Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 67 So Hậu Trường ?

Chương 67 So Hậu Trường ?


Trần Võ Sâm ra lệnh cho Ảnh Vệ Chi Linh t·ấn c·ông tên Ủy Viên Tối Cao.

Dù từ hình thế vượt ra xa tên Ủy Viên Tối Cao và nó cũng có thể vượt cấp mà chiến nhưng đối với khác biệt về thuật và pháp tắc thế này vẫn là vô cùng khó khăn.

Tuy nhiên Trần Võ Sâm cũng không phải thực muốn đánh người sống ta c·hết với tên này. Hắn đây là đang câu giờ.

Ảnh Vệ Chi Linh t·ấn c·ông, đại kiếm vung ra chém một đường kiếm khí hình bán nguyện tuyệt đẹp về phía tên Ủy Viên Tối Cao. Đường kiếm sắc bén này từ uy lực đã có thể xẻ đôi Kết Đan Trung Kỳ ra thành hai nửa.

Tuy nhiên Ủy Viên Tối Cao hắn chỉ hơi khẽ nhíu mày dựng lên một lớp tường gió đã cản lại toàn bộ một trăm lực. Như thể đòn đánh của Ảnh Vệ Chi Linh như là một con chim gõ kiến đâm vào miếng sắt vậy.

Thế nhưng chỉ biểu hiện nhỏ nhoi như thế, tên Ủy Viên Tối Cao lại tỏ ra vô cùng kiêng dè.

"Ngươi thực sự là ai ?" Tên Ủy Viên Tối Cao dò hỏi. Hắn không tin Tán Tu có thể vượt một đại cảnh giới mà chiến như này. Chưa kể thái độ không sợ của Trần Võ Sâm làm hắn lo lắng. Linh cảm bảo hắn nếu không trói gô cổ thằng bé này nhanh thì tốt nhất nên bỏ chạy.

Điều hoang đường như thế xuất hiện trong đầu làm tên Ủy Viên Tối Cao nghẹn một nỗi trong cổ họng.

Trần Võ Sâm chỉ mỉm cười. Đang muốn câu thời gian lão già này lại chủ động bắt chuyện, Trần Võ Sâm cầu còn không được.

"Muốn biết sao ?" Trần Võ Sâm cất giọng ngả ngớn, lớn giọng nói. Tuy vậy hắn vẫn vô cùng khó chịu khi tên Ủy Viên Tối Cao cứ bắt hắn ngẩng đầu lên nói chuyện với hắn.

Thế nhưng cách nói chuyện của Trần Võ Sâm tên Ủy Viên Tối Cao nghe sao mà chói tai.

"Muốn ? Ta mà muốn ? Ta hỏi để xem có nên trực tiếp mạt sát ngươi không chứ ở đó mà muốn ? Không nói có tin không lão già ta một tay chụp c·hết nhà ngươi ?" Ủy Viên Tối Cao tức giận trong bụng lèm bèm.

Hắn thấy nói chuyện với kẻ gợi đòn như Trần Võ Sâm chỉ càng thêm bực, tốt nhất một tay chụp c·hết là được.

"Nếu ngươi không nói vậy thì c·hết đi ! Đáng tiếc cho một thiên tài không biết điều phải c·hết yểu." Ủy Viên Tối Cao vừa nói vừa thể hiện rõ mình đã động sát tâm.

Lần này không còn là những luồng gió đau đến cắt da cắt thịt mà là từng luồng kiếm khí sắc bén bay lượn với tốc độ siêu thành trên trời.

Chỉ thoáng chốc Trần Võ Sâm đã thấy lờ mờ trên dưới không thấp hơn mấy trăm kiếm.

"Cái quỷ gì !!!" Trần Võ Sâm ngạc nhiên. Hóa ra lão già này nãy giờ còn giấu một tay sao ? Trần Võ Sâm còn tưởng năng lực nãy giờ tên Ủy Viên Tối Cao thể hiện ra đã là chín phần mười năng lực cơ chứ.

