Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tu Tiên Thời Đại
Unknown
Chương 62 Ác Quỷ Ghẹo
Trần Võ Sâm ngồi khóc tu tu như một đứa trẻ cho đến mãi sau hắn mới bình tĩnh lại được mà quay trở lại thực tại biết mình đã hơi phát tiết cảm xúc quá.
"Xin lỗi." Trần Võ Sâm nói với Ghẹo.
Trong khi đó Ghẹo lại chỉ cười một cách rộng lượng. "Không có vấn đề gì thưa ngài. Đây là điều bình thường khi ai đó tới đây và quan sát Vách Hồi Ức.
Trần Võ Sâm nghi ngờ chỉ dải ánh sáng dài này mà hỏi lại.
"Đây chính là Vách Hồi Ức ? Thứ này có thể soi được những hình ảnh nội tâm và ký ức của một người sao ?"
"Chính xác thưa ngài." Ghẹo nói.
"Vậy bên kia ?" Trần Võ Sâm chỉ về phía Vách còn lại của hắn.
"Đấy là Vách Vọng Dương Gian và tôi nghĩ ngài sẽ không nhìn thấy gì ở đó đâu nên không cần thử." Ghẹo lại giải thích một cách cặn kẽ.
Tuy nhiên nghe vào tai Trần Võ Sâm thì có chút hơi chói tai khiến hắn muốn hỏi lại.
"Tại sao ta lại không thấy rõ ? Không phải ở đây ta đã nhìn lại được Hồi Ức của mình sao ?"
Ghẹo thấy Trần Võ Sâm có vẻ nghĩ lầm về hắn nên lên tiếng giải thích.
"Vấn đề không phải ở đó thưa ngài ! Ý tôi muốn nói là ngài chưa có c·hết nên Vọng Dương Gian ngài sẽ không nhìn thấy những thứ chấp niệm ngài chưa buông bỏ."
"…" Trần Võ Sâm nghe mà vẫn thấy nhức cái đầu.
"Haizz, thôi hãy để tôi cho ngài xem một ví dụ." Nói xong Ghẹo phất tay lên, một lớp màn ảnh xuất hiện trước mặt Trần Võ Sâm.
Trong màn ảnh, Trần Võ Sâm thấy một ông lão đang thông qua Vách Dương Gian để nhìn một không gian khác.
Trong không gian này có một hộ gia đình và những đứa trẻ trong nhà đó đang làm gì và sau đó đi đâu ra sao, thế nào. Tất cả đều được phản hội lại một cách chi tiết để ông lão trông thấy.
Đây không khác gì một chiếc camera có thể di chuyển và chiếu mọi ngóc ngách của từng cá nhân trong khung hình. Xịn xò còn hơn cả camera tân tiến nhất hiện tại.
"Đây là ?" Trần Võ Sâm hỏi dò mong muốn một giải đáp.
Ghẹo cũng rất thoải mái nói.
"Như ngài thấy đấy. Vọng Dương Gian chính là như một cái kính viễn vọng dành cho người đ·ã c·hết. Ở đây linh hồn của những người đã mất còn chấp niệm với con cháu đều sẽ quan sát họ và giúp họ nếu họ cần thiết trong các vấn đề cuộc sống."
"Chưa kể. . . thông qua Vách Dương Gian những người đã mất sẽ biết được những điều dù thầm kín nhất của những con cháu mình ở góc nhìn có thể nói là siêu siêu tuyệt mật."
"Ngài biết không. Rất nhiều hộ gia đình người là bố mẹ, anh em, ông bà chú bác biết được con mình ĩ ẹo trước gương, móc mũi rồi . . . Ài nói chung là việc gì người sống không muốn lộ ra thì n·gười c·hết rồi đều biết hết." Ghẹo nói với giọng điệu khá cợt nhả.
"…" Trần Võ Sâm nghe mà thấy ớn lạnh.
