Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tu Tiên Thời Đại
Unknown
Chương 6 Vì em là thiên tài
Xếp hàng theo thứ tự để tới lượt cũng không lâu. Rất nhanh thì tới lượt Trần Võ Sâm, đứng trước bàn, Trần Võ Sâm cũng chả cần chứng minh thân phận như nào chỉ cần đứng lên một cái máy đo chỉ số.
Sau đó thì tiến sang một bên ngồi xổm đợi gọi tới tên, vô cùng đơn giản cứ như xếp hàng mua cái bánh mì một trứng vậy.
Bởi lẽ chỉ là tiến nhập làm ngoại môn để tử thì không có nhiều kiểm tra gì, theo như Phùng Thế Minh nói lúc cả hai leo thang thì việc kiểm trả chỉ là xét xem có Duyên Tiên hay không.
Người Tu Luyện khác với người Thường cũng chính là ở điểm đó. Có những người chú định sinh ra dù công pháp có cao cấp ra sao, thần kỳ thế nào nhưng phàm căn, phàm tuệ thì cũng không thể tu luyện công pháp, tẩy kinh phạt tủy, bước lên con đường tu luyện trở thành Tiên Nhân. Trừ khi có ngoại lực siêu nhiên nào đó nghịch thiên cải mệnh.
Nhưng quay lại ý chính...
Những người kém số này gọi là Phàm Nhân và Phàm Nhân chỉ có thể sống với cái mệnh đó chung thân suốt đời, suốt kiếp. Và số lượng người không có Duyên Tiên này rất nhiều. Trần Võ Sâm lúc viết không có để con số khoa trương như một ngàn chọn một nhưng một trăm chọn một thì vẫn là có.
Tuy vậy Trần Võ Sâm tuyệt nhiên không lo lắng mình bị loại. Dù sao cũng là người mở ra Linh Đài, bị loại mới lạ.
Phải biết Duyên Tiên xét duyệt ở đây là ám chỉ việc có tu luyện được Tiên Pháp hay không thôi. Máy móc đo ở đây là sự thích ứng với Linh Khí trong cơ thể. Hấp thụ được Linh Khí hay không.
Nếu cơ thể có thể tiếp thu là đã có Duyên Tiên rồi. Mà Trần Võ Sâm hắn nào chỉ có thể hấp thụ ? Nếu không phải máy móc chỉ là đo, mà không phải là thả ra linh khí, Trần Võ Sâm sẽ mạnh mẽ hấp thụ cho no luôn Linh Đài đang đói khát của hắn.
Chỉ trách khí cụ ở đây quá nghèo nàn, Trần Võ Sâm rất sầu não.
Trông thấy biểu cảm sầu này của Trần Võ Sâm, Phùng Thế Minh lại tưởng Trần Võ Sâm lo lắng sẽ rớt, vội vã an ủi.
"Ầy ! Võ Sâm đừng quá lo lắng. Những người tuấn tú như chúng ta có trượt ra ngoài cũng có thể bán nghệ cầu tài, nhân sinh làm cái nghệ sĩ hay idol cũng không tệ. Đừng lo lắng quá."
"Bán nghệ cầu tài ? Làm cái idol ? Rắm thí à ! Làm gì có cái tài đó." Trần Võ Sâm rất đậu đen, rau muống ngẫm.
"Làm cái tài xế xe Grab còn được. Làm nghệ sĩ hay thần tượng thì chắc thôi đi." Trần Võ Sâm cười xùy nói.
"Xí ! Không có tiền đồ ! Ngươi mà nghĩ vậy ba mẹ ngươi ở trên cũng muốn đội mồ dậy lột da ngươi." Phùng Thế Mình ngồi xổm xuống bên cạnh cất tiếng dọa nạt.
"Ba mẹ tôi chưa có c·hết !" Trần Võ Sâm xụ mặt nói.
"…" Phùng Thế Minh.
"Dù nói là vậy nhưng ý tôi là ông phải lạc quan lên á !" Phùng Thế Minh vội chỉnh lại ngôn ngữ mà nói.
Lúc này cũng có tiếng gọi tên hắn vang ra.
"Trần Võ Sâm là ai ? Tới đây !"
Tiếng gọi rất to, nãy giờ gọi cũng rất nhiều nên cả hai cũng thấy thành quen.
"Đi vào đi, chúc may mắn." Phùng Thế Minh vỗ vai ra vẻ anh lớn, cười nói.
"Sẽ... Khì Khì !" Trần Võ Sâm cười tươi nói.
Đi theo người đàn ông gọi mình, Trần Võ Sâm vào một căn phòng hệt như căn phòng phỏng vấn xin việc như thời hắn xin đi làm nhân viên ở công ty.
