôn Nhị

Tôn Nhất ngồi đối diện với Tôn Nhị, hai anh em rất ít khi có dịp ngồi với nhau như này vì ai cũng nhốt mình ở một phòng riêng, nay mới có dịp ngồi xuống ở bàn trà. Từ ngày nhỏ khi nhìn thấy bố mình vì nghiện rượu mà như thành một con người khác, anh em thấy rượu như thấy kẻ thù không bao giờ đụng tới dù chỉ một giọt.

"Anh cả ! Anh biết tin gì chưa ? Hôm nay lại có một nhóm tới đòi chém đầu anh em mình, thực lực không tệ. Đám thuộc hạ ở dưới đã loạn như cào cào rồi nếu chúng ta không ra có khi . . ." Tôn Nhị mỉm cười nhẹ rót cho anh mình một chén trà, hương khói bốc lên khiến nhân hình lờ mờ không rõ.

"Cũng không phải lần đầu, chả nhẽ đám đó lại không biết cách xử lý ?" Tôn Nhất tỏ ra khó chịu nói, tay cầm chén trà Tôn Nhị đưa tới mà tu cái ực.

Tôn Nhị mỉm cười, rót cho anh mình thêm một chén. "Anh vẫn như vậy ! Từ sau khi Quạ Đen biến mất anh vẫn không hiểu về quản lí thuộc hạ. Chúng ta có thể chỉ là đám giặc cướp nhưng chúng ta là có tổ chức. Mà một tổ chức thì phải có lãnh đạo. Nếu giờ lãnh đạo nói mặc kệ cấp dưới mình muốn tính sao thì tính thì đâu có được ? Chuyện nhỏ thì không nói nhưng chuyện này thì lớn đấy."

Tôn Nhị rất kiệm lời nhưng nay hắn đặc biệt nói rất quá. Điều này làm Tôn Nhất có chút nghĩ suy, hắn nghiêm túc hỏi.

"Đám lần này rất mạnh sao ?" Tôn Nhất hỏi, trong đầu kì quái mình đâu có làm gì quá đáng đến mức có cường giả hạ thân phận tới tận đây để thảo phạt mấy anh em hắn ?

Tôn Nhị lắc đầu. "Còn không phải ! Cũng chỉ là đám nít ranh tuổi chưa quá mười lăm, thực lực chỉ đâu đó Trúc Cơ Hậu Kỳ, có chút phiền phức nhưng nguy hiểm tính mạng thì chưa tới nỗi." Hắn nói rất thản nhiên như tường thuật lại chứ không phải kiêu ngạo.

Tôn Nhất thì biết thừa bản lãnh của người em. Nhất sau khi em hắn đạt được Xá Lợi Tử hắn đã có rất nhiều thần thông kì lạ. Một phần huy hoàng của Đạo Tặc Khăn Vàng ngày nay có công rất lớn là của những năng lực đó của Tôn Nhị.

Không đợi Tôn Nhất hỏi, Tôn Nhị đã nói tiếp, thái độ thập phần nghiêm túc "Nhưng em đã bói ra một quẻ Đại Hung. Em nghĩ khả năng cao chúng ta nay sẽ c·h·ế·t."

"Thực lực kẻ xâm phạm chỉ có Trúc Cơ Hậu Kỳ thế mà lại bói ra cái c·h·ế·t ?" Tôn Nhất hồ nghi em mình nay năng lực báo nghỉ phép.

"Do đám người xâm phạm ? Hay do điều gì đó khác ?" Tôn Nhất hồ nghi hỏi.

Tôn Nhị lắc đầu phủ nhận. "Em đã thử bói một quẻ khác để tìm ra nguyên do thì lại biết nguyên nhân là do em."

"???" Tôn Nhất ngạc nhiên gãi đầu nhìn em mình một cách khó hiểu.

"Nay là mùng một tháng bốn ?" Tôn Nhất nghĩ, trong đầu nhẩm lịch.

"Em không đùa anh cả ! Em đang rất nghiêm túc."

"Thế giờ phải làm sao ? Anh phải g·i·ế·t mày sao Tôn Nhị ? Hay mày tính tự sát ?"

Tự nhiên vào một ngày nắng đẹp lâu lâu anh em mới ngồi với nhau thì lại nói "Nay anh sẽ c·h·ế·t, em là người g·i·ế·t anh." Tôn Nhị nói xong mà Tôn Nhất ngu người tại chỗ không biết làm sao.

