Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tu Tiên Thời Đại
Unknown
Chương 24 Độc Thần trở lại
"Liều mạng." Tôn Nhất cắn răng nói, giơ lên kiếm bổ một nhát nữa xuống, lần này chân chính là một kích mạnh nhất của hắn.
Đất đá như nứt toác ra, không khí bị xé toác ra những đường kiếm khí sắc bén bắn ra mọi hướng, thế nhưng không thể xuyên thủng.
Đồng thời chỉ khoảng khoảng khắc ngắn sau đó lớp cầu máu bỗng thu nhỏ dần lại, một hình bóng xuất hiện giống hệt một con quỷ. Kèm theo đó là tiếng kêu kinh hãi của Tôn Nhị.
"Không thể nào ! Ngươi là Độc Thần ?" Lời nói không quá chắc chắn nhưng Tôn Nhị có linh cảm hắn đã không đoán sai.
Con quỷ cao hơn ba mét, thân hình vạm vỡ cùng làn da nâu đỏ đun với một cặp cánh dơi đằng sau lưng. Đôi mắt hắn có màu xanh lục ma mị cùng nụ cười đầy tàn nhẫn. Lúc hắn xuất hiện vô số những đốm đỏ li ti tán phát ra không khí.
"Tuyệt đối đừng hít vào những đốm này nếu không anh sẽ dính Thi Độc và thành nô lệ cho hắn đấy." Tôn Nhị la lên rồi cũng không dám thở. Tu Chân Giả đến tầm như bọn hắn việc bế khí quan một thời gian dài cũng không khó.
Đồng thời ký ức cũng ùa về trong tâm trí Tôn Nhị.
Đó là một ngày trời đã tối om, ba anh em trong sự lo lắng đi sâu vào trong rừng tìm mẹ, Tôn Nhị đang chạy thục mạng khi bị một con lợn rừng dí bán sống bán c·hết.
"Cứu mạng ! Cứu !!! Anh ơi cứu em, Mẹ ơi cứu con !" Tôn Nhị vừa khóc vừa la đến khản cả cổ nhưng không ai cứu được hắn.
Lúc này Tô Nhị tuyệt vọng vô cùng, thậm chí trong đầu còn sinh ra viễn tưởng bị con lợn rừng bắt được sẽ bị húc cho thân trên, thân dưới mỗi bộ phận một nơi.
Ngay lúc Tô Nhị còn chưa biết làm sao, một cây cổ thụ lớn thu hút ánh nhìn của hắn.
Đó là một cái cây to giữa vô vàn cái cây nhưng đó không phải điều đặc biệt. Điều thực sự làm Tô Nhị bị hấp dẫn là một đốm sáng lấp la lấp lánh như vì sao giữa trời đêm. Tô Nhị như bị ma xui quỷ khiến leo lên cái cây đó, hắn nhảy chộp lên thân cây rồi dùng các ngón tay, ngón chân bấu chặt vào thân cây như gấu túi.
Tô Nhị cố chèo lên, con lợn rừng cũng đuổi tới nhưng không thể làm gì hắn chỉ biết thở phì phò hù dọa dưới. Dưới áp lực của việc sẽ tan xác cùng sự hấp dẫn tò mò với vật kì lạ, Tô Nhị leo lên tới từng cành cây lớn ngồi thở lấy sức rồi lại tiếp tục trèo lên, hắn trèo không biết mệt mỏi, hắn trèo mà trong đầu chỉ có sự mê hoặc đạt được tới thứ lấp lánh đó.
Cuối cùng Tô Nhị cũng đạt được nó. Cầm trên tay một viên ngọc đang tỏa ra thứ ánh sáng yếu ớt như Dạ Minh Châu, Tô Nhị thấy được một vùng thế giới khác.
Hắn nhìn thấy mình đang ở sa mạc, ở đây hắn thấy được một thần linh to lớn như Phật ngồi trên đài sen, miệng niệm chân ngôn từ đó diễn sinh ra vô vàn ký tự nối thành những thuật pháp thần kì có uy lực vô biên bao trùm nửa phiến thiên địa.