Ở đây đã xếp hàng một đám con nít ngồi đợi vào trong phỏng vấn. Điểm Trần Võ Sâm thắc mắc là phụ huynh nãy đưa con tới khi hắn leo thang thấy đâu ? Tuy vậy nó cũng không quan trọng.
Trần Võ Sâm không cần đợi quá lâu đã tới lượt mình, khi hắn bước vào trong, đằng trước hắn đã là ba vị trung niên, ngồi đợi sẵn.
Điều này làm Trần Võ Sâm thấy lạ như thể họ luôn ngồi ở đó vậy.
"Đừng căng thẳng, hãy thả lỏng. Em có biết mục tiêu mình muốn đạt được khi tới đây không ?"
Chưa kịp định hình về không gian hay con người, câu hỏi đầu tiên đã tới rất bất chợt nhưng Trần Võ Sâm thanh niên hai sáu tuổi trong hình hài đứa trẻ bảy tuổi không hề nao núng đáp.
"Em muốn bước lên con đường tu tiên, trường sinh bất tử."
"Ồ !" Người hỏi là vị trung niên ở giữa và cũng là hắn tỏ ra ngạc nhiên trước câu trả lời của Trần Võ Sâm.
Vốn là nói một điều nghe chín chắn như vậy không nên nghe ra từ miệng của một đứa trẻ.
Tuy vậy cũng không phải không có. Soạn văn mà thôi, phụ huynh ép con học thuộc cũng không khó.
"Em nghĩ em có thể làm được không ? Cơ sở gì cho em tự tin đó."
Lại là một câu hỏi khá là sách giáo khoa, tuy nhiên Trần Võ Sâm vẫn đáp nhưng cách đáp của hắn lại hơi khác thường quy.
"Vì em là thiên tài." Trần Võ Sâm nói rất chắc nịch.
Năm chữ từ miệng hắn thốt ra mang theo một sự tự tin không thể phủ định.
Điều này làm vị trung niên ở giữa thoáng cái sửng sốt. Điều này cũng cho thấy năm chữ Trần Võ Sâm thốt ra cũng làm hắn bất ngờ không nhẹ.
"Vì em là thiên tài ? Có cả cái cách trả lời như vậy ?" Vị trung niên thầm nghĩ.
Đôi mắt hắn rất linh động biến hóa liên tục nhìn tới Trần Võ Sâm như thể muốn nhìn cho ra xem cái gì khiến cậu nhóc trước mắt này lấy làm cơ sở để tự tin như vậy.
Tuy nhiên hắn không thể.
Trẻ nhỏ ở dưới 8 tuổi là rất khó đánh giá được gì vì Linh Khí còn chưa tồn tại trong cơ thể cho nên dù nhìn sao cũng chỉ là một phàm nhân không hơn. Mà nếu muốn kiểm tra luôn cũng phải đợi Linh Khí nhập thể, tiến hành đôt phá Luyện Khí Kỳ nhất đoạn. Nói thật bước này nhanh chậm rất khó nói.
Nhanh thì chưa chắc là thiên tài, chậm thì cũng chưa chắc không phải thiên tài.
"Nói cụ thể hơn đi. Thầy không hiểu." Vị trung niên nhân lần đầu tiên vứt tệp câu hỏi mẫu mà hắn áp dụng hỏi các học viên khác sang bên, hắn hỏi câu hỏi xuất phát từ sự tò mò của hắn.
Thấy vậy Trần Võ Sâm chỉ mỉm cười nhẹ: "Em có Linh Đài. Thầy không tin có thể vứt em vào ao đầm Linh Khí để em thể hiện."
"Ao đầm Linh Khí ? Em vậy mà còn biết cái đó ?" Vị trung niên thêm lần nữa bị bất ngờ nhưng hắn lại lắc đầu liên tục.
"Làm gì có cái lý đó. Chỉ khi em là đệ tử thân truyền của một vị Hộ Pháp trở lên mới có tư cách vào Ao Đầm Linh Khí một lần một năm, về tư cách là em không có tuy nhiên ở đây có Linh Khí Ngọc, Em thử hấp thụ xem."
Vị giáo viên này quả nhiên ôn tồn nói lại lôi ra một viên ngọc màu xám trắng.
Trần Võ Sâm thấy vị giáo viên không bị dính mưu cũng chỉ hơi nhẹ thất vọng cũng không rầu, chủ động đưa tay tiếp lấy viên ngọc.
Ngọc vào tay cảm giác mát lạnh từ ngọc đem lại khiến cả linh hồn lẫn thể xác Trần Võ Sâm vô cùng thư sướng.