“Có lẽ nào do mấy cái tà thuật mà mày tu luyện không Tôn Nhị ?” Tôn Nhất hỏi trong mơ hồ, không quá chắc chắn.

Tôn Nhị lắc đầu. Những thứ hắn tu luyện chỉ là một loại công pháp. Từ lúc nào cứ độc là tà ma ngoại đạo cơ chứ ? Đây là một cách đánh được không ?

Lúc này điện thoại của Tôn Nhị reo lên chỉ thấy hắn thoáng nhăn mày cúp máy.

"Phải ra mặt rồi ! Chuyện kia tính sau đi. Em dọn dẹp xong cái đám này em sẽ lẩn đi đâu đó một thời gian sau đó em sẽ về." Tôn Nhị đề nghị.

"Tốt." Tôn Nhất đơn giản nói.

"Có cần nói cho thằng út không ?" Tôn Nhị hỏi.

"Không ! Kệ nó đi. Nó biết càng ít càng tốt."

Tôn Nhất nói xong cũng đứng lên. Trên người đã mặc xong một bộ áo giáp kiểu dáng quân đội. Đây là một phần chiến lợi phẩm hắn mới cướp được từ Chính Phủ.

Cả hai người vừa rời đi, ở một căn phòng gần đó Tôn Tức đang dựa lưng vào cửa ngẩn ngơ nhìn vào hư không, trên tay hắn đang cầm một viên đan dược đỏ sẫm tỏa ra một mùi hương rất mê người. Nếu để ý sẽ thấy viên đan dược này như đang rung lên trong lòng màn tay Tôn Tức. Điều này nếu để ai biết sẽ vô cùng sợ hãi vì thấy quá quỷ dị.

….

….......

Cùng lúc đó Phạt Thần đội đã lên tới đại bản doanh của đám đạo tặc, trên đường họ đã g·i·ế·t không ít đám đạo tặc cản đường và họ nhận ra một số điều khá bất ngờ ở cái đám họ cho là “đạo tặc thấp kém” này.

"Thực lực càng đi lên càng có tổ chức. Đám đạo tặc này e là có không ít người từ quân đội ra." Một đường đi lên không phải khá thuận lợi khi liên tục phải chịu đến tập kích, Lý Huy Hoàng đã sớm nhận ra thực lực khác lạ của Đạo Tặc ở đây.

"Điều đó không phải điều trong dự tính hả ? Không phải theo tư liệu trong đám đạo tặc có không ít lính đào ngũ và lính đánh thuê sao ? Đội Trưởng anh đang lo nghĩ gì sao ?" Phạm Quốc Hùng giọng buồn chán hỏi khi hắn đang giương cung lên bắn c·h·ế·t một tên Đạo Tặc ẩn núp đánh phục kích.

Thêm nữa Phạm Quốc Hùng là cháu trai của Phạm Văn Chương nên hắn có không ít tình báo trong nhiệm vụ này.

Tuy vậy điều đó là không đủ để xoa dịu sự lo âu và dự cảm không lành đang càng ngày càng lớn trong Lý Huy Hoàng.

Quân Sĩ có điểm khác Lính Đào Ngũ và Lính Đánh Thuê chính là tính kỉ luật và sự nghiêm cẩn trong hành vi và phối hợp. Điều này được Lý Huy Hoàng thấy rõ ở Đạo Tặc vừa tiêu diệt xong, chính vì một chi đội ngũ như vậy xuất hiện kéo chậm tốc độ của họ không ít.

Nhưng điều Lý Huy Hoàng lo là nếu có sự nhúng tay của người trong Chính Phủ vậy ở đây sẽ còn tiềm ẩn gì nữa ? Nó không còn đơn thuần là một cuộc thảo phạt những kẻ ngoài vòng pháp luật, đây là cuộc chinh phạt một căn cứ bí mật của Chính Phủ sao ? Hay là có một nguyên nhân nào đó khác ?

Lý Huy Hoàng bỗng phì cười bởi suy nghĩ có phần trầm trọng hóa vấn về của mình khi nhìn sang Phạm Quốc Hùng. Nếu Chính Phủ thực có căn cứ bí mật gì không lẽ Bộ Trưởng Bộ Tài Chính thành phố lại không biết mà mặc kệ cháu của mình đâm vào chỗ c·h·ế·t ? Còn nếu nguyên do khác ? Có thể là gì thì bọn hắn trên người không thiếu bảo mệnh khí. Đánh không được chả nhẽ lại không thể chạy, không thể hô người ra đỡ hộ ?

