Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 7 Thằng nhóc này đúng là rất khá

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7 Thằng nhóc này đúng là rất khá


Tuy nhiên khung cảnh này cũng sớm bị tiếng gõ cửa phá đi.

Cùng lúc đó Trần Võ Sâm đợi ở ngoài một lúc cũng thấy Phùng Thế Minh ra, tuy nhiên nhìn khuôn mặt của hắn lại không quá vui vẻ.

Phùng Thế Minh rất khinh bỉ liếc mắt nhìn Trần Võ Sâm giải thích. Lúc này hắn có chút hối hận khi nhận huynh gọi đệ với một phàm nhân thiếu hiểu biết cơ bản đến tận gốc rễ như Trần Võ Sâm.

. . . .

"Cậu thực sự có thể đối đáp hào hứng cho người khác có động lực nói chuyện cùng được không ?" (đọc tại Qidian-VP.com)

"Chịu rồi ! Thấy mặt cứ buồn buồn nên không đoán được." Trần Võ Sâm thấy không phải vì trượt mà Phùng Thế Minh buồn thì coi như cũng thở phào một hơi.

"Vào đi !" Lão nhân nói nhưng không rời mắt quân cờ.

Tuy nhiên ngay khi Phùng Thế Minh định phát tác thì trông thấy cô gái hắn vội im bặt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 7 Thằng nhóc này đúng là rất khá

Điều này làm Trần Võ Sâm thoáng lo lắng.

"Thực ra cũng chả phải gì ! Chỉ là triển lộ ra rồi nhưng không có kết quả như mong muốn." Phùng Thế Minh mặt buồn rười rượi nói.

Gì đây Trần Võ Sâm, Thực lực không có cũng cho vào báo cáo ? Rảnh quá ha, xếp cho đủ số ? Gì nữa đây, Linh Đài khai mở, vứt … á ? Linh Đài ? Cái quỷ gì ? Tiếp, tiếp tới đây."

"Cậu nhóc ăn nói linh tinh cẩn thận b·ị đ·ánh cho biến hình." Cô gái giọng hờn dỗi nói.

"Lệ Lệ ! Tôi nói với cô bao nhiêu lần về việc tôi rất ghét sự thiếu chỉnh chu trong công tác rồi ? Cái gì mà báo cáo đã có thành quả ? Chiều có học viên tài tiềm năng hơn thì sẽ báo cáo tiếp ? Bộ cô coi tôi là gì ? Rạp xiếc à ? Sáng diễn một ca, chiều diễn thêm một show nữa ? Lệ Lệ ! Cô thấy tôi giống con khỉ đạp xe tay đang ăn chuối lắm hả ?"

"...." Lão nhân.

"..." Trần Võ Sâm.

Còn gì nữa ? Thiên sinh Cự Thể ? Thực Lực Luyện Khí Kỳ Lục Đoạn ? Nghe cũng được hơn đám còn lại nhưng không phải nhà cô lúc bái nhập ta là thực lực Luyện Khí Kỳ Cửu Đoạn sao ? Lúc đó ta nhìn cô đáng thương mới châm chước nhận cho giờ lôi ra cái nhóc mới Luyện Khí Kỳ Lục Đoạn là có ý gì ? Khè ta thiên phú cô tốt hả ? Vứt.

"Đó là đại diện cho thiên tài đó đồ ngốc ! Không pháp môn tu luyện, không trải qua tôi thể mà cảnh giới tự nhiên đã thành tiên nhân ý vị tiềm năng tu tiên to lớn đó. Ngốc Tử !!!"

"Trưởng lão ! Nay đã có báo cáo tuyển sinh ạ." Một cô gái bước vào, lời lẽ ngắn gọn vào thẳng vấn đề nói ra.

"Tại sao ? Bởi tôi có tài được không ? Tôi đã là Luyện Khí Kỳ tu sĩ rồi nhé ! Còn là Luyện Khí Kỳ nhị đoạn nữa !!!"

"Em . . . em xin lỗi ạ !" Phùng Thế Minh khép lép đến lạ, cúi gập người nói ra những lời xin lỗi rất chân thành mà không biết ở nhà hắn có nói với bố mẹ mình thế bao giờ không.

