Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tu Tiên Thời Đại
Unknown
Chương 5 Có những việc cần làm thì vẫn phải làm
Nói là vậy nhưng là người xuyên không, Trần Võ Sâm đối với mọi sự vật quanh mình đều phá lệ vui thú.
Trần Võ Sâm nhìn xung quanh, hắn nhìn thấy lác đác có vài người trạc tuổi hắn lựa chọn leo lên bậc thang nhân số không nhiều nhưng đều là có bố mẹ đi cùng. Điều này thoáng làm hắn hơi chạnh lòng nhưng cảm xúc này thoáng vụt tắt vì nhân vật bố mẹ là do hắn viết cho nên giờ có sao cũng phải cắn răng mà chấp nhận.
À ! Một điều hiếm hoi cho Trần Võ Sâm cảm giác xuyên đúng truyện.
Đó là khi hắn thấy dòng người đi lên rất có quy củ không có chen lấn nhau. Điều này được Trần Võ Sâm hắn nhấn mạnh khá nhiều khi viết.
Tuy nói là vậy nhưng nhìn bậc thang nối thẳng lên chín tầng mây, Trần Võ Sâm thấy bồi hồi lắm chứ. Tự tin thế nào được vì hắn đâu có nhớ mình viết ra cái chỗ này ?
Trần Võ Sâm bấm bụng tiến lại gần một học viên, tên này mặt mũi hiền lành, vóc dáng mập mạp chất phác, chưa kể điểm khiến Trần Võ Sâm thấy ấn tượng mạnh là hắn đi một mình không có phụ huynh theo cùng, điều này khiến Trần Võ sâm có thiện cảm hơn với hắn.
Trần Võ Sâm đi tới sát cạnh mập mạp hỏi hắn.
"Này anh bạn ! Hỏi vui đáp lẹ không ?"
Mập mạp này dường như cũng không phải quá thân thiện lại cảnh giác có chút cao lãnh nên hơi muốn xa lánh Trần Võ Sâm, tuy nhiên Trần Võ Sâm cái gì không có chứ riêng mặt dày là có nên lại tiếp tục áp sát.
Mập mạp thấy thế phiền quá cũng gắn gỏng nói: "Có gì mau nói."
Trần Võ Sâm thấy thế cũng vui vẻ: "Hỏi xíu chứ anh bạn bố mẹ đâu sao đi một mình thế này ?"
Một câu hỏi rất vô duyên, Mập mạp bị hỏi vậy cũng có chút tức lắm nhưng vẫn đáp.
"Mồ côi, tự lực thành tài."
Ấy thế Trần Võ Sâm lại hai mắt lóe tinh quang: "Hay quá ! Tôi cũng vậy. Bố mẹ có như không, tôi phải bắt tận sáu chuyến xe để tới đây. Mất tận một ngày rưỡi mà chỉ có một cái bánh mì trứng trong bụng, đói muốn c·h·ế·t. Cơ mà đừng hiểu nhầm, tôi không có tính xin ăn gì đâu chỉ là muốn đồng cảm với bạn thôi."
Trần Võ Sâm vui vẻ nói.
Thế nhưng Mập Mạp nghe vậy thì suýt tại chỗ ngây ngốc.
"Sao ta nghe muốn rơi lệ vậy nè ? Thằng này số nó khổ dữ vậy ?" Mập mạp thầm nghĩ. Trong đầu hắn có cái rắm mà đồng cảm đây thành thương hại luôn rồi. Lần đầu tiên hắn thấy một người lạc quan như vậy lại còn trạc tuổi hắn nữa.
Ở cái tuổi chỉ ăn với chơi, bố mẹ bảo bọc từng chút mà đã phải tự lập làm tất cả mọi thứ. Nói thật Mập Mạp làm không được. Ít nhất là một ngày rưỡi mà một ổ bánh mì nhân trứng là hắn chịu c·h·ế·t nha.
Nhìn thoáng xuống bụng mình rồi lại nhìn lên Trần Võ Sâm, trong đầu Mập Mạp thoáng ngân lên bài "Kiếp đỏ đen" dù nó không giống lắm nhưng cái đói thì khá giống.
Vì vậy Mập Mạp nhìn Trần Võ Sâm thoáng hiền hòa hơn: "Được rồi, cậu cũng khổ quá rồi đấy. Liệu cậu có sức mà leo thang không thế ?"
Ánh mắt Mập Mạp nhìn làm Trần Võ Sâm có điểm là lạ, tuy nhiên hắn không nghĩ nhiều thế chỉ thắc mắc: "Sao vậy ? Thang này nối lên có dài không ?"
"Dài ? Nó đâu gọi là dài nó gọi là thẳng tắp thông Thiên được không ? Cậu ở tỉnh xa lên không biết chứ muốn vào học viện thì việc leo Thăng Thiên Thang là bắt buộc. Đây như một cửa ải đầu tiên mà muốn thành tiên phải vượt qua vậy. Quá trình này gọi là Phàm Nhân Chi Lộ."
