Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tu Tiên Thời Đại
Unknown
Chương 48 Sự nghi ngờ của Lệ Lệ
Trần Đức Long đứng ngồi không yên khi nhìn đám tay sai của mình quá đỗi vô dụng, hắn chửi ầm lên.
“Một đám rác rưởi tốn cơm tốn gạo của ta ! Cút cút ! Thái Đinh !!! Xử lý thằng nhóc ranh đó !!!”
“Vâng thưa thiếu chủ.”
Từ trong bóng tối toát ra một giọng nói, lúc này Trần Võ Sâm mới phát hiện có một nguồn Linh Khí âm trầm lại vô cùng lớn xuất hiện.
Kẻ này lúc ẩn thì thôi không ai biết rõ hắn cảnh giới như nào nhưng vừa xuất hiện thì Linh Khí bàng bạc bao phủ cả căn phòng, đằng sau lưng hiện lên một đồ án hình một con quỷ lưỡi dài trên đầu có một chiếc vương miện nhỏ xinh.
“Nguyên Anh hình chiếu, tuỳ vân sở d·ụ·c.”
“Kẻ này cảnh giới thấp nhất cũng là Nguyên Anh Đỉnh Phong thậm chí đã nửa bước Hoá Thần.” Ánh mắt ngưng thực mà quan sát kĩ lưỡng, Trần Võ Sâm nói đầy khẳng định.
“Cái gì cơ ? Nguyên Anh Đỉnh Phong, nửa bước Hoá Thần ? Đại khủng bố như vậy không ra ngoài g·iết Ma Vật lại ở đây g·iết chúng ta sao ?” Đinh Mỹ Quế mặt cắt không ra một hột máu cô nói.
Không thể ngờ chỉ mới đây chưa tới nửa ngày cô đã phải c·hết thảm như vậy. Đinh Mỹ Quế tràn đầy tuyệt vọng.
Trần Võ Sâm thấy vậy thì càng để cô ôm chặt hơn.
“Được rồi mà, chỉ là một Nguyên Anh thôi ! Có mạnh hơn nữa cũng chưa đến nỗi chị phải rơi lệ đâu. Những giọt nước mắt này nên rơi lúc vui thôi.” Trần Võ Sâm an ủi.
Tuy nhiên Đinh Mỹ Quế thì lại ngạc nhiên nhìn Trần Võ Sâm, cô không hiểu sao thằng bé này giờ lại có thể bình tĩnh như thể đứng trước mặt hắn không phải Nguyên Anh lão quái mà là a miêu a cẩu vậy. Điều này có thể sao ? Ai cho hắn lá gan hay phát điên rồi ?
Đinh Mỹ Quế tính hỏi thì đã thấy Trần Võ Sâm buông cô mà chậm rãi đứng lên. Trước khi đó hắn không quên vứt cô một đôi mắt ý chỉ “yên tâm”.
“Ồ nhóc con không sợ hả ?” Kẻ thần bí đầy vui thích hỏi. Đôi mắt như thợ săn nhìn con mồi nhưng mang hàm ý đùa cợt hơn là ăn vội.
Trần Võ Sâm chỉ lắc đầu.
“Không sợ ! Chỉ là một tên đầy tớ thôi có gì mà phải sợ ?” Trần Võ Sâm nói mà mặt tỉnh bơ như nói một việc con c·h·ó con mèo đơn giản như vậy.
Bị một đứa trẻ khinh thường và miệt thị thì tự hỏi ai mà chịu được ? Chưa kể nhìn mặt Trần Võ Sâm rất gợi đòn nha.
“Hừ ! Nhóc ranh miệng lưỡi thối nát. Đi c·hết đi.”
Tên đó gầm lên giận dữ.
Dứt lời hắn dùng tốc độ cực nhanh xông tới Trần Võ Sâm cùng với một sức mạnh áp đảo hắn xé rách lớp lá chắn năng lượng của Trần Võ Sâm như xé một tờ giấy không hơn.
"Quả nhiên Nguyên Anh lão quái." Trần Võ Sâm xem Linh Khí căng tràn của hắn mà nhẹ giọng cảm khái nhưng tuyệt nhiên không sợ. Bởi lẽ hắn có một kĩ năng dùng hoài vẫn có tác dụng.
Chỉ thấy ngay khi tên Nguyên Anh kia có thể chạm vào Trần Võ Sâm, khoảng cách giữa hai người chỉ còn là một gang tay...
Trần Võ Sâm nhẹ giọng lẩm bẩm như câu thần chú.
"Sư tỉ à, chị thấy rồi đấy ! Đám này rất s·ú·c sinh."
Tên Nguyên Anh nọ đang còn đắc chí vì sắp có thể chạm tới Trần Võ Sâm rồi thế nhưng một cánh tay từ đâu xuất hiện với tốc độ cực nhanh ngăn cản hắn.
Không biết là do tốc độ nhanh hay là thuấn di nhưng quả thật là dù là ai trong căn phòng này cũng không thấy cái tay đó cùng khổ hình to lớn đó xuất hiện.
"Chậc ! Bại hoại danh tiếng Bộ Đội ! Thời buổi cần đoàn kết chống địch các ngươi lại ở đây ăn chơi hưởng lạc." Lệ Lệ vừa tới đã dùng đôi mắt căm thù lướt qua một vòng căn phòng, đôi mắt đầy phẫn hận nhìn về đám người vốn mang quân phục kia.
Trấn áp !
Lệ Lệ khẽ nhấc tay lên ! Như có một từ trường vô hình hạ xuống áp tất cả những tên lính kể cả tên thiếu chủ nằm bẹp dưới đất như một con gián.