"Thì ? Cậu chắc cậu đang hiểu ý nghĩa việc cậu cần hiểu là gì không để tôi nói cho mà hiểu ?"

"Thằng nhóc này đúng là rất khá." Cả hai người đồng thời nghĩ.

Cùng thời điểm đó, từ một nơi rất cao phía trên tầng mây.

"Tôi vốn muốn là bản thân mình triển lộ thành tích xong sẽ hấp thụ đến một số tiếng trầm trồ rồi một số đại nhân vật sẽ tới rồi từ đó cất cánh lên làm đệ tử nội môn hoặc là đệ tử thân truyền của một vị Hộ Pháp nào đó."

Vũ Giao Oánh, mị hoặc trời sinh ? Thực lực Luyện Khí Kỳ Ngũ Đoạn. Nhưng nữ giới thiên tu mị hoặc không phải loại của ta, vứt.

"Hửm ? Kiên quyết vậy ? Có gì tốt xem cơ chứ ?" Vị lão nhân thấy cô gái đến cả quỳ tạ lỗi vẫn kêu mình xem hồ sơ cũng thoáng có chút tò mò tay cầm lên mở ra xem.

Đây quả thật là thông sát tâm hồn hai đứa nhỏ.

"Ừm tự dưng thấy đỡ nóng hẳn ! Nhật thực hả ?" Phùng Thế Minh lẩm bẩm, tuy nhiên Nhật Thực giáng lên đầu cậu một cú đấm đau điếng.

Cạch ! Tiếng quân cờ vang lên thanh thúy rất có âm lực, vang lên chấn động cả căn phòng tạo ra một luồng gió không nhỏ làm rung cả bàn cờ.

"Ồ ! Rất sớm nha, nay mới hơn mười rưỡi trưa đã có báo cáo sao ? Hết người đăng ký hả ?" Nói là vậy nhưng lão nhân vẫn không buông quân cờ xuống mà chăm chú ngắm nhìn nó và ngón tay đang kẹp của mình. Thật không rõ lão có đang tập trung nghe báo cáo không hay chỉ đơn thuần nói qua loa cho có lệ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tuy nhiên lão đã đánh giá quá cao bản thân.

"Thiên phú mà cũng có thể nhìn từ ngoài mà thấy sao ?" Trần Võ Sâm hồ nghi hỏi.

Ái Ui !

Bởi lẽ cô gái có sức vóc hết sức là to lớn, khổ hình thì vĩ đại đúng nghĩa. Ý ở đây chính là tất thảy.

Đến đây cả hai thống nhất không cần nhìn mặt nữa, vì giờ khuôn mặt có xinh cũng đã không thể cứu chữa gì với thân hình quá đỗi đàn ông này. (đọc tại Qidian-VP.com)

Càng đáng nói thay ở trong một căn phòng lớn chỉ có một mình lão nhân vậy. Thành thử ra nhìn có chút nhàm chán và trống rỗng.

Tuy nhiên cô gái giọng lại lười biếng vang lên: "Sư phụ, người còn chưa cho con đứng lên sao đi ạ ?"

Cộc ! Cộc !

"…" Cô gái nọ.

Lão nhân già đứng phắt dậy, vội vã nói.

Nghe vậy lão nhân đâu có ngu mà không biết con hàng này là đang vòi vĩnh. Dù sao cũng là sư đồ không biết bao lâu.

"…" Phùng Thế Minh.

Tuy vậy cô gái đó đã tập sớm thành quen dường như cũng không để ý.

"Khá lắm ! Biết ngay lão giấu vài viên mà." Cô gái rất đắc ý nghĩ nhảy chân sáo rời đi.

Lê Bảo Lâm, thiên tài cơ giới, cảm ngộ linh khí: Ưu, thực lực Luyện Khí Kỳ Tam Đoạn. Cơ mà mọt sách ? Lại còn mọt từ nhỏ ? Cho Lưu lão đầu thì hơn, mắc mớ gì tới ta, vứt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phía trước hắn là một bộ bàn cờ, phía trên là ngổn ngang các quân cờ trắng đen nằm ở các vị trí khác nhau nhìn qua cũng không có gì trật tự. Ở gần hơn thì có ly trà đã sớm nguội hẳn đã bị hắn gác lại trong sự mải mê với quân cờ vây.