"Ồ !!!" Trần Võ Sâm ồ lên. Thực tế hắn đang nghĩ lần thứ N : "Mình có viết như thế sao ?"
Thực sự chuyện ngoài ý muốn nó đã quá nhiều rồi, Trần Võ Sâm đã quen luôn với nó.
"Vậy sao trên đầu tôi thoáng hay thấy có Phi Kiếm lướt qua hay là trực thăng vù vù trên đầu ?" Trần Võ Sâm hỏi.
Mập Mạp nghe thế thì chỉ tỏ ý khinh thường, hiên ngang đứng thẳng lưng nói : "Những kẻ không có chí tiến thủ mà thôi. Cậy nhà có tý tiền, quyền nên muốn đi cửa sau."
"Chứ không phải chúng ta nghèo nên không có tiền nên phải đi bộ lên trên sao ?" Trần Võ Sâm hồn nhiên nói. Thực ra hắn chỉ đang nghĩ việc ngày nào đi học mà cũng leo thang như này thì . . . Niệm.
"..." Mập mạp.
"Dù sao thì đó không quan trọng phải không ? Việc của họ là của họ. Chúng ta là chúng ta. Nhưng mà cậu tên gì, trao đổi tý đi, cứ gọi tôi là Phùng Thế Minh nhé."
"Trần Võ Sâm. Rất vui được gặp cậu."
Cứ thế hai con người gặp nhau và làm quen như thế.
Dù vậy quãng đường đi lên đúng là rất xa, Trần Võ Sâm nhận ra là không phải có Phùng Thế Minh đi cạnh để nói chuyện thì hắn sẽ nhàm chán đến c·h·ế·t mất.
Lúc này cả hai sau cả tiếng đi thì cũng đã lên tới nơi tập trung. Nói là thế vì phía đằng xa vẫn thấy các bậc thang nhưng chỗ này theo như Phùng Thế Minh đã là điểm tới.
"Ở đây thôi, không cần đi lên nữa. Các học viên năm nhất chưa có quyền đi lên cao hơn. Nghe nói trên đó là nơi các ban giám hiệu nhà trường và các khối ở mà các học viên mới vào chưa có được xếp thì chưa có thể lên. Mà theo như ta biết thì chúng ta giờ phải làm Ngoại môn đệ tử đã.
"Ồ !" Trần Võ Sâm gật đầu không ngạc nhiên, thường thức tu chân giới thôi chả có gì mới lạ.
"Xếp hàng đi kìa. Ưu tiên cậu trước." Nói xong Phùng Thế Minh cũng xếp ngay sau lưng Trần Võ Sâm.
Hàng thì nói dài cũng không quá dài tuy nhiên có chút lộn xộn vì Trần Võ Sâm thấy rất nhiều người từ đâu xuất hiện chen hàng. Điều này khiến hắn rất khó chịu.
"Này ! Thế Minh. Người ta chen hàng như vậy có được sao ? Cứ bị chen thế này mãi bao giờ tới lượt chúng ta cơ chứ ?"
Phùng Thế Minh nghe vậy chỉ nhún vai: "Đành chịu thôi chứ sao ? Làm được gì cơ chứ ? Ấy ấy, đi đâu đấy." Phùng Thế Minh la lên khi hắn thấy Trần Võ Sâm bỗng tách ra khỏi hàng ra vỗ vai một tên nhóc đang chen lên cùng đám bạn của hắn.
Tên này đang cười nói trêu đùa rất vui vẻ với hai người bạn thì bỗng một cánh tay vỗ vào lưng hắn.
"Cậu này có phiền không nếu như xuống sau đừng chen hàng ảnh hưởng tới người khác ? Làm ơn." Trần Võ Sâm lịch sự nói, ở cuối câu còn thêm kính từ rất lịch sự.
Thế nhưng cậu nhóc này không hề lĩnh tình, thậm chí còn tỏ ra rất khó chịu. Mà cũng không trách vì ở đây cũng toàn trẻ con, tuổi không quá mười thì lấy đâu tôn trọng ?
Cậu nhóc bĩu môi giọng điệu âm dương quái khí, mở miệng là đã thấy tục:
"Cái thằng ranh ở đâu ra vậy ? Tao đấm c·h·ế·t cả nhà mày giờ ?"
Trần Võ Sâm nhíu mày. Nhìn qua thì hắn trông cũng trạc tuổi với cậu nhóc này nhưng tuổi tâm hồn hắn vẫn là một thanh niên hơn hai chục tuổi, sự thô lỗ này hắn vẫn khá khó chịu.