Thế này khác gì cởi truồng trước mặt ai đó mà đến mình còn không nhận ra mình đang l·ộ h·àng ? Thử hỏi sau khi biết chuyện này rồi còn ai dám làm mấy việc tế nhị nữa ?
"Tuy nhiên ngài đừng lo. Người coi vĩnh viễn không lộ ra chỉ tự mình thẩm định thôi. Với cả chỉ những người chọn chưa chuyển thế hay người nhà mới xem được qua huyết mạch.
“Kể cả việc chúng ta làm việc với bàn tay nhỏ họ cũng biết sao ?” Trần Võ Sâm bẽn lẽn hỏi nhỏ.
Ghẹo chỉ cười nhếch mép nhìn lại Trần Võ Sâm không có nói.
Trần Võ Sâm thật sâu nhìn vào nụ cười đó mà tâm trí như muốn sụp đổ.
“Xong xong xong.”
Nghĩ tới một quãng thời gian đến tối sau thời điểm đó Trần Võ Sâm xấu hổ chỉ muốn độn thổ mà c·hết quách đi thôi.
"Nhưng mà thưa ngài. Ngài không tự hỏi sao mình ở đây ạ ?" Bỗng Ghẹo lên tiếng như đề tỉnh Trần Võ Sâm khỏi giấc mộng.
"À đúng tại sao vậy ? Ta tại sao lại xuất hiện ở đây và coi những thứ mà chỉ người đ·ã c·hết mới có thể thấy này ?" Nói đến đây giọng Trần Võ Sâm ngoài sự khó hiểu còn là một nỗi nghi ngờ. Nghi ngờ sự sống hiện tại của bản thân và lý do nào đó khiến hắn ở không gian này.
Ghẹo hiểu sự đăm chiêu của Trần Võ Sâm nên tiếp tục diễn giải.
"Chính xác ra ở một khía cạnh nào đó thì ngài được tính là c·hết."
Nói đến đây Ghẹo hơi dừng lại để xem thử phản ứng của Trần Võ Sâm nhưng lại thấy hắn khá bình tĩnh không có gì là hoảng loạn nên hắn hơi thất vọng.
"Nhưng như đã nói lúc chúng ta mới gặp. Ngài Là Du Hành Giả và là kẻ sống giữa hai thế giới chúng tôi không thể thu linh hồn ngài được. Tuy nhiên khi ngài có mặt ở đây lưu lại ấn kí của mình trên Vách Vọng Dương Gian và Hồi Ức thì chúng tôi đã có thông tin dữ liệu của ngài. Lần tới ngài mà c·hết thì sẽ thực sự c·hết đi."
"Bây giờ mọi giải thích của tôi đã xong ngài có thể trở về Dương Gian tiếp tục sống cho trọn cái kiếp. Nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại."
Nói đến đây Ghẹo đã nở một nụ cười mỉm rất hòa ái cung kính cúi gập người tiễn biệt Trần Võ Sâm.
Trần Võ Sâm nghe theo Ghẹo tiến tới cánh cổng gian đang mở như chào đón hắn tiến vào mà trong lòng cứ cấn cấn.
Đôi tay hắn giơ ra tính sờ thử thì thu hồi ý nghĩ đó lại trực tiếp triệu hồi một Bóng Ảnh thay hắn tiến vào.
Quả nhiên chứng thực suy đoán cánh cổng có vấn đề vì Ảnh của hắn tiến vào sau đó trực tiếp mất liên lạc. Điều này là không khả năng vì hắn thừa biết Ảnh của mình giữa các không gian vẫn có liên lạc với hắn dù mỏng manh.
Nhưng như đây chắc chắn là bị một thứ gì đó g·iết c·hết trong chớp mắt.
"Ghẹo ! Ngươi lừa ta ?" Trần Võ Sâm đầy cảnh giác nhìn về phía con quỷ đang cúi gập người chưa ngẩng lên kia.
