Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 63 Thiên Không Thành Vương, Sáo Lộ trôi dạt

Chương 63 Thiên Không Thành Vương, Sáo Lộ trôi dạt


"Ngươi đoán xem." Trần Võ Sâm mỉm cười, một nụ cười tự tin, một ánh nhìn thông thái mà nhìn sâu vào mắt Ghẹo tạo ra sự thần bí không thể nắm rõ.

Tất nhiên Ghẹo thật sự không thể đọc được suy nghĩ. Hắn chỉ là một Quỷ cấp thấp sao mà đọc được suy nghĩ cơ chứ. Mấy tình huống biết chắc người ta sẽ muốn hỏi gì thì còn ra vẻ thần bí nói được. Chứ mấy dạng câu hỏi ứng biến như này sao mà biết được.

Ghẹo chỉ mỉm cười phẩy tay, một cánh cổng khác mở ra trực tiếp ngay cạnh Trần Võ Sâm.

“Mời Ngài.” Ghẹo nói, giơ tay đưa tiễn.

Trần Võ Sâm thì như lần đầu cũng gọi ra Ảnh và thử cho nó tiến vào. Sau khi xác nhận có liên lạc với Ảnh thì thở phào một hơi định nhảy vào luôn thì thoáng dừng lại.

Ghẹo thấy thế thì nhíu mày tưởng Trần Võ Sâm lại không tin mình."Ta tuân thủ cam kết không có bẫy gì nữa đâu thưa Ngài."

Trần Võ Sâm lắc đầu. "Không phải vậy, ta chỉ muốn nói cảm ơn ngươi."

"???" Ghẹo đầu đầy dấu hỏi. Không hiểu hắn làm gì mà Trần Võ Sâm cần cảm ơn hắn. Chả lẽ vì mở cổng cho Trần Võ Sâm về Dương Thế ? Nếu vậy thì khỏi cần đi vì giữ một người sống ở đây hắn không bị oanh thành nát vụn là không thể.

Ghẹo nào có dám giữ Trần Võ Sâm, cái này là vì bản thân thôi.

Trần Võ Sâm lắc đầu phủ nhận.

"Vì đã cho ta cơ hội được thấy lại hồi ức đẹp nhất của mình."

“Ngươi nói đúng. Cảnh ở đây đẹp lắm. Ta mãi sẽ không quên.”

Trần Võ Sâm chân thành nói rồi lại nhìn về phía Vách tường Hồi Ức mà có vô vàn sự tưởng nhớ.

Ghẹo nghe vậy mới sững sờ trong lòng hắn thầm nhủ: "Con người lại đi cảm ơn Ác Quỷ sao ? Thật nực cười mà."

Lúc này Ghẹo mới lại nói. "Chúng ta sẽ gặp lại thưa Ngài."

Hắn nói với một nụ cười tự tin, một ánh mắt chắc chắn rằng tương lai đó sẽ đến dù không xa.

Trần Võ Sâm cũng mỉm cười trực tiếp đi vào trong.

Ghẹo nhìn Trần Võ Sâm cùng cổng không gian biến mất hắn mới nở nụ cười thần bí.

"Ngài đâu biết nhiều đâu. Nếu Ngài biết tương lai gì và những ai Ngài phải đối mặt thì Ngài sẽ chỉ muốn ở đây không trở về." Ghẹo tự nói.


Thời điểm này....

Ở một nơi xa xôi vượt xa hiểu biết của nhân loại. Một tòa thành lơ lửng ngự trị ở trên không mà bất kì nhân loại nào chỉ cần liếc qua cũng biết đó chính là Thần Vật cấp 6 Thiên Không Thành trong truyền thuyết.

Thiên Không Thành đã hơn năm trăm năm không xuất hiện trước mặt người đời nhưng khi nó lộ ra ánh sáng tức báo hiệu thiên hạ không lành.