"Ồ ! Cảm nhận Linh Khí rất nhanh đi ! Hấp thụ cũng không chậm." Vị giáo viên gật đầu tán thưởng. Dù với hắn việc hấp thụ nhanh hay chậm không là vấn đề gì nhưng từ việc Trần Võ Sâm nói kiêu ngạo như vậy hắn xem ra vẫn coi như là có chút vốn liếng.
Dù vậy bước khó vẫn còn ở đây.
Hấp thụ là một chuyện nhưng chuyển hóa nó làm Linh Khí cơ thể lại là một chuyện khác. Giống như là ăn uống một dạng, ăn vào dễ, ăn xong hấp thụ tối đa nguồn dinh dưỡng được hay không còn rất khó nói.
Lúc này Trần Võ Sâm chỉ cảm thấy rất dễ chịu, Linh Khí từ quả cầu vào cơ thể hắn như dòng nước mát tưới tắm từng thớ cơ, thớ thịt hắn rồi chạy vào tâm thất rồi tiến tới Linh Đài của hắn. Tốc độ rất nhanh, rất quen thuộc dù hắn không cần dẫn dắt.
Điều này làm cho Linh Đài vốn đang ở màu xám chưa kích hoạt của hắn thoáng bừng lên màu sắc.
Những điểm sáng như nét cọ vẽ chấm lên bức tranh không màu làm cho Linh Đài hắn thoáng tươi sáng lên.
Vị giáo viên nọ cũng nhìn ra điều đó, ánh mắt từ bình tĩnh thoáng có chút kích động.
Tuy nhiên như ngọn nến trước gió, nó chợp tắt.
"Cái quỷ gì ?" Vị giáo viên bật thốt lên, lúc này hắn mới nhận ra Linh Khí Châu từ màu trắng xám đục giờ đã thành quả cầu thủy tinh pha lê trong suốt như kính.
"Linh Khí của Luyện Khí Kỳ Tam Đoạn vậy mà cứ thế hết ? Mới sạc đầy hôm qua nha ! Khoan đã . . .Ao Đầm Linh Khí ? Không lẽ tiểu tử này cần rất nhiều Linh Khí thật ?"
Về cơ bản vị giáo viên đã hoàn toàn tin tưởng Trần Võ Sâm nói, thậm chí còn có ý vị sâu xa thêm. Tuy nhiên càng là thế hắn càng không muốn Trần Võ Sâm tỏ ra đắc ý nên vội vã chỉnh lại giọng, bình tĩnh nói.
"Kiểm tra thế thôi. Em có thể ra ngoài đợi lúc sẽ có người tiếp dẫn em vào học viện."
Vị giáo viên từ tốn nói che giấu tâm tình rất tốt dù rất kích động nhiều lắm. Nhưng có quy định bảo mật nên hắn dù biết nhưng cũng chỉ dám thầm nghĩ trong lòng, mặc niệm hai từ: "Linh Đài."
Nhưng Linh Đài là gì ? Ở nhiều người nhìn vô là Linh Căn, là căn bản của một Tu Chân Giả.
Nếu nói trăm người chưa chắc có một người Tu Chân thì, Linh Đài ý chỉ triệu người mới có một. Bởi lẽ có Linh Đài là trăm phần trăm sẽ là Kết Đan Kỳ rồi. Cảnh giới như vậy ở trong học viện cũng đã có thể là Hộ Pháp.
Chưa nói mở Linh Đài còn trước khi cất bước tu luyện sao ? Đó là hắn chưa từng có nghe thấy. Bởi đấy là điều không thể. Giống như ví việc Linh Đài như nước, Linh Khí như bình vậy chưa có Linh Khí sao tạo ra được Linh Đài ? Không có bình sao chứa nước ? Không có mẹ sao sinh ra con ? Quả trứng có trước hay con gà có trước ? Mẹ sai hay bố sai ? (Vô) là có hay là không có ?
Tất nhiên Trần Võ Sâm cũng hiểu cho cảm xúc của vị giáo viên này khi tỏ ra bình thường như thế.
Bởi lẽ Trần Võ Sâm thấy cũng nên như vậy.
"Vậy em ra ngoài." Trần Võ Sâm đạm nhiên nói.
Tuy nhiên ở trong mắt vị giáo viên, Trần Võ Sâm đây rõ ràng là đắc ý.
Nhưng mặc kệ. Việc này quá lớn mình giám quan nhỏ như hắn không thể đảm đương được. Cho nên hắn vội vã gọi điện một cuộc điện thoại ra ngoài.