Với cả Lý Huy Hoàng tin chắc vào thực lực của mình. Đây là niềm kiêu ngạo của hắn.

"Ui nhìn lên trời kìa ! Trực thăng hả ? Đám đạo tặc này còn cướp được cả trực thăng sao ? Khoa trương vậy ?" Phạm Quốc Hùng kêu rên khi hắn nghe thấy tiếng vù vù trên trời và một hình thù đang từ từ tiến lại gần trên đầu hắn.

Đồng thời từ xung quanh cũng ồ ạt ra một đám đạo tặc, quân số áp đảo, ai nấy mặt mày hung tợn, cầm đầu của cả đám chính là một vị thân hình còm nhom già nua mặc quần áo như một vị tu sĩ giáo phái.

Từ trên trực thăng hai người bỗng nhảy xuống đáp đất như không có chuyện gì xảy ra. Khuôn mặt cả hai giống y đúc nhau nhưng trang phục thì có sự khác biệt. Một người thì mặc giáp kín mít, lưng đeo một thanh kiếm dài khổng lồ, tóc như bờm sư tử cùng khuôn mặt nghiêm nghị khó gần. Người còn lại thì nhìn trông như thư sinh với một chiếc đạo bào xám đen cùng quả đầu trọc bóng lóa lại nhìn quanh người cũng không có vũ khí, nhất thời làm cho Phạt Thần đội không rõ hắn là đến chiến đấu hay tới giảng đạo. Tuy nhiên cả đội như lâm vào đại địch vì khi họ nhìn tới hai người này thì lại thấy một áp lực cực đại vượt xa họ.

Mà hai người này không phải Tôn Nhất và Tôn Nhị thì là ai ?

"Các ngươi không nên đến đây ! Quay về đi." Tôn Nhị đứng ra nói với các thành viên của Phạt Thần đội, lời hắn rất đơn giản nhưng ở đó ẩn một thứ sức mạnh kì lạ làm người ta bất giác mê mẩn trong đó.

"Âm Công ? Vô dung thôi !" Lý Huy Hoàng cười gằn nhẹ nhàng rung người đã đánh tan đi sự mê hoặc trong lời nói của Tôn Nhị.

Tôn Nhị thấy vậy hắn chỉ than nhẹ. " Ta không có ý công kích, các cậu từ đâu tới thì nên về lại chỗ đó. Bọn ta hứa từ nay sẽ cải tà quy chính không có làm trộm cắp nữa, chân chính quay đầu là bờ làm công dân lương thiện, giúp ích cho xã hội."

Những điều này Tôn Nhị nói rất thật tâm. Hắn đã sớm nhìn ra làm cái gì đạo tặc ở thời hiện đại như này không khác gì là bao cát tìm đánh. Nay có thể chỉ là một đám Trúc Cơ sau lại mớ kẻ cao hơn nữa thì sao ? Kết Đan Kỳ hay thậm chí lôi ra cả Nguyên Anh lão quái tới ?

Lúc đó sẽ thực sự là GAME OVER. Dù là Kết Đan cao thủ tới thôi cũng có thể khiến cho ba anh em Vạn Kiếp Bất Phục chứ nói chi là còn cao hơn nữa ?

Chưa kể cứ ngẫm mà xem ? Ngày nào cũng như cái phó bản một dạng hôm qua một đội đến đòi chém, đòi g·i·ế·t, hôm sau lại một đội khác. Cứ vậy lấy đâu yên bình ?

Tôn Nhất đứng cạnh không nói. Tôn Nhị đã trao đổi chuyện này qua với hắn trên đường bay xuống nên hắn không có gì ngạc nhiên, tuy vậy hắn vẫn rất khó chịu nhưng không thể phủ nhận.

Trong khi đó đám thuộc hạ của bọn hắn thì tỏ ra rất không hiểu các thủ lĩnh của mình đang nói gì, tiếng ồn ào huyên náo vang lên. Cùng lúc đó Hạ Vượng ở phía sau tay đã đang đan thành một thủ ấn gì đó.

Chương 21 Quyết định của Tôn Nhị