Lần này Trần Võ Sâm có chút hoảng rồi, lúc này hắn đâu còn bao sức. Linh Khí và Tinh Thần đều cạn kiệt với Ảnh Vệ Chi Linh giờ lấy gì để phòng thủ ?

Trần Võ Sâm lo lắng hiện rõ ra mặt, điều này mới khiến Ủy Viên Tối Cao thấy kịch bản nó đung đúng. Chứ nãy giờ hắn tưởng mình đọc lầm kịch bản mình là nhân vật phụ làm bàn đạp cho nhân vật chính trang bức.

"Đi c·hết đi ! Kiếp sau sống khiêm tốn chút." Ủy Viên Tối Cao nói với giọng điệu lạnh lùng đầy coi thường.

Lúc này Trần Võ Sâm đã sờ tay lên Nhẫn Trữ Vật suy tư phải không nên dùng một thứ để cầu sống trong chỗ c·hết.

Tuy nhiên bỗng một mùi hương quen thuộc đập vào mũi hắn.

Đây là hỗn hợp mùi của Whey Protein Dâu Tây cộng với mùi thoang thoảng của rỉ sắt.

Một mùi đặc trưng chỉ có ở bà sư tỉ cơ bắp của Trần Võ Sâm, Lệ Lệ.

"Hay lắm ! Chị tới muộn tý nữa em tạch đó Sư Tỉ." Trần Võ Sâm thấy một điểm tựa thì không ngại trực tiếp đổ, quẳng gánh vứt đi phiền lo.

"…" Lệ Lệ từ trên trời xuất hiện xuống mà không khỏi muốn quay xe đi về.

Tự dưng muốn làm Hải ngang. . .

"Mày đàng hoàng chút coi ! Đây là một thành phố khác đấy."

Lúc này Lệ Lệ mang một bộ quân phục có hàm bốn ngôi sao đại diện cho trong q·uân đ·ội cô là Đại Úy.

Mà tên Ủy Viên Tối Cao dù nói ở thành phố quê thông tin lạc hậu nhưng về cấp bậc trong q·uân đ·ội thì nắm rất rõ cho nên hắn nào dám lãnh đạm phi vội xuống tiếp đón.

"Không thể từ xa tiếp đón thưa ngài Đại Úy. Mong ngài thông cảm." Tên Ủy Viên Tối Cao vội vã xuống bày một khuôn mặt tươi cười hòa khí.

Lệ Lệ thì từ trước tới nay nổi tiếng gần xa là sát phạt tàn nhẫn cùng lạnh lùng hay gọi là Băng Sương Cự Mãng Thiếu Nữ cho nên đối với ai nàng đều chỉ nói chuyện thẳng trọng tâm vấn đề.

"Chào ngài Ủy Viên ! Ta tới đón Sư Đệ mình."

Lời ít ý nhiều đã đủ để tên Ủy Viên Tối Cao biết thân phận Trần Võ Sâm như nào.

Sư Huynh, Sư Đệ với Đại Úy Quân Đội vậy chắc chắn đằng sau lưng Trần Võ Sâm còn có Trưởng Bối là Sĩ quan cấp Tá thậm chí cấp Tướng !!

Mà dựa theo cảnh giới mà phán định thì cấp Tá cảnh giới thấp nhất cũng là Hóa Thần, cấp Tướng khỏi nói đều là Thập Luân Cảnh Đại Năng trở lên. Dù vậy cảnh giới cao hơn hay chỉ là Hóa Thần thì một tên Ủy Viên nho nhỏ như hắn cũng không dám trêu chọc.

Lúc này hắn nhìn về phía Trần Võ Sâm có ánh mắt khác. Dù trong lòng thầm thóa mạ Trần Võ Sâm cả ngàn lần.

Thân phận tốt như thế không dùng còn thích giả heo ăn thịt hổ. Mua việc vào thân hả ? Rảnh quá vậy ? Lỡ ta ra tay g·iết mất ngươi rồi phải không nguyên một lò cấp Tá, cấp Tướng t·ruy s·át ta cả thế giới ?

