Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 47 Cứu viện tới

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 47 Cứu viện tới


"Chị đừng có quỳ như vậy. Một tên dơ dáy như này không đáng để chị phải thâm đầu gối." Trần Võ Sâm ôn nhu nói.

"Thiếu chủ xin yên tâm ! Cô gái này là hoàn toàn tự nguyện bởi cô ta còn một người bạn trai bên ngoài nên đã nguyện hi sinh bản thân để đổi lấy quyền cư trú cả hai ạ."

Tuy vậy Trần Võ Sâm đã có sự chuẩn bị, một chiếc lồng năng lượng đã được Trần Võ Sâm lôi ra.

"Tất cả do thiếu chủ căn dặn sáng suốt. Cô gái này quả nhiên là một kẻ tị nạn chạy tới. Thậm chí theo như tôi tìm hiểu cô gái này còn là học viên của Học Viện Tu Chân Hà Nội." Tên tướng sĩ bẩm báo đầy cặn kẽ.

"Nhưng mà …"

Đến tận đây đứa trẻ đó ngoài Trần Võ Sâm mới cái gan lớn như thế thì còn ai ?

Đinh Mỹ Quế nghe mà đỏ mặt. Cô thật không ngờ lời nói đậm chất ngôn tình như vậy lại phát ra từ miệng của một đứa trẻ. Thậm chí nó còn làm cô thoáng có chút xao xuyến mà thoáng rơi vào cơn mộng mị.

Hiện ra trước mặt hắn đúng là tên lính của hắn nhưng mặt mày đã bầm tím sưng vù, cánh tay gãy còn đang lủng lẳng nhìn rất tởm.

“Chui ra đi nhãi ranh !! Đừng trì hoãn c·ái c·hết nữa.”

"Ồ thì ra ở đây ! Tìm thấy đám người xấu rồi." Giọng nói non nớt vang lên đầy trêu tức cùng một khuôn mặt cười đến đầy vui thích.

Lúc này quỳ sụp dưới chân hắn là một cô gái xinh đẹp cùng với bộ váy trong suốt mỏng như cánh ve đang liếm những đầu ngón chân hắn một cách chăm chú.

Chương 47 Cứu viện tới

Tiêu thiếu niên nghe thế thì bất giác nhíu mày. " Ngươi bắt học viên của học viện đó tới đây làm gì ? Lỡ hậu trường của cô ta mà tìm tới ta không phải ta sẽ rất phiền phức hả ?" Tên thiếu niên dù tinh túy chạy ngược lên não gần hết rồi nhưng vẫn còn giữ chút tỉnh táo quát. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn vỗ bàn thật mạnh.

Lúc này đôi mắt của hắn đang rất hứng thú nhìn về phía một cô gái khác đang quỳ cách cách xa hắn một đoạn. Cô gái này được một tên lính của nhà hắn phát hiện và hiến dâng cho hắn.

Hắn vừa dứt lời đã lôi ra điện thoại gọi một cuộc.

Trần Võ Sâm quét qua một vòng, hắn thấy có vài khí tức nguy hiểm ở đây nhưng hắn không sợ, tự tin đi tới cạnh Đinh Mỹ Quế dìu cô đứng lên.

Gương mặt xinh đẹp như ngôi sao hạng A lại thanh thuần trong trẻo như tiên nữ toát ra từ đôi mắt to tròn đầy thánh khiết đó. Chưa kể thân hình phát d·ụ·c đầy hoàn mỹ khi trưng ra sát khí vòng một to lớn cùng một vòng eo mi nhon, chiếc mông to tròn có thể thấy rõ khi cô gái đó quỳ xuống.

Nghe nói thứ này có thể ngăn cản mọi loại sát thương dưới Trúc Cơ Cảnh và duy trì trong 30 phút.

Dù đã duyệt qua nhiều loại nữ nhân nhưng tên thiếu niên vẫn vì vẻ đẹp của cô gái mà trầm trồ đầy yêu thích đến nỗi con mắt d·â·m d·ụ·c của hắn chưa rời cô chút nào từ lúc cô bị áp giải tới.

"Cần biết sao ? Xem nào … Một đám khốn nạn dở trò đ·ồi b·ại như b·ắt c·óc, h·iếp d·â·m và h·ành h·ạ người vô tội ?" Đứa trẻ nói với khuôn mặt đăm chiêu.

Trần Võ Sâm cắt lời cô bằng một khuôn mặt đầy tự tin. "Chị yên tâm đi, có em ở đây rồi."

Trần Võ Sâm nghe chỉ cười lạnh, trong khi đó Đinh Mỹ Quế sợ hãi mà người run cầm cập phải để Trần Võ Sâm bé con ôm nửa người mà an ủi.

Tên tướng sĩ thấy là một đứa trẻ đã làm mình sợ hãi mà nhảy lùi về trước nên như chịu đến sỉ nhục to lớn hắn quát lớn:

Đám binh sĩ nã đ·ạ·n lửa ngày trời muốn hết cả băng đ·ạ·n nhưng phá phòng không nổi lồng bảo vệ của Trần Võ Sâm nên tức lắm.

Sau đó trong sự ngỡ ngàng của hắn, một bàn chân nhỏ đạp bay tên linh đó ngã ra đất, ngất lịm tại chỗ.

