Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tu Tiên Thời Đại
Unknown
Chương 64 Anh hùng Trần Võ Sâm.
"Hãy trở lại con nhé." Tộc Trưởng lo âu nói.
La Kỳ phất tay làm ký hiệu ông lão cứ yên tâm, "con khỉ này một mình còn cân được." Sau đó hắn lao ra ngoài với tốc độ cực nhanh sút vào mông Đột Vương.
"Này con khỉ trắng c·hết tiệt ! Giỏi thì bắt ta !" La Kỳ la lớn lên sau đó co chân bốn cẳng chạy về hướng ngược lại.
Đột Vương bị sinh vật nó coi là đồ ăn trêu chọc cũng khó chịu, đôi mắt đầy sát khí quay ra nhìn lại rồi đuổi theo.
Đám người ở trong thấy thế cũng thở phào, thanh niên là Trận Pháp Sư cũng như chút được gánh nặng mà chuẩn bị triệt tiêu Trận Pháp hô mọi người di chuyển cho lẹ.
Ấy thế mà một tiếng hét chói tai vang lên bên tai hắn.
"AAAAAAAAAAAAAAAA" Một cô gái trong đội la lên khi nhìn về phía Đột Vương, đôi mắt ngoài kinh sợ thì chỉ có kinh sợ.
Chỉ thấy không đến một chớp mắt La Kỳ đã bị Đột Vương bắt lại nhấc bổng ở trên tay như một món đồ chơi không hơn không kém.
La Kỳ cố phản kháng tung ra đủ loại chiêu thức và thuật pháp nhưng không ăn thua sau đó thì một cảnh tượng máu me xuất hiện khi Đột Vương nhe hàm răng trắng muốt của mình cùng khuôn miệng to lớn hạ xuống một bầu trời tối về phía La Kỳ sau đó một tiếng sột soạt vang lên còn La Kỳ giờ còn nửa thân dưới cùng một cánh tay rơi xuống đất.
Đám người mặt tái xanh chỉ còn sự sợ hãi không dám cất lên lời.
Đột Vương thì sau khi cho nốt phần còn lại của cơ thể La Kỳ vào miệng và nhai thì lao về phía đám người còn lại.
Lúc này Trận Pháp Sư của đội vì cảnh tượng c·hết thê thảm của La Kỳ mà đứng ngây tại đó chả không di chuyển, trên khuôn mặt hắn chỉ còn sự sợ hãi lẩm bẩm.
"C·hết rồi ! Chúng ta c·hết thật rồi."
Gr ào !!!!
Tiếng gầm của Đột Vương vang lên càng lúc càng gần, đám người không thể chạy nên chỉ có thể lĩnh mệnh đợi t·ử v·ong ấy vậy hóa ra vẫn còn một tia sáng lướt q·ua đ·ời họ cùng một tiếng Rầm lớn vang lên khi Đột Vương ngã ra đất bởi một cậu bé đá nó.
Mà ngoài Trần Võ Sâm thì còn ai có thể làm vậy ?
Trần Võ Sâm dùng ánh mắt tò mò nhìn về phía đám người dò hỏi xem ngôn ngữ có tương đồng.
"Mọi người ổn chứ ?"
Đám ngươi nghe hiểu rất rõ hơi sững sờ nhưng sau đó cũng liều mạng gật đầu. Đám con gái nhìn về phía Trần Võ Sâm với ánh mắt như nhìn La Kỳ lúc đó.
Tuy nhiên Trần Võ Sâm chỉ hỏi để xác nhận ngôn ngữ thôi đã vì giờ hắn vẫn còn một Khỉ Đột cần chăm sóc.
"Chà ! Kết Đan Trung Kỳ cơ đấy ! Lâu lắm rồi mới không được vượt cấp khiêu chiến." Trần Võ Sâm nở nụ cười toe toét mà khiến cho đám con gái mắt như nổ ra những ánh sao nhìn theo.