Tuy nhiên đối diện với Phật lại là một người đàn ông nhỏ bé đến kì lạ nhưng khí thế hắn thản nhiên áp bách song song với Phật mà không hề thua kém. Hắn ngước lên nhìn Phật ngồi trên đài sen, đôi mắt tà mị màu xanh lục như chứa đựng sự khát máu và điên cuồng đằng đằng sát khí nhìn Phật. Rồi hắn cười khẽ, khí thế trên người hắn thay đổi, một nửa trời đất còn lại theo hắn cũng hóa thành một màu xanh lục, nơi hắn đi đến đâu cỏ dại, muông thú c·hết đến đó.
Hắn lao vào Đức Phật, Quyền kình như núi mỗi đòn giáng xuống cũng khiến đại địa rung động, trời đất biến sắc, phù vân đứt gãy.
Tuy vậy Đức Phật cũng không yếu, một chỉ của hắn tung ra như một thanh lợi kiếm sắc bén chém nửa thân hình của người đàn ông đó, máu hắn chảy xuống đại địa tạo thành những hạt châu màu xanh lục.
"Các ngươi không thể ngăn cản ta ! Thiên địa này sẽ là của Độc Thần ta mà thôi ! HA HA HA."
Người đàn ông cười lớn, thân thể của hắn cấp tốc tái tạo lại rồi lao vào Đức Phật, cả hai đánh đến bất phân thắng bại nhưng người đàn ông vẫn nhỉnh hơn chút.
Những nắm đấm của hắn khi vung ra đều mang theo sự hủ bại, ăn mòn đến pháp thuật của Đức Phật và đạo pháp của ngài làm ngài sớm bị trúng độc, sức mạnh suy yếu.
Sau đó rất nhanh Đức Phật đã thua, tuy nhiên trước khi c·hết, Đức Phật chỉ nhìn Độc Thần một ánh nhìn rồi thẳng thắn tự bạo, một v·ụ n·ổ kinh thiên lấy hắn làm trung tâm c·hôn v·ùi Độc Thần và cả Tô Nhị tại chỗ.
Thứ ánh sáng chói mắt đó khiến cho không ai có thể nhìn thẳng, Tô Nhị theo bản năng lấy tay che mắt nhưng trước khi hắn không còn nhìn thấy gì hắn thấy một viên ngọc màu trắng đang tỏa sáng ở ngay đó.
Một lúc sau Tô Nhị mở mắt ra, không gian xung quanh hắn đã là một màu trắng xóa nhưng trước mặt hắn là người đàn ông tên Độc Thần kia đang cầm lấy viên ngọc nọ, hắn chỉ lặng lẳng đứng đó nhìn chăm chú viên ngọc.
"Một trong Thập Bát Phật Đà của Đại Thập Tự, quả nhiên không đơn giản cũng may còn Xá Lợi Tử của hắn." Độc Thần cảm khái nói.
Sau đó hắn về Tôn Nhị, một cái nhìn làm một đứa trẻ như hắn tê dại cả da đầu, cảm giác sợ hãi đến từ bản nguyên.
"Đừng sợ nhóc con ! Ta không hại ngươi. Giúp ta trở lại ta cho ngươi thứ sức mạnh vô song để ngươi thoát khỏi dòng chảy của số phận." Độc Thần nói cũng không đợi Tô Nhị đồng ý hay không thì ảo ảnh đã biến mất, Tô Nhị về với thực tại và phía trước hắn đã không còn gì nữa.
Độc Thần không có, Xá Lợi Tử không có. Tuy nhiên trong đầu hắn đã nhiều ra một loại công pháp.
Huyết Độc Ma Kinh.
Từ thời điểm đó Tôn Nhị đã theo lời nói của Độc Thần mà tu luyện công pháp này. Nhưng chưa bao giờ Tôn Nhị tin tưởng Độc Thần là có ý tốt với hắn cho nên dù tu luyện công pháp này hắn cũng luôn có chắt lọc phương pháp và chỉnh sửa thành một loại công pháp khác. Nó vốn là một việc không thể nhưng vì sự tìm tòi và nghiên cứu, sau ba bốn năm hắn đã tạo ra một loại công pháp mới, yếu hơn Huyết Độc Ma Kinh gấp trăm lần nhưng nó làm Tôn Nhị an tâm tu luyện. Và hiệu quả thậm chí còn vượt xa hắn mong đợi, thắng cả Tôn Nhất dù được truyền thừa từ Kiếm Thần.