Mà ở bên trong đó một thanh niên đang ngồi trên một chiếc ngai làm bằng vì tinh tú tỏa sáng lấp lánh. Khuôn mặt hắn thanh tú đẹp như mỹ nam từ tiểu thuyết bước ra, trên trán đội một vòng Nguyệt Quế và quần áo giản dị nhưng không giấu được khí tức siêu phàm thoát tục của hắn. Chưa kể trên lưng hắn toát ra sáu chiếc cánh chim toát ra vẻ đầy quyền lực.

Phía dưới hắn là hai hàng dài tít tắp những người mặc giáp trắng muốt kín người toát ra khí tức thần thánh quang huy, trên lưng họ là đôi cánh lông vũ đại diện cho thân phận của họ.

Mỹ nam tử ngả ngớn trên ngai vàng nhìn xuống vương triều của chính mình trên mặt không giấu được vẻ thỏa mãn.

Bỗng lúc này một cửa sổ trạng thái hiện ra trước mặt hắn khiến hắn thoáng nhăn mày rồi lại bình thường.

"Xem ra vị Tác Giả này đến thế giới hơi trễ. Ta đợi hắn phải ngàn năm rồi đấy."

"Các Thiên Thần ! Thời điểm đã tới." Mỹ nam tử đứng lên khỏi chiếc ngai vàng của mình xòe ra ba cặp cánh đầy khí thế của mình, sau lưng hắn hiện lên vầng hào quang tỏa sáng rực rỡ, hắn hét lớn.

Tiếng hét đầy khí thế vang lên khắp đại điện báo hiệu một cuộc chiến mà chính hắn đã chờ đợi rất lâu.

"Đừng trách ta không công bằng với ngươi vì đời đâu có gì công bằng đâu." Mỹ nam tử lẩm bẩm, một nụ cười tự mãn hiện lên trên khuôn mặt hắn.

....

Lúc này ở một nơi trời không ấm, gió không nhẹ, Trần Võ Sâm đang run cầm cập ngồi trên làn tuyết trắng xóa, trong đầu thầm chửi thằng nào đó nó cái sừng là thứ khốn kiếp ngàn vạn lần.

Thả hắn ở đâu không thả. Thế mà thả ở cái nơi lạnh đến vòi muốn chui ngược vào trong bắt khổ Trần Võ Sâm hắn giờ phương hướng thì không biết, gió thì lạnh đến muốn cắt thịt mà không đầu mối đi tìm phương hướng trở lại cố hương.

Cũng may Trần Võ Sâm có Thuật Pháp Ảnh nên hắn phân ra tầm ba mươi cái ảnh tản ra mọi hướng đi tìm đường có dấu hiệu người sống không thì kiếp nay coi như bỏ.

Khéo lại có dịp chơi với chị Elsa trong thế giới tưởng tượng thì lại vui phải biết.

Mà Ảnh của hắn không cảm xúc lần này ở đây phát đúng là như thả cá xuống hồ, như cánh chim sải lượn trên bầu trời rộng lớn. Cái gì cũng không chịu ảnh hưởng đi băng băng rất xa mãi tới một cái bóng Ảnh ở một hướng phản hồi lại có dấu hiệu người sống thì Trần Võ Sâm mới vội vã đứng lên chạy qua.

Tốc độ của hắn so với Ảnh thì càng nhanh chỉ thoáng chốc đã đuổi tới Ảnh này và thấy ở đằng xa có một thứ hình thù gì đó màu trắng giống người nhưng chắc chắn không phải.

Khi Trần Võ Sâm nhìn kỹ hơn thì lại là một quái vật lông xù gì đó to lớn đang cầm một tảng đá nện lớn xuống nền tuyết. Nhìn không khác một con khỉ đột hơn là người sống.

"…" Trần Võ Sâm thật sâu muốn bổ túc một lớp nhận thức cho Ảnh của mình.

"Ngươi mẹ nó thế mà nhầm khỉ đột thành nhân loại rồi ? Nhìn ta giống tiến hóa ngược lắm hả ?" Trần Võ Sâm thầm chửi bậy.

Tuy nhiên rất nhanh Trần Võ Sâm nhận ra điều khác lạ. Con khỉ đột lông lá đó đang dùng một tảng nện xuống nền tuyết là đang nện xuống một đám người bị vùi trong đó.

