Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 49 Trò đùa của Vận Mệnh, Nguyễn Hữu Quang (1)

Chương 49 Trò đùa của Vận Mệnh, Nguyễn Hữu Quang (1)


Ở trong căn phòng chỉ có hai người lúc này cô mới có thể thoải mái bản thân ngồi lười biếng ra ghế thở ra một hơi nặng nhọc.

"Đi đến đâu là phiền phức ở đấy ! Nhóc là cái gì thế ? Nam châm hút rắc rối hả ?" Lệ Lệ cất lời than trách. Từ lúc cô quen Trần Võ Sâm tới giờ cô cảm thấy bản thân mình không khác gì cái máy giải quyết khó khăn cho riêng hắn. Phiền đến c·hết đi được.

"???" Trần Võ Sâm đầu đầy dấu hỏi. Hắn thật ra lại không nghĩ theo chiều hướng của cô.

"Ủa alo ? Chị ơi ! Em là người bị nhốt giam ngay khi tới nơi và chịu xỉ nhục, lăng mạ, đ·ánh đ·ập tàn nhẫn mà không thể làm gì được nha !"

Trần Võ Sâm buồn rầu thanh minh. Thể hiện nội tâm, con người hắn trong sạch như Thúy Kiều ở trong Lầu Ngưng Bích.

Lệ Lệ bĩu môi chả muốn nghe.

Sau đó cô cứ chăm chăm nhìn Trần Võ Sâm một lúc lâu làm hắn vô cùng thấy không thoải mái mà hỏi.

"Sao chị cứ nhìn em chằm chằm vậy ? Bộ mặt em dính gì sao ạ ?"

Bỗng Lệ Lệ với khuôn mặt nghiêm túc nói. "Này ! Nói thật với chị mày không phải quái vật chuyển sinh chứ hả ? Sao lúc nào chị thấy mày hành sự hay nói chuyện đều có cảm giác không giống một đứa trẻ tám, chín tuổi vậy ? Cứ như ông cụ non ấy." Lệ Lệ đột nhiên nói như vậy, Trần Võ Sâm chột dạ không thôi.

Tuy nhiên Lệ Lệ không có bằng chứng lại nói cô lại không quan tâm vấn đề này nhiều như vậy cho nên cô rất nhanh tự phủ định bản thân rồi cất cái giọng mệt mỏi.

"Thôi đi về nghỉ ngơi đi mà mai sớm về lại Học Viện, ở đó giờ an toàn rồi. Có mỗi hôm nay là không hiểu sao Quái Vật cấp Thảm Họa tự dưng xuất hiện quá lớn lại thêm phải tận lực cứu nạn dân chúng nên bên phía Học Viện quá chủ quan mà để cho trường vắng tanh nên em mới phải chạy di. Giờ mọi thứ đã đỡ hơn rồi nên ở Học Viện sẽ có một hai vị Giáo Sư trấn thủ. Em cứ an tâm ở trong học viện."

"À với cả. Võ Sâm nè ! Đừng làm mấy việc quá sức mình nữa. Em còn nhỏ nên tận hưởng cái tuổi của mình đi. Thế giới có sập còn chưa tới em gánh đâu."

Chỉ một câu cuối, Lệ Lệ như thể đã đọc thấu được nội tâm của Trần Võ Sâm làm hắn vừa ngạc nhiên vừa cảm động.

Một cảm giác xúc động mà đã từ rất lâu hắn không có.

Đây là cảm giác được người khác quan tâm lo lắng thứ mà từ lâu Trần Võ Sâm không còn cảm nhận được.

"Cảm ơn chị ! Em sẽ lưu ý." Trong sự xúc động, Trần Võ Sâm cũng cúi đầu cảm ơn cô một cách chân thành rồi mới rời khỏi.

Từ lúc này, Trần Võ Sâm quyết định sẽ bớt nghĩ lại.

Có thể cái thế giới truyện của hắn đang xảy ra cái quỷ gì mà hắn thật không rõ nổi. Tuy nhiên thay vì lo lắng hắn nên tập trung vào thứ vừa sức với mình hơn.

Nói thế nào chứ đến chính Trần Võ Sâm cũng cảm thấy mình đã lo nghĩ quá nhiều mà không ước lượng kĩ càng bản thân có thể làm gì mà phải vậy.

Đôi khi sự nhận thức là vô cùng quan trọng. Vị trí của mình trong lòng một ai đó hay tình huống của bản thân có phù hợp để đưa mình vào đúng lựa chọn hay không.

Cho nên Trần Võ Sâm nghĩ sắp tới hắn nên kĩ càng tổng hợp lại về thế giới truyện của mình và nâng cao năng lực của bản thân một cách chỉnh chu hơn nữa.

Tốt nhất ở ru rú trong học viện tu luyện tới cảnh giới như Lệ Lệ rồi hẵng ra ngoài.

….

Cùng thời điểm, đối ứng với câu loạn thế xuất anh hùng hoặc có thể là trò đùa của Vận Mệnh.

Ở trên bầu trời ở một khu rừng gần thành phố Hải Phòng, một thanh niên từ trên rơi xuống, tiếng kêu của hắn thảm thiết khi răng môi và mặt hắn đang gần tiếp xúc với mặt đất.