Lúc này nghe Trần Võ Sâm nói nó mới nghoảnh mắt lên, một khuôn mặt méo mó với những hàm răng nhọn hoắt nhìn cá mập cùng đôi mắt hoang dại như những cơn ác mộng ám ảnh trẻ nhỏ hằng đêm đang nở nụ cười quá đỗi kinh dị.
"C·hết tiệt ! Tại sao ngươi không thể trao niềm tin cho ta cơ chứ ? Cứ tiến vào không phải là xong rồi hay sao ?"
Ghẹo gằn giọng, âm thanh của hắn như hàng ngàn những con dao đang cào lên lớp kính nghe vô cùng khó chịu.
Trần Võ Sâm vào trạng thái chiến đấu, tâm cảnh hắn bằng lặng trở lại.
Tuy nhiên Ghẹo lại không hề có ý định chiến đấu với Trần Võ Sâm.
"Thôi bỏ đi. Cho ta biết tại sao ngài lại lưỡng lự không tiến vào ? Chả nhẽ niềm tin giữa ta và ngài lại mong manh như thế sao ?" Ghẹo hỏi.
Trần Võ Sâm vốn thật thà nói luôn. "Tin tưởng gì ? Ta không có định kiến gì về chủng loài nhưng Ông Nội ta bảo tin tưởng người lạ ngay lần đầu gặp mặt là không đúng."
"…"Ghẹo.
Hắn mà tin Trần Võ Sâm mở mắt nói bậy mới là não quỷ bị úng nước ấy.
"Vậy ngươi có định nói cách ta trở về Dương Thế không hay phải bị ta đánh một trận mới chịu khai ?" Trần Võ Sâm trực tiếp đe dọa.
Ghẹo nghe vậy thì khá tức. Trong đầu hắn liên tục suy nghĩ xem có giải pháp nào hại Trần Võ Sâm nhưng lại không nghĩ ra giải pháp gì cầm giữ được Trần Võ Sâm.
Đơn giản là vì như hắn từng nói với Trần Võ Sâm rồi.
Người đạp chân giữa hai giới như Trần Võ Sâm thì dù có Quỷ Vương của bọn hắn cũng không dám đụng tới chứ không nói con quỷ cấp thấp như hắn.
Trong này liên lụy quá nhiều, thân phận nhỏ bé không có dám chọc tổ ong vò vè nhưng nếu Trần Võ Sâm t·ự s·át rồi lại tiến vào đây thì sẽ khác. Nhưng giờ với sự cảnh giác của Trần Võ Sâm thì kêu hắn đi tìm c·hết chắc khó hơn lên trời.
Ghẹp nghĩ một hồi thì lựa chọn bỏ cuộc. Hắn không cố hại Trần Võ Sâm nữa.
"Một câu hỏi ! Ta chỉ cần ngài đáp cho ta một câu hỏi rồi ta sẽ truyền tống ngài về Dương Thế." Ghẹo vẻ mặt rất khó chịu nói.
"Ngươi nói đi." Trần Võ Sâm cũng rất hào phóng và độ lượng nói.
"Ngài đã biết tới đâu về đám đó rồi ?" Ghẹo hỏi với một khuôn mặt phá lệ nghiêm túc.
Trần Võ Sâm đối diện với một câu hỏi nghe rất dở hơi nhưng quá mơ hồ mà có chút sửng sốt.
Trong đầu Trần Võ Sâm biết gì về bọn nào ? Chúng là ai cơ chứ ? Đang nói gì vậy sao hắn không hiểu ?
Tuy nhiên ngay khi lời định nói ra "Ai cơ ?" Thì hắn vội im bặt lại. Ác Quỷ rất khó đối phó không nên nói những gì mình nghĩ và không nên tỏ ra có bất cứ thế yếu nào trước mặt bọn chúng. Dù là ở trong câu trả lời hay chỉ một câu hỏi.