Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 23 Miệng quạ đen

Chương 23 Miệng quạ đen


Lúc này phía dưới giữa núi, Trần Võ Sâm với Hà An Huy đang ngồi nói chuyện với nhau sau khi tiêu diệt và đánh đuổi được đám đạo tặc, cả hai đang thả lỏng và ăn mừng chiến thắng.

Cả hai nói chuyện rất hợp ý dù độ tuổi hai người có khác biệt rất lớn.

"Thật không ngờ em lại liều lĩnh như thế đấy Võ Sâm." Hà An Huy cảm thán không ngớt khi liên tưởng tới tuổi của Trần Võ Sâm và hành vi của hắn nãy giờ. Đây đâu giống một đứa trẻ đâu ? Đứa trẻ nào chơi TNT nổ người điêu luyện như vậy ? Chưa kể nhìn hắn g·iết người mà không chớp cái mắt, Hà An Huy lúc đó đã nghĩ Trần Võ Sâm là một sát thủ của một gia tộc nào đó.

Tuy nhiên sau đó hắn tiếp xúc lâu hơn Trần Võ Sâm cũng đã thông hiểu. Người sống trong thế chiến vậy thì nhìn n·gười c·hết đã quen cũng là một điều dễ hiểu.

"Nè, em có định leo lên trên không ?" Hà An Huy chỉ lên trên núi.

Trần Võ Sâm dõi mắt nhìn theo hắn sau đó lại mở điện thoại ra xem xếp hạng, thình lình hắn đã là top 6 vượt trên cả Hà An Huy người hiện đang top 7. Thậm chí theo như Trần Võ Sâm thấy hắn có thể lên top 5 nếu như chỉ tiêu diệt thêm ba, bốn tên đạo tặc nữa.

Tuy nhiên xét đến tính nguy hiểm vừa rồi khi phải chém g·iết vượt qua muôn trùng đạo tặc, Trần Võ Sâm cảm thây mệt mỏi.

"Có khi thôi anh ạ. Đám đạo tặc này em thấy kì quái quá."

"Sao vậy ?" Hà An Huy khó hiểu hỏi.

"Thì anh xem . . . Số lượng thì nhiều đến thái quá, thực lực thì có cũng không ít Tu Chân Giả xen vào giữa người thường. Nếu như em đoán không sai thì trên đó có không ít Trúc Cơ Kỳ cao thủ và có khi thủ lĩnh của chúng còn là tồn tại siêu việt hơn cả thế. Chứ chi tiết nhiệm vụ anh cũng nhìn đấy. Hết sức qua loa như thể một đám tình báo tập sự đi thu thập thông tin vậy."

Nghe Trần Võ Sâm phân tích, Hà An Huy rơi vào trầm tư sau đó hắn cũng không khỏi tê cả da đầu.

"Võ Sâm ! Em có nghĩ đây là một cái bẫy để dụ chúng ta vào không ?" Hà An Huy lo lắng hỏi.

Trần Võ Sâm dùng ánh nhìn như nhìn người điên về Hà An Huy.

"Bộ anh nghĩ đám bàn giao nhiệm vụ thả xuống là nhắm tới một đội và rồi còn biết đội đó sẽ mở hình thức quân đoàn rồi lôi kéo nhiều người sau đó khi số lượng n·gười c·hết đạt đến một số lượng nhất định sẽ lấy máu hàng nghìn người rồi triệu hồi ra một thứ sinh vật khủng kh·iếp nào đó chắc ? Sau đó anh em ta sẽ bị nhốt ở đây rồi một con Kỳ Lân một sừng có đuôi bảy màu cưỡi cầu vồng xuất hiện rước hai anh em mình bỏ chạy ?"

Trần Võ Sâm vừa dứt lời, trên bầu trời bỗng hóa thành một màu lục sắc và một màn quỷ dị phát sinh.

Chỉ thấy những xác người be bét nhuốm đầy máu tươi đấy bỗng như có một lực hút kì dị bị bút lên trời rồi chảy về một hướng là trên đỉnh núi.

"…" Trần Võ Sâm.

"…" Hà An Huy.

Trần Võ Sâm thề ! Hắn không có biên kịch bản như thế.

Sau một lúc cả hai trầm lặng, Hà An Huy mới đột nhiên nói.

"Nè ! Bao giờ Kỳ Lân một sừng đến đón vậy ? Hay anh gọi Grab hay Xanh SM nhé ?"

Cùng lúc đó, một nam thanh niên vội vã chạy từ dưới chân núi lên, điệu bộ hốt hoảng, lo lắng.

"Anh Huy ! Anh Huy !!! Toang rồi, Toang thật rồi ! Dưới chân núi không hiểu sao có một Trận Pháp khổng lồ xuất hiện ngăn cản mọi người đi ra, đi vào. Chưa kể đó có số lớn anh em không hiểu sao bị trúng độc ngã ra đất."

"Ủa ? Sao anh lại nhìn em ? Em không có năng lực đó." Trần Võ Sâm vội vã thanh minh khi Hà An Huy nhìn hắn rất quái dị.

"..." Hà An Huy.

Hay lắm ! Mọi thứ theo kịch bản đã diễn ra được hai phần ba, Hà An Huy giờ thực sự đang rất mong mỏi Kỳ Lân tới rước. Chỉ thiếu mỗi một bát hương hay vài nén nhang không Hà An Huy đã ngay tại chỗ thắp cho Trần Võ Sâm.