C·hết tiệt ! Thằng nhóc độc ác.

Thực ra Trần Võ Sâm không rõ lắm Thầy hắn là người trong q·uân đ·ội chỉ biết Lệ Lệ là người ở trong thôi. Mấy năm nay hắn cũng không liên lạc với Thầy mình nữa.

"Ha Ha Thì ra là hiểu lầm ! Hiểu lầm thôi ! Vị Huynh Đệ tuổi thì trẻ mà võ lực vô song. Ta với hắn chỉ trêu đùa không có gì nên không cần tổn thương hòa khí."

Ủy Viên Tối Cao vừa nói vừa cười vui vẻ. Trình vuốt mông ngựa của hắn thì đã đạt tới cảnh giới lô hỏa thuần thanh rồi nên nói không ngượng mồm.

Lệ Lệ nghe vậy thì nghi ngờ nhìn lại đằng sau lưng tên Ủy Viên Tối Cao nhìn thấy đám người nằm lăn lóc trên đất thì cũng biết chưa chắc sự việc thật là như vậy.

Tuy nhiên Ủy Viên Tối Cao vẫn nói đúng một điều là không nên tổn thương hòa khí song phương.

Ở thời điểm hiện tại khi thế giới đang đối mặt với làn sóng Ma Vật đổ bộ với tần suất lớn thì tất cả nhân loại nên đoàn kết với nhau hơn là gây lục đục nội bộ.

"Được rồi ! Nếu không có gì thì chúng tôi sẽ rời khỏi. Phía bên chiến tuyến rất bận bịu." Lệ Lệ mục đích tới đây chỉ là đón Trần Võ Sâm đã m·ất t·ích không hơn cho nên không muốn nán lại ở đây quá lâu.

Nhưng Trần Võ Sâm lại muốn.

"Chậm đã Sư tỉ !!!" Trần Võ Sâm vội vã hô lên.

"Chuyện gì ?" Lệ Lệ hơi khó hiểu hỏi lại. Cô thật không biết Trần Võ Sâm lại còn việc gì cần làm ở nơi chỉ có người, bò và cơn lạnh thấu da, thấu thịt này nữa.

"Sư Tỉ đường xa mệt mỏi rồi sao không nghỉ chân ăn chút gì đó rồi ta hẵng lên đường ? Nghe nói thịt bò ở đây ngon lắm ? Phải không ngài Ủy viên ?" Trần Võ Sâm vừa nói vừa đá lông nheo với Ủy Viên Tối Cao khiến tên này mí mắt giật giật liên hồi.

Không phải chúng ta vừa chém chém g·iết lẫn nhau sao ? Làm ơn có thể nào tỏ ra tí thù ghét rồi lượn đi luôn được không ?

Ủy Viên Tối Cao còn tức lắm vì Trần Võ Sâm đánh thủ hạ hắn nằm viện chắc không ít hơn một tháng đến hai tháng cùng một số tiền thuốc men và vị trí trống thời gian dài.

Tuy vậy đây là Tiểu Ôn Thần. Nếu không phải chọc, Ủy Viên Tối Cao không muốn chọc. Người bị đả thương thì còn thay lứa khác. Bị cường giả ghi thù đăng xuất rồi mạng không thay được. Hắn không phải thuộc nhà mạng không thay cáp quang được.

"À Đúng ! Đúng ! Ngài nên ăn thử ở đây chúng tôi có đặc sản thịt Wagyu rất ngon và nước sốt BBQ siêu hấp dẫn." Ủy Viên Tối Cao dù không muốn nhưng vẫn phải giới thiệu đặc sản khu vực.

Lệ Lệ nghe thì cũng có chút thèm. Thịt chính là dinh dưỡng số một của tăng cơ cho nên lời mời này với cô có tính chí mạng rất cao.

Tuy nhiên quả thật quân tình rất khẩn cấp. Nán lại ăn uống chính là đang để đầu một người lính vào mồm Ma Vật.

Chương 67 So Hậu Trường ?