"Chú ý cái miệng của mình đi cậu ơi ! Mời cậu về hàng của mình đi đừng ảnh hưởng người khác."
Trần Võ Sâm vẫn rất tử tế nói.
Tuy nhiên đổi lại sự tử tế đó là một nắm đấm tới rất bất ngờ nhưng Trần Võ Sâm vẫn phản xạ kịp mà né tránh.
"Tao @#!@$ mày, Muốn c·h·ế·t hả ? Tao @$#@ mày !"
Lần này cậu nhóc tỏ ra rất khó chịu, nắm đấm vung lên liên tục.
Tuy nhiên trẻ con thì vẫn là trẻ con. Trần Võ Sâm cũng chả cần biết tu luyện hay đánh nhau cũng có thể dễ dàng né tránh và đưa ra phản công.
Chỉ thấy Trần Võ Sâm nhẹ nhàng lách sang hẳn một bên đấm thật mạnh vào bụng của cậu nhóc đó.
Cú đấm này Trần Võ Sâm cũng vung toàn lực vì hắn không biết thế giới này trẻ con như nào. Tuy vậy hẳn là hắn đã quá đánh giá cao vì sau cú đấm như thôi sơn đó, cậu nhóc nọ phun cả một ngụm nước miếng ngã xuống đất ôm bụng khóc không ra hơi.
Hai đứa bạn hắn thì thấy vậy sợ đứng nghệt ra không biết làm gì.
Chưa kể điều này cũng thu hút tới rất nhiều ánh nhìn của người xung quanh.
"Ủa mấy thằng này làm gì vậy nhỉ ? Đánh nhau sao ?"
"Êu êu, đánh nhau kìa ? Vui vui !"
. . .
Những tiếng xì xào, tiếng vui thích ngây ngô của trẻ con thu hút một số giám thị tới.
"Chuyện gì xảy ra ở đây ?" Một giám thị lại gần hỏi, người này cũng đã có tuổi với mái tóc hoa râm và đôi mắt nghiêm nghị.
"Bạn này chen hàng thưa thầy xong ra tay đánh em ạ." Trần Võ Sâm nói.
Lúc này Phùng Thế Minh cũng lao ra vội vã nói đỡ: "Đúng thưa thầy ! Bạn Võ Sâm xuất thủ chỉ là vì tự vệ thôi ạ."
Nói là thế nhưng sau lưng Phùng Thế Minh đã ướt đẫm mồ hôi vì lo lắng. Hắn không ngờ Trần Võ Sâm lại liều mạng đến thế. Chưa vào học viện đã đánh người. Hắn không sợ vì thế mà không được nhận vào học viện sao ?
"Tự vệ ?" Vị giám thị nhăn mày nhìn lại kẻ ôm bụng nằm dưới đất đang khóc nấc cụt, ho khan. Xong hắn lại nhìn tới người đang đạm nhiên đứng nhìn hắn với một đôi mắt hết sức bình tĩnh Trần Võ Sâm. Trong đầu hắn thầm nghĩ: "Đây là điều đúng để nói ở một đứa trẻ sao ?"
Phản công sắc bén, ra đòn dứt khoát, đánh xong không kiêu ngạo khoe khoang, thái độ bình tĩnh dửng dưng. Này là việc một đứa nhóc mấy tuổi có thể làm ra ?
Lúc này dưới đất cậu nhóc kia đã sau ho khan có thể cất tiếng, tuy nhiên hắn không nói gì chỉ khóc mếu máo, tiếng khóc vang trời khiến cho bao đứa nhóc khác thấy vô cùng khó chịu bịt tai.
Trong khi đó ánh mắt của vị giám thị kia khi nhìn tới chỉ như muốn nói: "Đây mới là phản ứng đúng a."
Tuy vậy công tư phân minh. Nếu như là tự vệ vậy cũng thôi, chưa kể trẻ con đánh nhau, hắn làm được cái quỷ gì ? Trong khi cả 2 đứa còn chả phải học viên của trường.
"Thôi ai về vị trí của người ấy đi. Lần tới đánh nhau nữa đuổi không cho lên. À em học sinh này tên gì ?" Giám thị hỏi tới Trần Võ Sâm.
"Trần Võ Sâm thưa thầy." Thái độ không kiêu ngạo, không siểm nịnh.
"Ừm ! Về vị trí đi." Vị giám thị nói sau đó đi lại vị trí cũ của hắn.
Cùng lúc đó Phùng Thế Minh cũng vội vã kéo tay Trần Võ Sâm về lại hàng trước bao ánh nhìn của mọi bọn trẻ xung quanh.
"Trời ạ tổ tông của tôi." Về tới hàng Phùng Thế Minh đã lên một bài ca, Trần Võ Sâm chỉ nghe không đáp.
Bởi lẽ Trần Võ Sâm biết, "Có những việc cần làm thì cũng phải làm."