Chúng sợ hãi, đôi mắt đầy nghi ngờ nhìn về phía cô.
Trong khi đó tên Nguyên Anh lão quái kia thì khá hơn chút vẫn có thể đứng nhưng vững thì không chắc khi người hắn run lẩy bẩy trước sức nặng như ngàn cân đang đè nặng trên người hắn.
Đôi mắt hắn đầy sợ hãi nhìn về phía Lệ Lệ bật thốt lên:
"Siêu Phàm Nguyên Anh !!! Không thể nào ! Ngài là ?" Hắn sợ hãi run giọng hỏi, đôi mắt ngoài sợ hãi thì còn có đôi chút sự kính trọng với thực lực của người hắn đối diện. Đây là một loại cảm giác đến từ bản năng không hơn.
Dù về mặt lý thuyết cả hai là đồng cảnh giới nhưng hắn không dám tự nhận là thế vì như vậy là hắn đang trèo cao.
Lệ Lệ liếc mắt nhìn về phía tên cô cho là trong đám sâu kiến là còn kiến cường tráng nhất, cô nói chậm rãi.
"Nửa bước Hóa Thần. Ngươi đã rất nhanh tìm thấy Đạo của mình vậy mà vẫn còn quyến luyến với chuyện phàm tục như này sao ? Thật đáng thất vọng. Ta biết ngươi cũng là một binh sĩ vậy lên tòa án binh đi."
Tên Nguyên Anh kia mặt lộ ra tận sâu của tuyện vọng không còn phản kháng mà quỳ sụp xuống đất. Hắn biết Lệ Lệ nói đúng và hắn cũng biết mình phản kháng là vô ích khi chênh lệch giữa cả hai là quá lớn hắn có muốn chạy cũng khó.
Lúc này Trần Võ Sâm lại rất lon ton tới chỗ tên Trần Đức Long đang nằm bẹp rúm ở kia. Đối diện với gã họ giống mình hắn nở một nụ cười rất chi là đáng ghét cúi xuống nhìn gã.
"Sao nào ? Ngươi nghĩ trước giờ mình ngươi có hậu trường hả ? Ta cũng có nè ! Thậm chí hậu trường của ta còn cứng hơn người ! Lêu lêu." Trần Võ Sâm đắc chí trêu đùa với Trần Đức Long.
Tên thiếu gia này thì cũng là một phản diện não tàn tiêu chuẩn hắn vẫn gầm lên quát không sợ hãi, không lo lắng:
"Các ngươi không thể làm gì được ta ! Bố ta là Thiếu Tá Trần Hải Long trấn thủ cửa Đông. Bố ta mà về các ngươi sẽ c·hết chắc."
Trần Võ Sâm thấy tên này đến tận giờ vẫn chưa nhìn ra tình huống của mình thì chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
Đám phản diện trong truyện não tàn thì thôi, ngoài đời chúng cũng ngu ngốc như vậy luôn ?
Trần Võ Sâm thầm nghĩ.
"Yên tâm ! Bố của nhóc cũng sẽ không thoát được chuyện này đâu." Lệ Lệ nói về phía tên thiếu chủ Trần Đức Long kia. Cô biết tất cả mọi chuyện này tác nhân chính gây ra chính là do tên thiếu gia ăn chơi này.
Đảo mắt nhìn tới những cô gái ăn mặc thiếu vải đang cả người run rẩy ngồi xổm dưới đất, Lệ Lệ không biết nên thương hại hay quở trách họ nữa. Có thể sẽ có một số người là bị ép buộc đấy nhưng cũng không thiếu người tình nguyện đâu.
"Về đi hai đứa. Mấy ngày hôm nay Thầy bận lắm chúng ta nên giải quyết chuyện này âm thầm thôi." Lệ Lệ nói dứt lời thì quay ra chỗ khác gọi một cuộc điện thoại.
Một lúc sau một đội lính tới áp giải đám người này đi. Trần Võ Sâm dõi đôi mắt theo mà chỉ thầm trách mình nhỏ yếu.
Mọi việc xung quanh không thể tự đứng ra giải quyết. Làm anh hùng của công lý hay làm anh hùng cứu mỹ nhân đều nhờ người khác làm hộ.
Điều này làm Trần Võ Sâm rất giận dữ với bản thân đồng thời cũng có chút nghi hoặc với cốt truyện do mình viết.
Đinh Mỹ Quế như thấu cảm được tâm tình ba động của Trần Võ Sâm tiến tới nắm lấy tay hắn, cô chân thành nói.
"Đừng nghĩ nhiều nhé ! Em đã làm tốt lắm rồi. Cảm ơn đã cứu chị."
Đinh Mỹ Quế nở một nụ cười tươi tắn, vẻ đẹp đó như ánh nắng mùa xuân thổi bùng sức sống đang héo tan bởi giận dữ và cảm giác tự trách của Trần Võ Sâm.
Từ sâu trong thâm tâm, lúc này Trần Võ Sâm cảm thấy rất hạnh phúc mà nở một nụ cười tươi rói.
"Dạ."
Cứ thế cả hai theo đoàn người được giải cứu đi chữa trị hoặc về nhà.
Chỉ có Trần Võ Sâm và Lệ Lệ thì tới thẳng một căn phòng làm việc lâm thời của cô. Điều này làm Trần Võ Sâm nghi ngờ không phải Sư Tỉ của hắn phải trong là người trong q·uân đ·ội.
Mà như Trần Võ Sâm quan sát Lệ Lệ nếu trong q·uân đ·ội hẳn có quân hàm khá cao nhưng do chưa bao giờ thấy cô mặc quân phục nên Trần Võ Sâm không có biết.