Chỉ thấy lão nhân từ trong túi móc ra một viên thuốc dạng con nhộng nhét thẳng vào mồm cô gái rồi chân đạp thẳng cô gái ra ngoài, lúc đạp không quên la lớn: "Cút !!!"

"Sư phụ ! Đồ nhi biết lỗi. Xin sư phụ tha thứ xem qua hồ sơ ạ."

"Phạm Văn Xách, trực hệ của lão già Vũ Kiếm Tiên ? Đánh giá cảm ngộ Ưu, thực lực Luyện Khí Kỳ Ngũ Đoạn, là một thiên tài tuy nhiên đã có sư thừa, vứt.

Một vị lão nhân tay đang kẹp quân cờ vây giơ lên không ngắm nghía, miệng hắn luôn lẩm bẩm: "Này phải không nhỉ ? Nó có đúng không ?"

"Cái quỷ gì nữa ? Con nhóc này ! Ngươi đây là đang đại nghịch bất đạo, muốn đảo quyền hả ? Đứng, đứng lên ! Rồi cút đi mời đứa bé đó lên đây !!!"

Tuy vậy thái độ hờ hững của Trần Võ Sâm làm Phùng Thế Minh như con mèo bị giẫm phải đuôi nhẩy cẫng lên."

Lão nhân gấp gáp tới nỗi còn đích thân chạy tới đỡ cô gái đứng lên như rất sợ cô gái sẽ ăn vạ quỳ tiếp.

Tuy nhiên. . .

Tuy vậy cô gái không giận dữ, ngược lại rất vui vẻ nuốt viên đan cái rụp, cả cơ thể tinh khí tràn đầy, tu vi theo đó cũng tinh tiến thêm chút.

"Báo cáo sớm vì nay đã có thành quả thưa Trưởng Lão. Còn nếu chiều lại có học viên tiềm năng hơn thì sẽ báo cáo tiếp." Cô gái nói chậm rãi rồi để tệp hồ sơ lên bàn, một số cá nhân tiêu biểu, cô đều để lên trên đầu.

Cùng lúc đó cô gái cảm nhận được một uy áp khó chịu tập trung về phía cô làm cô căng thẳng khôn cùng, trán lấm tấm mồ hôi.

"Nghe mà muốn bại não, cậu cứ nói đi." Trần Võ Sâm nghe một hồi mà muốn choáng não.

Cô gái to lớn với chiều cao gấp 2 lần Trần Võ Sâm và Phùng Thế Minh, thân hình thì như lực sĩ với cơ bắp cuồn cuộn ẩn hiện sau lớp áo vest bó sát ôm chặt người cộng thêm cơ ngực to hoành tráng như hai cái loa trước ngực.

Lúc này đột nhiên một bóng hình to lớn xuất hiện tạo nên một bóng râm to lớn che cho hai người.

"Sao vậy ? Không đỗ sao ?" Trần Võ Sâm hỏi.

"Ồ ! Tại sao lại nghĩ vậy ? Cơ sở nào ?" Thoáng chốc không hiểu sao Trần Võ Sâm cảm thấy mình cứ như vị ngồi phỏng vấn trong kia, đưa ra những câu hỏi nhàm chán.

"Thì ?" Trần Võ Sâm hồ nghi hỏi. Bởi nếu nói theo thuyết của Phùng Thế Minh thì nãy giờ Trần Võ Sâm cũng thấy không thiếu mấy cậu nhóc khí tràng mạnh mẽ, xem ra cũng kiểu đạp qua cửa bước vào tu chân giới như Phùng Thế Minh.

Nói đến đây lão nhân đã không nói nữa, khuôn mặt cũng không tỏ ra gì là đang giận dữ nhưng cô gái đã vội quỳ sụp xuống.

"Rắm thí ! Cậu nói xà lơ cái gì vậy ! Tôi nhìn thiên phú thế này mà có thể trượt sao ?"

Cô gái có đứng lên nhưng lại tỏ ra yểu điểu thục nữ, mệt mỏi, lười biếng: "Sư phụ à ! Con cần ngồi nghỉ tý con mới đi được, tu luyện mệt mỏi sức leo lên tháp tìm sư phụ đã cạn rồi."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7 Thằng nhóc này đúng là rất khá