Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tu Tiên Thời Đại
Unknown
Chương 68 Viễn cảnh tương lai, cái c·h·ế·t ?
"Vậy gói mang đi được không ? Được thì gói ba trăm cân nhé." Lệ Lệ ngượng ngùng nói. Cô thực ra ăn chỉ tầm ba mươi bốn mươi cân thôi nhưng về quân doanh, binh sĩ thấy cô ăn mà bản thân họ không được thì sẽ rất thiếu đạo đức. Chưa kể cô thấy đây là thủ phủ của Bò nên hẳn thịt bò không thiếu.
Tên Ủy Viên Tối Cao nghe vậy suýt muốn niệm tại chỗ, chân lảo đảo đứng có chút không vững.
"Cờ lờ dờ tờ ? Đang nói gì vậy ? Ăn gì lắm thế ? Địa chủ tới thu tô à ? Các ngươi phải không lên kế hoạch sẵn bắt ép để ta giao sản lượng thịt bò trong ba tháng của nửa thị trấn cho các ngươi ?"
Lúc này Lệ Lệ lại hóa Băng Sương Cự Mãng Thiếu Nữ lạnh lùng đe dọa.
"Làm nhanh lên nhé không chuyện ngày hôm nay không xong đâu. Tiểu Đệ ta thương tổn như này không đơn giản ba trăm cân thịt bò gì đó mà có thể giải quyết. Tốt nhất là thêm mấy trăm cân rau xà lách nữa thêm vào."
Nói xong Lệ Lệ âm thầm lấy tay vận khí lực bấm một đốt đến tóe máu trên tay Trần Võ Sâm khiến kêu la oai oái.
"Ái ui chị …." Trần Võ Sâm đang định nói thêm thì ánh mắt sắc như đao của Lệ Lệ nhìn hắn khiến hắn trực tiếp … rén.
"..." Tên Ủy Viên Tối Cao.
"Các ngươi mẹ nó coi ta đui rồi !!!" Tên Ủy Viên Tối Cao thầm chửi cha chửi mẹ nhưng nhớ tới q·uân đ·ội quả thật không dễ trêu nên đành cắn răng chấp nhận.
"Nhớ là nướng chín tý. Ăn không chín khó hấp thụ."
"..." Tên Ủy Viên Tối Cao.
Giờ mà cho hắn quay ngược lại thời gian Ủy Viên Tối Cao thấy Trần Võ Sâm hắn sẽ đi đường vòng. À không đứng nướng thịt cho tên Ôn Thần này rồi vừa quạt chả vừa gắp bỏ vào miệng cho hắn ăn, coi hắn thành Tiểu Tổ Tông mà cung phụng để hắn lẹ lẹ rồi nhanh cút xéo.
Lúc này Ủy Viên Tối Cao sợ rồi không dám ở lại nhìn Đôi Huynh Đệ Trư Bát Giới này thêm nữa, hắn phi vào nhà hàng huy động toàn đội ngũ đầu bếp ở các nhà hàng lân cận khác nữa liên tục đẩy thịt ra ướp với nướng.
Thoáng chốc nửa cái thị trấn đèn khói nghi ngút, mùi thịt thơm phức.
Trần Võ Sâm ngửi thôi mà cũng thèm nhỏ dãi.
"Quả nhiên ở với Lệ Sư Tỉ có lộc ăn mà, Sư tỉ là nhất." Trần Võ Sâm không tiếc vỗ cái mông ngựa này một cách ngọt ngào.
Lệ Lệ thì rất hưởng thụ, vui vẻ lộ rõ trên khuôn mặt. Dù sao cô là nữ nhân mà, ai lại không thích lời khen được chứ.
"À quên. Em đã ở nơi nào thế ? Chị tưởng mày c·hết ở trong cái bí cảnh đó rồi ?" Lệ Lệ bây giờ mới nhớ ra Trần Võ Sâm xuất hiện ở đây có phần hơi kì lạ.
Trần Võ Sâm nghe cô hỏi cũng thành thật trả lời quá trình phiêu lưu ký mình tới một chiều không gian khác và đầu đuôi quá trình của hắn cùng với Quỷ Ghẹo.
Lệ Lệ nghe mà cảm thấy rất mới lạ. Ác Quỷ và nơi n·gười c·hết quan sát người sống sao ? Tất cả nghe thật Fantasy mà cô không chắc phải không Trần Võ Sâm nằm mơ nói mớ không nữa.
"Dù sao về là được rồi ! Khi về thì mau chuẩn bị xuất phát đi Tinh Linh Giới luôn nhé." Lệ Lệ lại nói. Dù sao về được là tốt rồi, quản nhiều như vậy làm gì.
"Ồ ! Cửa mở rồi sao ?" Trần Võ Sâm hơi ngạc nhiên.
"Cũng nên mở thôi ! Ma Giới hoành hành quá mà. Nếu không được Nhân Loại bảo vệ các Tinh Linh không sớm thì muốn cũng bị các Ma Vật để ý tới."
"Với cả đi sớm đi mà còn Kết Đan. Chị cứ tưởng mày vào Tháp Thức Tỉnh để theo lối thông thường Kết Đan Cơ làm chị sợ một hồi." Lệ Lệ thầm thở phào một hơi.
Dường như trong lời của cô việc Kết Đan bình thường là gì đó rất tệ.
Mà quả thật Trần Võ Sâm cũng thấy thế.