"Không hoan nghênh ta sao nhóc con ? Ngươi quên mất ai là người cho ngươi thứ sức mạnh vô song đó sao ?" Độc Thần bước ra khỏi làn sương máu, chậm rãi đi đến bên Tôn Nhị, nụ cười tràn đầy tự tin của kẻ chiến thắng, vương giả trở lại.
Tôn Nhị căm giận nhìn Độc Thần, ánh mắt đầy phẫn uất và thù ghét.
"Hừ ! Thứ phàm nhân ti tiện chỉ biết nhận mà không biết hiếu kính cho người cho ngươi mọi thứ."
"Ngươi không cho ta thứ gì hết ! Mọi thứ ta có hiện tại là do ta tạo ra, ngươi chỉ là kẻ lợi dụng sự yếu đuối của kẻ khác để trục lợi cho bản thân thôi." Tô Nhị không nhịn được lớn tiếng quát lên.
"Ồ ! HA HA HA HA HA."
Độc Thần phá lên cười lớn.
"Xem ai nói kìa ? Kẻ dựa trên công pháp của ta hòng sáng tạo ra một công pháp mới. Ngươi nghĩ ta không biết ?"
Độc Thần nói với một nụ cười nghiên nghiền ngẫm, ánh mắt trêu tức nhìn Tôn Nhị.
Lời nói của Độc Thần làm Tô Nhị sững sờ, Tôn Nhất bên cạnh thì không hiểu chuyện gì đang xảy ra, độc càng ngày càng ngấm sâu vào máu tủy hắn khiến hắn đã nhận thấy đôi chút sự suy yếu.
Tuy nhiên. . .
"Ngươi nghĩ sao ngươi có thể tạo ra được công pháp khác ? Thằng nhóc ngu muội ! Ngươi nghĩ một đứa trẻ chỉ mới mấy tuổi đầu như ngươi lúc đó có thể tạo ra được một công pháp khác sao ? Ngu dốt."
Độc Thần khinh miệt nói, cánh tay hắn hơi khẽ động cả cơ thể Tô Nhị bỗng chốc bay lên, một lượng lớn máu xoay quanh rồi bao khỏa hắn lại.
"Không !!!" Tô Nhất la lớn lên, cơ thể hắn như hóa thành một lưỡi kiếm sắc bén phi tới Độc Thần mang theo sát khí vô biên.
Phàm Nhân Nhất Kiếm.
Quy Thức.
Một kiếm này như một tia chớp xé ngang không gian lao tới Độc Thần, uy lực đã chạm tới Kết Đan Hậu Kỳ.
"À thêm ngươi nữa. Hậu duệ của Kiếm Thần, một tên khá mạnh trong đám phàm nhân các ngươi nhưng cũng đã sớm bị bọn ta g·iết c·hết." Độc Thần đầy tự tin nói, thực lực chính là lí do khiến hắn nói chuyện ung dung như thế.
Chỉ thấy Độc Thần vung tay lên, một lớp lưới lục sắc xuất hiện tạo thành một điểm chắn ngang trước hắn. Khi đường kiếm khí của Tô Nhất tới nó như con mồi lao vào lưới nhện không có gây được chút nào sát thương.
Tôn Nhất tức giận nhưng không mất tỉnh táo. Hắn nhận ra rằng thực lực của mình và Độc Thần có cách biệt khá lớn. Điều này làm Tô Nhất tuyệt vọng nhìn người em ruột thịt của mình trong làn sương máu kêu la đau lớn.
Các khớp ngón tay hắn bấu chặt vào thịt đến sưng tấy và chảy máu.
Lúc này một tiếng nói vang lên từ trên không trung.
"Anh cả lùi xuống !"