A A A A A

Bịch ~

Tiếng kêu thất thanh đó im bặt khi hai vật thể v·a c·hạm lẫn nhau và một chàng trai từ dưới đất lồm cồm bò lên, máu mũi chảy dọc trên khuôn mặt hắn nhưng lại không thể giảm bớt đi vẻ điển trai có sẵn đang lưu trên đó.

Thiếu niên này có mái tóc màu vàng, làn da trắng sáng, sóng mũi hắn cao, đôi lông mày thanh tú như mỹ nam tử cùng đôi mắt đen hút hồn như phản ánh lên sự mạnh mẽ và cao lãnh của hắn.

Thậm chí nhìn từ dáng đứng khi hắn lồm cồm bò dậy cùng với trang phục comple đơn giản khiến cho ai nấy nếu không rõ ràng sẽ tưởng hắn là một người nổi tiếng đang gặp trục trặc nên sẽ sản sinh ra thương xót và cứu giúp.

Giữa rừng núi không người, thiếu niên một tay bịt mũi ngăn dòng máu đang chảy ra, đôi mắt quan sát xung quanh tìm phương hướng rồi hắn chạy một mạch về hướng đó, ở đây hắn vô tình thấy được một cô gái đang đứng ngẩn ngơ xem một tán cây trên cao không biết có gì hay ho trên đó.

"Cứu cứu !!!" Thiếu niên tóc vàng như bắt được cọc rơm cứu mạng, hắn vội la lớn và chạy tới chỗ cô gái kia.

Tuy nhiên một đám chim bay ra từ cái cây đó làm cô gái vô cùng khó chịu định quay ra trách mắng tên nào phá hỏng thú vui quan sát của cô thì thấy lại là một anh chàng đẹp trai với biểu cảm khốn khổ thì không khỏi thay đổi cảm xúc, hết thấy khó chịu mà cô tiến tới hỏi han hắn vì thấy đang b·ị t·hương.

"Này anh làm sao thế ? Có ổn không ?"

Thiếu niên tóc vàng nói luôn: "Tôi bị ngã từ trên cao xuống nên cơ thể chịu chút tổn thương, hi vọng cô có thể giúp tôi chút không ? Tôi rất cảm ơn."

Cô gái cũng không phải người máu lạnh gì mà rất sẵn lòng giúp đỡ, dìu dắt chàng trai đưa hắn trở về trung tâm thành phố, tới nhà của cô.

Trên đường cả hai trao đổi qua về nhau thế mới biết anh chàng này tên là Nguyễn Hữu Quang, một người g·ặp n·ạn máy bay. Còn cô gái tên Phạm Tố Tố.

Cả hai người sau đó xã giao một hồi thì biết thêm Nguyễn Hữu Quang năm nay mới mười tám tuổi, kém Phạm Tố Tố hai tuổi cho nên xưng hô cũng đổi lại khiến cho mối quan hệ thoáng kéo gần hơn.

Tuy Phạm Tố Tố không biết tại sao Nguyễn Hữu Quang lại rơi máy bay mà không c·hết lại còn không rõ sao cô không thấy có chiếc máy nào ngang qua nhưng thấy hắn chỉ là một người thường với xương cốt, thân thể đều không có gì đặc biệt thì cô mới không phòng bị mà đưa hắn về nhà trị thương.

Theo cô gái về nhà lúc bấy giờ Nguyễn Hữu Quang mới biết cô gái này thân phận không hề nhỏ vì từ bên ngoài nhìn vào nhà của cô rất to lớn và nằm giữa trung tâm của thành phố, điều này khiến hắn nở một nụ cười gian tà trong thầm lặng bật thốt ra.

"Không thể ngờ mình xuyên không lại vớ bẩm như vậy."

Nguyễn Hữu Quang nói rất nhỏ nhưng sao có thể thoát khỏi tai của cô gái cơ chứ. Cô chỉ một nụ cười tà mị trong thầm lặng mà tiếp hắn vào trong.

Ở đây Phạm Tố Tố đã tỏ ra là một chủ nhà thân thiện và đáng mến khí cung cấp cho hắn những thuốc trị thương thần kì nhất đối với Nguyễn Hữu Quang. Thậm chí cho hắn sử dụng các hệ thống giải trí trong nhà khiến hắn như được trở lại thế giới cũ.

Không chỉ thế Phạm Tố Tố còn chỉ dẫn Nguyễn Hữu Quang tu hành, giúp đỡ hắn trở thành Tu Chân Giả.

Mối quan hệ cả hai người cứ vậy càng ngày càng thêm khăng khít.

Tuy nhiên cuộc vui nào chẳng có ngày tàn.

Nguyễn Hữu Quang càng thả lỏng, bộ mặt thật của Phạm Tố Tố ngày càng lộ ra rõ ràng hơn.

Vào một buổi khi cả dùng bữa, Phạm Tố Tố đã ăn một phần ăn khác với Nguyễn Hữu Quang.

Chương 49 Trò đùa của Vận Mệnh, Nguyễn Hữu Quang (1)