"Tất nhiên không rồi. Em đâu có tự hủy như thế ? Với lại em có thứ cần phải lấy trong không gian bí cảnh đó thôi." Trần Võ Sâm thuận miệng nói.
Thế mà không biết thế nào với giác quan nhạy bén, Lệ Lệ mơ hồ có cảm giác dường như thứ Trần Võ Sâm lấy cũng là nguyên nhân tại sao bí cảnh của một vị cường giả đổ bao tâm huyết vào đó bị báo phế.
"Thôi kệ mày ! Làm gì thì làm có Thầy còn ở mày sống một kiếp không lo." Lệ Lệ nói.
Trần Võ Sâm không phủ nhận lại nhìn vào trong căn bếp nhà hàng nơi tên Ủy Viên Tối Cao đang sắn tay áo nướng thịt cho hắn.
"Công nhận cuộc sống như này không tệ thật." Trần Võ Sâm mỉm cười tự luyến nghĩ.
....
Trần Võ Sâm cùng với Lệ Lệ trở lại học viện, sau đó cô cũng rời đi về quân doanh luôn. Từ tốc độ cô tới và đi rất nhanh, Trần Võ Sâm không rõ vì thịt nướng hay quân tình thực sự khẩn cấp không nữa.
Có thể là cả hai hoặc chỉ là một.
Trần Võ Sâm trở lại Học Viện thì đám người Phạt Thần Đội cũng hay tin vội chạy tới làm một buổi đoàn viên nhỏ nhưng Trần Võ Sâm lấy cớ mệt để trở về phòng. Hắn còn quá nhiều việc không có thời gian cho những thứ ôn nhu hương này.
Trở lại phòng, Trần Võ Sâm mới bắt đầu để ý tới một ô Ảnh Triệu Hoán Thuật của hắn đang bị chiếm hữu.
Vốn dĩ Trần Võ Sâm chỉ có thể tạo ra ba cái Phân Thân của mình trong cùng một lúc giờ thì chỉ còn hai vì Vô vẫn còn tồn tại và đang dung nhập Trái Tim Thủy Sứ.
Tuy nhiên quá trình xảy ra sự cố mà theo kí ức Ảnh Tuyệt Tình phản hồi lại cho hắn thì là Ảnh Vô đã làm Trái Tim Thủy Sứ như p·hát n·ổ.
Điều này làm Trần Võ Sâm có chút hồ nghi phải không là cái giả Thần Vật.
Tuy nhiên suy xét lại ký ức thì không có giống. Địa điểm và vị trí đều chính xác không sai một ly, nhầm là nhầm thế nào ?
Cho nên chỉ có thể nói rằng Ảnh Vô đã thành công nhưng còn đang trong quá trình hấp thụ, điều này làm Trần Võ Sâm chắc chắn hơn vì một số quyền năng của Trái Tim Thế Giới đang phản hồi cho hắn.
Bây giờ Trần Võ Sâm có thể nhìn thấy một số viễn ảnh tương lai sẽ xảy đến với mình. Năng lượng này khi Trần Võ Sâm ngồi ăn thịt trong quán hắn đã biết nhưng ai đời vừa ăn vừa xem tiên tri cơ chứ ? Nó rất kì được không.
Cho nên giờ Trần Võ Sâm mới xem.
Đôi mắt Trần Võ Sâm nhắm lại, ngồi quanh chân trên giường tập trung vào ánh sáng trắng hiện nơi tiềm thức của hắn.
Ở đây Trần Võ Sâm như xuyên qua một chiều không gian khác, hắn thấy một chiến trường nơi đây có xác của Nhân Loại, Ma Giới và . . . Thiên Sứ ?
"Làm sao lại có Thiên Sứ tồn tại ? Cái này không phải là tộc chủng đã tuyệt diệt trong tay thế lực Hỗn Mang rồi sao ?"
Bỗng Trần Võ Sâm cảm thấy một cánh tay to lớn từ đâu xuất hiện bóp lấy cổ hắn rồi nhấc lên. Khi hắn quay đầu nhìn lại thì lại là một Thiên Thần với bốn cánh chim. Hắn có vẻ ngoài khá kì lạ cùng một đầu cú và bộ đồ có quần nhưng không có áo để lộ ra cơ bắp cuồn cuộn nhưng lông lá của mình.
"Kẻ Tạo Lập ! Ngươi phải c·hết." Đây lời hắn nói khi hắn bẻ cổ Trần Võ Sâm sau đó hắn quay lại hiện thực.
Trần Võ Sâm tỉnh lại trong sững sờ, hắn thật không dám tin tương lai của mình là sẽ c·hết trong tay một tên Thiên Thần.
"Cái quái quỷ gì xảy ra với thế giới này vậy ?" Trần Võ Sâm nghĩ nát óc cũng không chuyện gì xảy ra. Đầu tiên là Thiên Thần. Đây không phải tộc ôn hoà sao tàn bạo thế ?
Rồi lại còn Kẻ Tạo Lập ? Tên đó thế mà gọi Trần Võ Sâm hắn là Kẻ Tạo Lập ??
Quá nhiều biến số và nó đã vượt khỏi tầm kiểm soát nên Trần Võ Sâm rất lo lắng.
"Xem ra thứ đó phải lấy bằng được rồi. Nhưng giờ thì không được. Mình phải Kết Đan trước. Còn về phía đám người chim này nhất định là kẻ thù không phải bạn."
Trần Võ Sâm thầm nghĩ.