"Hay lắm ! Có người là được rồi."

Nói xong Trần Võ Sâm phi tới.

Lúc này ở trong nền tuyết, một đám người đang liều mình chịu đến ngàn lần gõ mõ của con Khỉ Đột mà Trận Pháp bao bọc họ bên ngoài sắp tan vỡ.

"C·hết tiệt ! Đột Vương sao lại xuất hiện ở đây ? Đứa nào dẫn đường ngu ngốc thế ? Ngươi đây phải không muốn lôi chúng ta cùng c·hết hả ?"

Một thiếu niên đang ra sức duy trì Trận Pháp hắn nói. Nhìn qua hắn trông giống là một Trận Pháp Sư.

Hiện tai hắn vừa nói vừa nhìn về một thanh niên đang sợ sệt co ro vào một góc.

"Không phải tôi ! Tôi không cố ý, tôi cũng không biết nó sẽ đi ngang tuyến đường này.

Lời hắn nói làm đám người không ai có thể chấp nhận được.

"Ngươi là hoa tiêu, dẫn đường cho cả đội. Lúc ở thị trấn vỗ ngực tự nhận mình giỏi giang thế nào, so với cô gái tóc cam trên biển kinh hơn bao nhiêu. Giờ bốc phét cho sướng mồm xong thì hậu quả lại bắt cả bọn phải gánh cùng ? Mà đâu phải việc gánh được hay không ? Đây là đẩy cả bọn vào Hố Lửa không ấm giữa Trời Đông Buốt Giá."

Một cô gái âm dương quái khiếu lên tiếng. Trong lòng cô giờ chỉ hận không thể dùng cả tay lẫn chân liên hoàn đạp với tát c·hết tên khốn vô dụng này.

"Được rồi mọi người bình tĩnh đi. Ga Cường cũng không phải cố ý. Hiện tại chúng ta nên tập trung tìm cách mà thoát ra. Ta kiến nghị nên để một người có tốc độ nhanh nhất ra ngoài dẫn dụ Đột Vương đi. Chỉ có như thế mới cứu được cả bọn." Một ông lão bước ra nói. Nhìn từ độ già nua trên khuôn mặt hắn thì hẳn hắn chính là vị trưởng đội của đám người.

Lời hắn nói cũng không ai phản đối nhưng bảo ai dám xung phong ra khỏi Trận Pháp đối mặt với con quái vật to gấp ba, gấp bốn lần mình chứ ? Gan ai to thế ?

Một lúc sau ngay khi ông lão cảm tưởng đã là vô vọng thì một người trẻ tuổi đứng ra.

"Để con đi Tộc Trưởng." Người thanh niên đứng ra nói. Trên người hắn như có một cỗ Hạo Nhiên Chính Khí bức người cùng với một khuôn mặt sáng sủa, đẹp trai. Cử động của hắn làm không ít cô gái đang tuyệt vọng trong đội không khỏi nhìn thấy ánh sáng nơi Hừng Đông mà quăng những ánh mắt sùng bái, hâm mộ về phía hắn.

Về phía các chàng trai khác thì chỉ có rụt rè không dám nhìn thẳng.

"La Kỳ ! Con chắc chứ ? Đột Vương đã là Kết Đan Trung Kỳ cao thủ mà con mới chỉ Kết Đan Sơ Kỳ ra đó chính là tìm c·hết đấy."

Ông lão a.k.a Tộc Trưởng nói trong sự lo lắng khuyên can La Kỳ thanh niên kia nghĩ lại.

Nhưng La Kỳ đã quyết.

"Con là người mạnh nhất trong đội nếu không phải là con thì còn là ai khác ? Chưa kể chưa chắc con đấu không lại. Con là thiên tài mà." La Kỳ thanh niên tự tin nói, vô ngực đảm bảo thôi mà cũng khiến không ít chị em muốn rụng...

Đứng trước sự quyết tâm của La Kỳ, Tộc Trưởng không thể làm gì khác ngoài chúc hắn may mắn.

Chương 63 Thiên Không Thành Vương, Sáo Lộ trôi dạt