Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 93 Trụ sở chính Mặc Phường

Chương 93 Trụ sở chính Mặc Phường


Nhưng Phạm Uyên Duyên lăn lộn mấy năm cũng thật tệ, bạn bè của cô chỉ là một đám Nịnh Thần lúc cô phất lên trong tay có nhiều thực quyền giúp được chúng nhiều thứ thì chúng mặt cười hớn hở, thân thiết vô cùng. Tuy nhiên lúc cô khó khăn cả đám nghe tình hình của cô xong ai nấy đều mặc định cô sắp rớt đài rồi nên vội im lặng xóa số.

Thế mới thấy lúc bạn khó khăn mình với bạn hết mình. Lúc mình khó khăn thì bạn đối với mình hết hồn.

Đúng thói đời. Thua xa cả việc giúp đỡ một con cún.

Phạm Uyên Duyên nhìn vào số điện thoại được cô để bảy sắc cầu vồng mà lưỡng lự không biết nên gọi không thì đột nhiên có tiếng gọi quen thuộc ở ngoài cửa.

"Uyên Duyên ! Chị có ở đây không ?" Trần Võ Sâm vui vẻ gọi lớn. Trước khi đến đây hắn vậy mà thấy hàng thịt đang bán hạ giá nên vui vẻ mua mấy cân về tính trổ tài một bữa cho Uyên Duyên lác mắt tay nghề của một đầu bếp nhà hàng năm sao.

Thế nhưng khi Trần Võ Sâm bước vào cửa hàng hắn đã thấy không khí ở đây quá quái lạ.

Lượng người tới mua đan hay dược liệu vô cùng ít. Nói đúng hơn là những người có ở đây toàn mặc một bộ đồ đen cứ như dân xã hội không giống khách mua hàng.

Họ cứ tới lui quan sát rồi ghi chép gì đó điều này làm Trần Võ Sâm có linh cảm không tốt.

"Các ngươi là ai vậy ?" Trần Võ Sâm ánh mắt lạnh lùng hỏi.

Cả đám người cũng ngu ngơ luôn. Rõ ràng ở bên ngoài có cái biển to chà bá là đóng cửa thế nào lại có một thằng bé đi vào đây ? Chưa kể vừa vào đã lớn lối như chủ nhà vậy ? Có nhầm không cơ chứ ?

"Bọn ta mới là người nên hỏi ngươi câu đó mới đúng. Ngươi là ai ? Nơi đây là cửa hàng của Mặc Phường hiện đang bị phong tỏa để tiến hành thẩm tra việc Trưởng Tiệm t·ham ô· tiền bán."

"Tham ô ?" Trần Võ Sâm nghe mà không nhịn được cười khẩy. Doanh số của cửa tiệm chi nhánh Mặc Phường ở đây luôn là cao gấp đôi, gấp ba các chi nhánh khác ấy vậy mà còn lấy cái lỗi đó để làm khó ? Đám này không bị mù mà tính loại đi nhân tài bán hàng cho chúng đấy chứ ?"

Trần Võ Sâm thầm nghĩ nhưng thoáng chốc hắn đã nghĩ ra được căn nguyên vấn đề.

Đôi mắt Trần Võ Sâm trở nên vô cùng sắc lạnh. Hắn đã từng nói nếu Trụ sở chính Mặc Phường biết điều mà không chọc tới hắn thì hắn sẽ mặc kệ không thôn phệ chúng biến thành doanh nghiệp của riêng hắn.

Thế nhưng nếu tính kiếm cớ vì Trần Võ Sâm gây sự mà giận cá chém thớt lên Phạm Uyên Duyên hắn nhất định sẽ mở một cuộc hội nghị máu để thay đổi toàn bộ cao tầng của Mặc Phường.

"Xem ra hôm nay là ngày đó rồi." Trần Võ Sâm nở một nụ cười lạnh lùng, đôi mắt hắn hiện lên sự giận dữ vô cùng.

Trong sự ngỡ ngàng của đám nhân viên tới từ Trụ Sở Chính, Trần Võ Sâm đi thẳng vào phòng làm việc nơi Phạm Uyên Duyên đang đầy lo lắng nhìn tới hắn tiến vào. Trong mắt cô tràn đầy tự trách.

Trong đầu cô luôn nghĩ vấn đề là do cô nên kéo Trần Võ Sâm vạ lây.

"Chủ Nhân, tôi . . ." Phạm Uyên Duyên xấu hổ vô cùng tính nói xin lỗi nhưng đã bị Trần Trần Võ Sâm chặn lại trước.

"Đừng nói gì. Không phải lỗi của chị đâu. Chỉ là đám chuột nhắt này quá không biết tiến thối thôi. Một mồi lửa là đốt rụi được chúng ấy mà." Trần Võ Sâm cười hiền lành an ủi Phạm Uyên Duyên.

Thế nhưng cách an ủi máu me của Trần Võ Sâm thật quá tệ. Phạm Uyên Duyên nghe chỉ thấy s·ợ c·hết kh·iếp.

"Chủ Nhân ngài không tính tới Trụ Sở Chính phóng hỏa g·iết người chứ ? Như vậy biết bao n·gười c·hết và Ngài sẽ b·ị b·ắt mất." Phạm Uyên Duyên vừa sợ vừa lo lắng cho hắn mà nói.

Trần Võ Sâm đáp lại Phạm Uyên Duyên bằng một cái nhìn hết sức kì dị.

"Ngươi nhìn ta cứ thế mà giống tên Sát Nhân hàng loạt chỉ biết phóng hỏa g·iết người rồi ?" Trần Võ Sâm thật sâu nhìn Phạm Uyên Duyên làm cô đỏ mặt vội tránh lui.

