Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tu Tiên Thời Đại
Unknown
Chương 65 Đánh tiểu tới lão
Từng đĩa thịt tươi được xếp ngay ngắn ở trên bàn, than hồng dưới bếp cũng vừa cháy đủ nhiệt thổi hơi nóng lên giá bếp.
Trần Võ Sâm trong cơn đói đã cầm đũa lên vung tới gặp từng miếng thịt sống xếp tinh mỹ trên đĩa thả lên giá bếp nóng.
Điều này làm La Đồng ngồi bên không khỏi phá lên cười.
“Tiểu Anh Hùng ! Cháu quên không phết dầu rồi.”
“À ! Cháu quên mất.” Trần Võ Sâm ngại ngùng nói rồi thành thật cầm cây chổi lông quét lớp dầu óng ánh lên từng miếng thịt.
Giờ mùi thịt thơm phức thôi đã khiến Trần Võ Sâm muốn nước dãi đầm đìa.
“Vậy cháu xin phép ông nhé ! Cháu ăn ạ.” Trước khi để con thú đói khát trong mình làm chủ nhận thức. Trần Võ Sâm vẫn không quên lễ nghi trên bàn ăn.
La Đồng cũng nở nụ cười hài lòng thầm khen Trần Võ Sâm thật là đứa trẻ vừa tài giỏi lại rất ngoan ngoãn, lễ phép.
Bỗng lúc này một tiếng gọi lớn vang lên xé tan bầu không khí đang tốt đẹp ở đây.
“La Đồnggggg !!!!! Lão già thối này, ông đâu rồi ?”
Tiếng gọi đầy lực lượng lại giận dữ không khác mấy tay xã hội.
La Đồng nghe giọng nói quen thuộc mà mặt mũi biến sắc vội vã trốn xuống gầm bàn nhưng đã không kịp.
“A ! Lão đây rồi.”
Một cánh tay to lớn chụp lấy cổ áo của La Đồng nhấc hắn lên không. Một khuôn mặt bặm chợn với đôi mắt lồi ra nhìn như mắt tắc kè cùng cái đầu trọc đầy hổ báo.
Dáng người của kẻ này rất to lớn và lực lưỡng với chiều cao này hắn đã chỉ thua Đột Vương một nửa mà thôi.
“Anh Kiệt ! Xin anh tha cho tôi ! Tôi lần này gặp trục trặc nên hàng đã mất hết không có tiền trả cho anh. Hãy cho tôi thêm thời gian để thu xếp.”
La Đồng ở trên không vội vã chấp tay cầu xin, khuôn mặt già nua toát lên vẻ thành khẩn và khúm núm.
“Lại nữa ? Lão già này, lão đang đùa với chúng tôi đấy hả ? Lão đang đùa với ngài Chủ Tịch Kim hả ? Lão chán sống rồi ! Giờ hay để tôi nướng bàn tay lão lên ăn rồi gia hạn cho lão thêm một phút nợ nhé ?”
Nói xong tên to lớn bặm chợt cầm tay của La Đồng khiến hắn sợ hãi đến vội gào lên xin tha.
Thế nhưng tên giang hồ hổ báo như hắn nào có tình người, tay hắn đã cầm chắc tay La Đồng ấn về phía bếp nướng đang nóng với nhiệt độ cao. Phía trên đang có giàn thịt nướng xếp gọn kêu tí tách, xèo xèo.
Cạch !
Trong tiếng cười điên cuồng, tên giang hồ tưởng đã sắp ngửi thấy mùi thịt La Đồng chín thì hắn đã thấy một đôi đũa chọc ra đỡ ở dưới tay La Đồng.
Càng khó tin hơn là hắn ấn xuống mãi nhưng không thể lay động cánh tay ấy ra.
Tên giang hồ tức giận đang tính dở thói hổ báo của mình mà cất giọng chửi mắng thì tiếng giận dữ của Trần Võ Sâm đã đến trước.
“Cái thằng khỉ mông đỏ nhà mày mà dám làm hỏng tới dù một miếng Wagyu của tao dù chỉ thêm một lần thôi thì mày sẽ thấy cái đôi đũa này cắm xuyên qua cổ họng mày.”
Trần Võ Sâm rất ít lộ ra sát khí. Tính cách hắn hiền lành không thích g·iết chóc. Hắn yêu cỏ cây và nói đạo lý thay vì động võ.
Tuy nhiên một số thời điểm sinh tử tồn vong cụ thể là giá trị sinh tử của những miếng thịt, Trần Võ Sâm sẽ g·iết bất cứ ai nếu làm tổn thương chúng.
Thịt xèo xèo trên bếp
Nhảy múa lại hoan ca.
Đó là của ta hết
Tổn thương g·iết không tha.
Bị xỉ nhục công khai trước bao người đang ăn tại quán, tên to cao giang hồ vô cùng phẫn nộ, cánh tay to lớn túm tới Trần Võ Sâm.
Tuy nhiên cử chỉ này của hắn thật là tìm c·hết. Hắn thậm chí còn không xem xét cảnh giới của Trần Võ sâm đã ra tay.
Chỉ thấy Trần Võ Sâm thoáng đứng phắt dậy túm lấy tên to lớn kia trước rồi đúng như lời hắn nói trước đó, Trần Võ Sâm cắm đôi đũa xuyên qua cổ họng hắn.
Sau đó với sự phẫn nộ của mình, Trần Võ Sâm đạp hắn bay ra xa.