Trần Võ Sâm lao tới thật nhanh về phía Đột Vương còn đang bị sang chấn từ cú đá của mình hắn dùng một Ảnh hóa thành Hồn Binh Thương găm thật mạnh vào người Đột Vương cố định nó dưới nền tuyết.
Nó đau đớn gầm rú, cánh tay lớn chụp tới Trần Võ Sâm tính dùng đòn quen thuộc đã g·iết La Kỳ.
Tuy nhiên so sánh Trần Võ Sâm với La Kỳ thì quá khập khiễng. Tuy Trần Võ Sâm ngoài mặt chỉ cảnh giới Trúc Cơ Kỳ nhưng chiến lực thực tế của hắn La Kỳ có thúc ngựa Mông Cổ cũng đuổi không kịp.
Chỉ thấy Trần Võ Sâm dùng Đọc Vị ròi từ đó nhẹ nhàng né tránh cú chộp của Đột Vương.
Từ cách dùng Đọc Vị tới cách Trần Võ Sâm né người thì so với Ảnh Tuyệt Tình không chênh lệch chút nào nhưng có nhiều hơn phần thành thục trong đó.
Đột Vương thấy mình thế nào mà chụp vào nền tuyết thì tức lắm, nhảy cẫng lên không trung giáng mạnh một đòn vật lý siêu cường về phía Trần Võ Sâm.
Tuy nhiên Trần Võ Sâm né cũng chả thèm né. Với Đọc Vị hắn có thể thấy đòn nhảy này của Đột Vương không khác gì đang tìm c·hết.
"Ngươi nhảy vậy mông ngươi có cảm thấy nguy cơ không ?" Trần Võ Sâm lém lỉnh hỏi. Sau đó tay hắn không nhanh cũng không chậm thả Hồn Binh Thương ngay một vị trí cực kì mẫn cảm. Cùng lúc đó thì Trần Võ Sâm chỉ cần dùng một kỹ năng đơn giản hắn mới lĩnh ngộ được trong mấy năm qua.
Ảnh Chuyển.
Chỉ thoáng chốc Trần Võ Sâm đã ở vị trí Ảnh do thám trước ở còn Ảnh do thám đó đã ở vị trí thay thế Trần Võ Sâm.
Còn về phía Đột Vương... Nó giờ so với ai càng đau khổ.
Tiếng la gầm rú vì đau đớn của nó vang lớn khiến cho nền tuyết rung chuyển dữ dội. Tuy nhiên không ngừng ở đó Hồn Binh theo lệnh của Trần Võ Sâm thông qua đường hoa cúc nở rộ mà một đường băng thẳng đâm lên xuyên qua não Đột Vương rồi … không có sau đó.
Đột Vương c·hết một cách hết sức biệt khuất.
Trần Võ Sâm lúc này cũng di chuyển trở lại mà trong đầu luôn có cảm tưởng phải không ám mùi. Điều này làm mặt hắn nhăn hơn cả … khỉ.
Thế nhưng việc đó không ảnh hưởng đến công tích của hắn đã khiến đám người được hắn cứu rối rít tới cảm tạ.
"Thiếu niên xuất anh hùng !!!"
"Cảm ơn cậu ! Cậu thật giỏi, thật ưu tú !"
"Thế giới này tôi không sùng bái ai nhưng sùng bái duy nhất cậu ! Cậu là Thần Nhân trong lòng tôi ! Xin phép nhận tôi làm đệ tử."
....
Những tiếng cảm ơn rối rít làm Trần Võ Sâm khá ngượng ngùng nhưng vẫn phải tỏ ra chấn định.
Trong lòng hắn luôn nghĩ đây chính là cách sáo lộ diễn ra khi một người tới đúng lúc dù hắn là kẻ xấu xa giả nhân giả nghĩa nhưng cứu người đúng thời điểm thì vẫn được tôn xưng là Thánh Nhân, Anh Hùng.
Lúc này khi mọi người đã ổn định trở lại bớt đi những tiếng ca ngợi sáo rỗng không có tính thực tế, Trần Võ Sâm mới hỏi thẳng.