"Đừng nghĩ nhiều nữa đi. Chỉ là đòi lại công đạo cho chị thôi. Không phải chị là người đề án tới đây mở chi nhánh và chị cũng là người có công đầu trong việc tạo nên một Mặc Phường được như giờ sao ?" Trần Võ Sâm nói như thể một chuyện đương nhiên. Sự nỗ lực của Phạm Uyên Duyên dù hắn không trông thấy nhưng xạo ra để thấy cũng dễ không khó.

"Đi thôi Nhất Vệ ! Ta phải xem thử cái Trụ Sở Chính Mặc Phường như nào mà trên chỉ biết lạm quyền mà chèn ép các nhân viên."

. . . . .

Cùng lúc đó ở phòng Hội Đồng Quản Trị.

Ở đây có năm chiếc ghế đại diện cho 5 Đại Biểu Tối Cao có quyền nghị quyết các vấn đề của Công Ty CP Xuất Nhập Khẩu Mặc Phường.

Hiện tại Chủ Tịch công ty mới mất nên mọi việc lớn thì biểu quyết.

Như câu chuyện xử phạt một Nhân Viên Cấp Cao của công ty là Phạm Uyên Duyên là cần phải biểu quyết. Tuy nhiên vị Giáo Sư hay còn gọi là Đỗ Thế Bình lại thông đồng với một vị trong Hội Đồng Biểu Quyết nữa mà phái ra một nhóm thân tín tới chỗ Phạm Uyên Duyên để sưu tập bằng chứng.

Theo kế hoạch của Đỗ Thế Bình, Phạm Uyên Duyên dù có biên thủ hay không thì hắn cũng sẽ tạo ra một bằng chứng giả từ đó khiến cô phải thôi việc. Lúc đó Đỗ Thế Bình sẽ ra tay bắt cô lại làm vật thí nghiệm nghiên cứu.

Kế hoạch của Đỗ Thế Bình thật tốt và đến chính lão còn mở sẵn một buổi Họp Hội Đồng chờ đợi báo cáo giả từ người của mình.

Thế nhưng tin tốt chưa thấy tin dữ lại đến trước.

Từ đám nhân viên dưới trướng của mình, Đỗ Thế Bình nhận được tin Trần Võ Sâm đang trên đường tới cung với Phạm Uyên Duyên.

Thông tin này làm Đỗ Thế Bình vô cùng khó chịu và giận dữ.

Chuyện ngày đó Trần Võ Sâm g·iết mất con trai nuôi của hắn là Donur. Tuy Đỗ Thế Bình rất muốn trả thù nhưng Trần Võ Sâm từ đó luôn ở học viện nên hắn không thể ra tay.

Nhưng một thời gian theo dõi Đỗ Thế Bình biết Trần Võ Sâm có quan hệ với Phạm Uyên Duyên nên suy luận ra là cả hai thông đồng g·iết Donur.

Chính thế Đỗ Thế Bình mới muốn ra tay với Phạm Uyên Duyên sau đó mới tới Trần Võ Sâm.

Giờ hắn chưa tìm Trần Võ Sâm tính sổ thì thôi, Trần Võ Sâm lại dám tới đây xử lý hắn trước ? Tưởng có bảo tiêu là Hoá Thần Kỳ cao thủ là hắn sẽ sợ sao ?

Trong khi đó các thành viên trong Hội Đồng Biểu Quyết cũng biết tin. Đỗ Thế Bình cũng không giấu tin tức nên họ đều biết.

Tuy họ cũng có chút lo và gọi tới cho Công An địa phương nhưng Đỗ Thế Bình lại rất cam kết bảo họ để cho mình xử lý.

“Ông chắc ông làm được không vậy Đỗ Thế Bình ? Kẻ đến không thiện mà lại tự tin như thế ắt có chỗ dựa vào.”

“Mọi sự phải cẩn thận. Nếu không bọn tôi thông báo cho cơ quan chức năng trước.”

Một số người lo lắng nói. Thật không rõ họ đang lo lắng cho Đỗ Thế Bình hay cho cơ nghiệp của chính mình.

“Chỉ là một thằng bé có không tiền, không bối cảnh ! Hắn có một tay sai là Hoá Thần Kỳ thì có gì ghê gớm đâu các vị ? Đừng chuyện bé xé ra to như thế.”

“Khi cơ quan chức năng mà tới, không tránh cho họ vô tình thấy thứ chúng ta cất dấu dưới đó.” Đố Thế Bình nghiêm túc nhấn mạnh.

Cả đám nghe mà chột dạ. Nhưng mắc gì gọi chúng tới giúp bắt Trần Võ Sâm thì đám cơ quan chức năng lại đi lục soát trụ sở của họ cơ chứ ?

Lúc này như đoán được suy nghĩ của đám người, Đỗ Thế Bình lại nói.

“Các vị quên Công An cũng rất muốn bắt chúng ta sao ?”

Lời này như một gáo nước lạnh đổ lên đầu những người trong phòng.

“Ờ ha.” Cả đám người giờ mới nhớ ra họ cũng đang làm những công việc rất vô nhân tính nên nếu bị Công An sờ gáy họ cũng c·hết chắc.

“Vậy tất cả giao vào anh quyết định, Đỗ Thế Bình.” Nói xong họ cũng vội vã rời đi. Ai nấy ba chân bốn cẳng rời khỏi phòng rất nhanh. Họ với mạng của mình là rất để trọng.

Chương 93 Trụ sở chính Mặc Phường