Trần Võ Sâm lẳng lặng rơi lệ.

Sau một lúc cả hai lặng im không nói, Trần Võ Sâm chủ động phá vỡ bầu không khí ngại ngùng. "Anh có ý kiến gì không ? Ở lại đây chờ đợi mọi chuyện qua hết hay sao ?"

Hà An Huy nhìn những cái xác đang dần trở nên khô quắt và vô vàn dòng máu như các tia nước chảy lên trời mà lòng lo sợ càng ngày càng lớn.

"E là kẻ mở ra trận pháp nhốt chúng ta vào trong cũng sẽ không tha cho ai khi đang ở trong đâu, vậy nên dù có ở dưới đây hay lên trên đó thì cũng như vậy, không sớm thì muộn cũng sẽ trúng độc." Hà An Huy chán nản, nói một cách tuyệt vọng.

"Vậy nên chúng ta đi lên ?" Trần Võ Sâm hỏi.

"Phải vậy thôi ! Mọi người cũng hồi phục đầy đủ đi chúng ta đi lên ! Lúc này chỉ có đoàn kết mới là sức mạnh." Hà An Huy nói lớn, lời này hắn nói với các học viên khác.

Sau đó Hà An Huy vỗ vai Trần Võ Sâm.

"Đi thôi ! Anh em mình đi trước một đoạn. Hi vọng biết đâu Kỳ Lân một sừng của em xuất hiện anh em mình lại có thể thoát ra khỏi đây." Hà An Huy đùa trêu.

"Thôi nha anh trai !!! Đùa hoài hãy ngưng lại đi !" Trần Võ Sâm đỏ mặt nói.

"Mà em đã thử liên lạc ra bên ngoài chưa ?" Hà An Huy đột nhiên hỏi.

Trần Võ Sâm sững người hắn chợt nhớ ra một miếng bùa chú vị sư tỉ cơ bắp của hắn lúc trước có đưa sau khi hắn tới quân doanh.

Trần Võ Sâm lôi ra ngắm nghía, chiếc bùa màu vàng khắc lên mấy ấn ký kì lạ không rõ cách sử dụng.

"Truyền tấn phù ? Lại còn là cấp năm ? Vật quý như vậy không lẽ em là con đẻ của một vị quan cao cấp nào sao ?" Hà An Huy hiểu biết bao la sớm nhận ra ngay.

"Cách sử dụng sao vậy anh ?" Trần Võ Sâm thấy Hà An Huy có vẻ rành sỏi, hắn hỏi luôn.

Hà An Huy thì như nhìn thấy chân chính Kỳ Lân một sừng nên rất ân cần, tỉ mỉ chỉ cho Trần Võ Sâm cách sử dụng.

Sau khi tìm hiểu được cách thao tác, Trần Võ Sâm chủ động liên lạc với Lệ Lệ.

Lúc này một màn sáng suốt hiện nhưng bị lờ mờ như thể sóng yếu hoặc sự ảnh hưởng ít nhiều từ Trận Pháp bao phủ nơi đây.

"Hửm ? Sư đệ người của em sao toàn máu me vậy ? Thử trải nghiệm làm đao phủ ở lò mổ để tìm sự kích thích hả ?" Hình ảnh Lệ Lệ xuất hiện có phần kình bạo với cánh tay lực lưỡng đang nâng một cục tạ lớn, trên thân ướt nhẹp mồ hôi.

"…" Trần Võ Sâm.

Trần Võ Sâm mắt thấy muốn đau nhưng vẫn từ từ kể lại mọi chuyện ở đây cho Lệ Lệ.

Một lúc sau, Lệ Lệ bỏ tạ xuống khỏi tay, thần tình rất nghiêm túc chỉ dặn hắn ở đó, cô sẽ tới ngay lập tức.

Ân coi như đã cầu cứu thành công.

….

. . . . . .

Trở lại đỉnh núi, lúc này chỉ còn có Tôn Nhất, Tôn Nhị là còn trụ vững không bị trúng độc nhưng cơ thể bị chịu đến tổn thương không nhỏ.

"Có giải độc không Tôn Nhị ?" Tôn Nhất hỏi.

"Tạm thời chưa biết là độc gì không có thuốc giải. Tuy nhiên độc này quá lợi hại chắc chỉ có nhanh chóng giải quyết Hạ Vượng thì mới giải quyết được vấn đề không thôi bỏ."

"Bỏ ? Bỏ gì ?"

"Bỏ mạng đó anh." Tôn Nhị giọng hài hước nói.

"…" Tôn Nhất.

"Cố hết sức đi ! Không được thì chúng ta về ôm thằng út rồi chạy."

Tuy nói là vậy nhưng để làm được vế nào thì cũng vô cùng khó vì bây giờ Hạ Vượng đang bị một màn sương máu bao phủ không nhìn thấy người và cũng không thể xâm nhập, chạy thì sợ là không kịp.

Lúc này, giọng của Hạ Vương lại vang ra, tuy nhiên thanh âm đã biến trầm đục hơn.

"Các ngươi không thể thay đổi được vận mệnh ! Ma Vương sẽ tái hiện lại nhân gian và đòi lại những thứ là của ngài ấy. HA HA HA HA."

Tiếng cười như ma quỷ rền vang gầm trời, Tôn Nhất thề hắn nghe thấy tiếng linh hồn đang gào thét trong không khí. Điều này làm da đầu hắn như muốn nổ tung, sởn cả da gà.

Chương 23 Miệng quạ đen