Ngạc nhiên thay tiếng nhạc chuông lại vang lên càng ngày càng gần chỗ hắn.

Đợi mãi không thấy ai bắt máy hắn lại tưởng tên lính của mình mải chơi quên nhiệm vụ nên gọi lại. Lần này vẫn có tiếng chuông nhưng không có bắt máy.

Tên tướng sĩ đứng ra nhận lời khen không quên nịnh nọt. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Nghe hay đấy ! Bắt cả tên bạn trai ả tới trước mặt ta đi. Ta muốn hắn quan sát ta chơi với bạn gái hắn để hắn nếm cảm giác tuyệt vọng đến cùng cực. Ha Ha Ha"

Tên tướng sĩ thì như đã quá quen với chủ của mình nên đồng ý cái rụp." Vâng ạ ! Người vẫn được bọn thần lưu lại nên sau năm phút sẽ tới trước mặt thiếu chủ."

Dù rất cảm động Trần Võ Sâm lâm liều mình tới đây cứu mình. Đinh Mỹ Quế vẫn rất lo lắng cho hắn.

“C·hết tiệt ! Thằng ranh này lấy đâu cái mai rùa như vậy ?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Mà kẻ đóng vai tên Phản Diện thì ngoài Trần Đức Long vai thiếu chủ phế vật vô dụng và tên đầy tớ trung thành của hắn tướng sĩ không tên thì đâu có ai khác.

"Đúng là Cực Phẩm trong Cực Phẩm ! Các ngươi lần này làm tốt lắm." Tên thiếu niên cười phá lên nói với một tên mặc quần áo giống tướng sĩ đứng ở đằng xa.

Tên thiếu niên nói với một tâm lý vặn vẹo đến phát cuồng điều này làm cho cô gái quỳ dưới đất kia người không khỏi run lên sợ hãi.

Thứ này do Lệ Lệ cho hắn nhưng chỉ có một cái nên Trần Võ Sâm rất luyến tiếc sử dụng.

Cùng lúc đó trong một biệt thự tân cổ điển phong cách Châu Âu, một đám gia nhân đang tấp nập chạy ngược xuôi, kẻ cầm một khay gà lớn, kẻ bưng đĩa bít tết nóng hổi. Ngoài ra không thiếu nam thanh nữ tú đang đứng ngay ngắn bên cạnh một tên thiếu niên to béo đang rất hưởng thụ trên một bộ ghế sofa đắt tiền.

Quả nhiên thêm lần nữa Trần Võ Sâm chỉ hận không có time skip chứ bé quá cũng là một loại áp lực.

"Tự nguyên sao ? Lại còn có bạn trai ?" Tên thiếu niên ngẫm nghĩ một lúc.

“Đừng lo lắng. Chị cứ tin em, ba mươi phút sau đám người này chạy so với ai càng nhanh.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngoài đó ra còn một cô gái khác cũng mặc bộ cánh tương tự đang mớm cho từng miếng đùi gà nóng hổi vào miệng bằng mồm của cổ. Một cô gái thì bóp vai, chùi mép cho hắn.

Còn cô gái đang quỳ dưới đất như Nữ Chính trong truyện ngôn tình thì ngoài Đinh Mỹ Quế thì đâu còn còn ai khác.

Cảm giác quyền lực to lớn đến đầy bất ngờ, tên thanh niên béo cảm thấy vô cùng hưởng thụ, tận hưởng hết nấc mọi lạc thú nhân gian hắn có thể.

Từ đó mà xem một màn Hoàng Tử giải cứu công chúa được Trần Võ Sâm biểu diễn một cách mỹ mãn làm cho mấy tên phản diện phải coi một cách bất đắc dĩ giận dữ không thôi.

Điều này cũng là phải vì bố hắn chính là quan tư lệnh của khu vực cửa Đông này. Hiện nơi đây còn được Chính Phủ phân cho trọng trách to lớn là Trại tị nạn tập trung nên quyền càng như cao hơn một bậc khi rất nhiều người từ khu khác chạy tới và xin bảo vệ từ bố của hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Ngươi là thằng c·h·ó nào ? Ngươi biết đây là đâu không mà dám xông vào phách lối như thế ?"

Trong sự giận dữ, Trần Đức Long gầm lên ra lệnh.

Có thể nói tên thiếu niên rất biết hưởng thụ.

“Người đâu !!! G·i·ế·t thằng oắt đó.”

Tên tướng sĩ càng là dẫn đầu chửi loạn lên:

Tên tướng sĩ vẫn tràn đầy tự tin nói.

Từ đầu chí cuối không biết từ đâu xuất hiện một đám lính được vũ trang đầy đủ, nã đ·ạ·n về Trần Võ Sâm.

“Ủa ngươi xông vào nhà của ta g·iết người rồi phát cơm cún đó hả ? Lịch sự đâu ? Lễ nghĩ đâu ? Tiền bồi thường đâu ?”

Trần Võ Sâm lên tiếng trấn an Đinh Mỹ Quế. Sau đó mắt hắn cũng không chớp nhìn màn hình điện thoại quan sát thời gian như thể hắn đang đợi gì đó hay có thể hắn đang lo lắng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 47 Cứu viện tới