"Mọi người đây là đang đi về hướng thành phố nào phải không ạ ?"
Tộc Trưởng đại diện cho mọi người đứng ra đáp.
"Đúng vậy ! Bọn tôi là Lữ Hành Giả của thành phố Cận Đông nay xuôi tới thành phố Cận Tây để mậu dịch. Tuy nhiên giờ hàng hóa cũng mất trong cơn bão tuyết, người thì không ít c·hết trên tay Đột Vương nọ."
Nói đến đây hắn không khỏi lộ ra bi ai sâu sắc. Giờ hàng để tiến hành mậu dịch không có, người thì c·hết không ít. Chuyến này không gọi là lỗ thì gọi là gì ?
Trần Võ Sâm nghe xong thì không khỏi nhíu mày lại hỏi.
"Mọi người giờ quay trở lại thành phố Cận Đông sao ?"
"Phải." Vị Tộc Trưởng vội đáp.
Trần Võ Sâm chỉ đợi có thể nói thẳng ra yêu cầu của mình. "Vậy cháu đi cùng mọi người được không ạ ? "
Tộc Trưởng còn chả cần trưng cầu dân ý đồng ý cái rụp.
Cứ thế đám người lại được một phen hoan ca tiếu ngữ đồng hành. Mà vì có Trần Võ Sâm đi theo nên chặng đường bình an không ít.
Điều này làm mọi người thầm nghĩ Trần Võ Sâm hẳn là một hoa tiêu thiên tài nào đó.
Đâu ai biết chỉ đơn giản là Trần Võ Sâm dùng Ảnh để dò đường tiện vây quét đám Yêu Thú nhỏ trên đường đi đâu.
Theo chỉ dẫn của Tộc Trưởng và tên hoa tiêu nhát cáy trong đội, Trần Võ Sâm cùng mọi người trở lại thành phố Cận Đông, nơi đây chính là một pháo đài được dựng xây giữa một ngọn núi Tuyết hùng vĩ và tráng lệ.
Ở đây Trần Võ Sâm không khỏi ngạc nhiên khi người dân ở đây giống như bị thời đại bỏ quen.
Chỉ thấy mọi người mặc thống nhất đều là da thú dày cộm và vác trên mình những dụng cụ làm nông thô sơ, cưỡi những con bò lớn với lông rậm rạp.
"Đây là ?" Trần Võ Sâm dò hỏi.
Ở trên đường Trần Võ Sâm đã nói hắn bị máy bay thả rơi xuống đây nên mọi người đều biết hắn không ở khu này.
Tộc Trưởng hay còn được gọi là La Đồng, hắn nói.
"Đây là Bò Tuyết. Là một chủng bò lai giữa Bò Wagyu ở nền văn minh cổ kết hợp với một sinh vật ở đây nên được tạo ra. Sau này chúng tôi phát triển nó thành như Quốc Bảo thay thế cho các phương tiện đi lại chính."
"Ồ" Trần Võ Sâm thầm cảm thán. Đúng là thế giới rộng lớn không thiếu cái lạ. Tuy nhiên nghĩ tới bò Wagyu bụng hắn lại rất thành thật ré lên.
Ọc ọc ọc.
Trần Võ Sâm xấu hổ gãi đầu.
La Đồng thấy thế chỉ cười phá lên. "Chắc vị anh hùng nhỏ tuổi của chúng ta đi một chặng đường dài đã đói vậy để lão già này mời ngài một bữa."
Trần Võ Sâm nghe thế thì có cái rắm gì tiết tháo gật mạnh đầu, hai người theo đó đi sâu vào thành tiến tới một nhà hàng thịt nướng nổi tiếng trong thành phố.
Lúc này trong đầu Trần Võ Sâm chỉ có "Wagyu" chứ chả có cái gì khác. Thậm chí mắt hắn giờ mà có thể anime hóa thì cũng là hình thịt bò chín mọng nước trên đĩa.