Tuy nhiên Trần Võ Sâm vẫn giữ cho tên này một hơi vì không có xuyên vào điểm chí mạng. Tuy nhiên cảnh cáo vậy thôi nếu lại có kẻ tìm c·hết, Trần Võ Sâm sẽ tiếp tục ra tay.
Những người đang ngồi ăn trong quán thấy cảnh máu me thì sợ hãi không ai dám ngồi ăn tiếp mà bỏ chạy. Đa phần những người dân ở đây đều là người phàm nên họ với cảnh chém g·iết, máu đổ này không quá dễ chịu. Tâm trạng không thoải mái ai lại muốn ăn tiếp mà chả bỏ đi.
Tuy nhiên Trần Võ Sâm thì làm gì có lý đó. Hắn tiếp tục quay lại bàn tiếp tục ăn.
Khi này một đám với cảnh phục màu trắng xanh bước vào nhìn giống quan binh ở đây.
Trần Võ Sâm thấy thế thì tâm trạng yên tâm hơn rất nhiều, ấy thế mà cảnh tượng tiếp theo làm hắn khó hiểu muôn phần.
Tên cảnh phục giống quan binh địa phương ở đây ấy vậy mà tiến vào dìu tên to lớn ngồi dậy rồi đút đan dược trị thương cho hắn sau đó hắn lại nhìn tới Trần Võ Sâm, đôi mắt rất thiếu thân thiện.
Hắn bước tới trước mặt Trần Võ Sâm ra lệnh.
"Kẻ cố tình g·iết người gây án nơi công cộng, xin phép cậu theo chúng tôi về đồn. Người đâu bắt hắn lại." Tên quan binh hỏi cũng chả thèm Trần Võ Sâm trả lời gì mà trực tiếp ra lệnh bắt người.
La Đồng ở một bên lồm cồm bò dậy vội lớn tiếng nói. "Quan binh ! Ngài nhầm rồi ! Cháu ấy là tự vệ chính đáng, đám người này là tới gây sự trước."
Tuy nhiên Trần Võ Sâm đã nhìn ra tên quan binh và tên giang hồ kia là một bọn rồi. Cho nên mặc kệ La Đồng có nói gãy lưỡi thì cũng vô dụng mà thôi.
"C·hết tiệt một bữa ăn cũng không yên." Trần Võ Sâm lẩm bẩm. Trong lúc lòng đang có một cỗ lửa giận cháy bập bùng, Trần Võ Sâm dùng Ảnh Triệu Hoán Thuật và đưa tâm tình này cho hắn.
Một Trần Võ Sâm khác xuất hiện đầy đột nhiên, khuôn mặt hắn tràn đầy sự phẫn nộ và trong mắt hắn chỉ có một luồng sát khí vô biên.
"Đánh đuổi chúng đi." Trần Võ Sâm ra lệnh. Ở thời đại mà việc g·iết chóc như cơm bữa đáng lý nên trảm thảo trừ căn. Nhưng Trần Võ Sâm là lãng khách không muốn quá lạm sát.
Đồng thời Trần Võ Sâm một tay gắp thịt bỏ miệng, một tay nghịch điện thoại.
Về phía Ảnh Giận Dữ đang điên cuồng phát tiết cơn giận thay Trần Võ Sâm mà đ·ánh đ·ập quan binh.
Đám quan binh này so với tên giang hồ cảnh giới cũng không cao hơn bao nhiêu chỉ là Trúc Cơ Kỳ. Mà giờ Trần Võ Sâm đối với Trúc Cơ Kỳ đã một đường quét ngang vô địch. Ai tới là hắn đánh không kiêng nể.
La Đồng thấy cử chỉ của Trần Võ Sâm mà như nhìn kẻ điên. Hắn thật không hiểu sao Trần Võ Sâm dám đánh cả quan binh địa phương rồi vẫn ung dung ngồi đó ăn uống, nghịch điện thoại.
Lần này lão già như hắn có chút sợ không biết làm sao, ngồi ghế mà mông thấy nhộn nhạo không thể ngồi yên đó.
Trần Võ Sâm thấy thế thuận miệng nói. "Ông à ! Ông không ăn hả ? Không ăn là cháu ăn hết đấy."
Dù nói là thế nhưng Trần Võ Sâm ăn đâu có ngừng miệng. La Đồng giờ lại sợ Trần Võ Sâm vô cùng nào có dám ngồi ăn với hắn.
"Thôi thôi ! Tôi không đói." La Đồng mang theo sợ sệt nói rồi mắt đảo ngang dọc tìm đường thoát đi.
Sau khi quan sát một lúc, La Đồng như thấy một cơ hội thoát đi hắn vội chạy về phía cổng rồi mất dạng trong dòng người tiến vào xem náo nhiệt.
Trần Võ Sâm thấy hết nhưng hắn mặc kệ. Cứu La Đồng và những Lữ Hành Giả kia cũng chỉ thuận tay. Tiến tới đây Trần Võ Sâm cũng không muốn dính líu gì họ lắm.
Lúc này Trần Võ Sâm lông mày nhíu chặt. Hắn đã cảm thấy một khí tức nguy hiểm ập đến.
"Đấy, đánh tiểu, lão xuất hiện rồi đấy." Trần Võ Sâm lẩm bẩm. Đôi đũa cầm trên tay cũng hạ xuống.
"Thôi thì đánh trận tiêu hóa cũng được, sau ăn tiếp cũng coi như lại sức."
Trần Võ Sâm tự nhủ là vậy.