Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 94 Đỗ Thế Bình Thua

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 94 Đỗ Thế Bình Thua


"Ông có một cơ sở nghiên cứu ở dưới lòng đất đúng không ?" Trần Võ Sâm đột nhiên nói.

"Giao lại cho chị. Em tin chị biết cách sử dụng nó hợp lý để thâu tóm Mặc Phường, chuẩn bị bước tiếp theo trong kế hoạch của em." Trần Võ Sâm vui vẻ nói.

Bên trong là những ngón tay, ngón chân và một số móng tay nằm chi chít bên trong.

Nghe đến đây Đỗ Thế Bình đã có định g·iết người g·iết khẩu, cánh tay hắn mò dưới bàn bấm cái nút đỏ.

"Cho họ vào đi."

"Ông già ! Tôi là người không thích vòng vo. Ông trả thù Phạm Uyên Duyên do tôi g·iết người của ông nhỉ ?"

"Không thể nào ! Mày không có bằng chứng chả ai tin thằng nhóc vắt mũi chưa sạch như mày đâu !" Nói đến đây Đỗ Thế Bình đã không kìm được phẫn nộ. Sống đến nay đã hơn tám mươi năm, chưa có ai dám đứng đối diện đe dọa hắn như Trần Võ Sâm.

Thấy Đỗ Thế Bình mặt lộ rõ vẻ đăm chiêu suy nghĩ, Trần Võ Sâm chỉ cười nhạt nói tiếp.

Thấy biểu hiện của Đỗ Thế Bình, Trần Võ Sâm mới mỉm cười một nụ cười vô hại hắn nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

Một lúc sau tiếng thư ký hắn gọi từ đầu dây nóng cũng vang lên.

Phạm Uyên Duyên giờ não còn đang chạy hết công suất để hiểu nội dung của tệp hồ sơ Trần Võ Sâm đưa cho cô. Thứ nội dung trong này hoàn toàn là dữ liệu đánh máy một lần và không có bản sao chép ở đâu cả.

Một lúc sau tiếng còi "ò, e" vang lên lên liên hồi dưới Trụ Sở của Mặc Phường. Trần Võ Sâm với Phạm Uyên Duyên thì đã ung dung quay trở lại cửa tiệm của Phạm Uyên Duyên. Lúc này trên tay Trần Võ Sâm còn có một tệp hồ sơ khá dày, bên ngoài ghi hai chữ "Tuyệt Mật" màu đỏ.

Trần Võ Sâm chỉ lắc đầu.

"Ông nói tôi không có bằng chứng gì mà dám báo Công An sao ? Thế ông xem thứ trong cái túi này đi."

Trần Võ Sâm còn tưởng lão già này đang giả ngây nói thêm. " Nghiên cứu gien là một việc chỉ có các cơ sở có thẩm quyền mới được nghiên cứu. Chưa kể cơ sở của ông nghiên cứu còn là những nhân tố không ổn định biến người thành quái vật. Tôi nói vậy ông hiểu hơn chưa ?"

"Tôi đã giữ lời hứa với một cô gái là không sát sinh bừa bãi. Tuy nhiên đây là một thế giới tàn khốc ông biết chứ ? Cho nên nếu ai đó không trả lời các câu hỏi của tôi thì tôi sẽ dùng một số biện pháp đặc biệt để tìm ra đáp án."

"Đi ăn gì đi. Sau đó em còn phải tranh thủ đi lấy phần thưởng cho mình nữa." Trần Võ Sâm nói.

Cả hai vui vẻ rời đi. Hôm sau Thời Sự khu vực cũng đưa tin chuyện này nhưng chỉ là một chuyện nhỏ không mấy ai để ý.

Sau đó hắn không khỏi nhìn trời và cơn đói lại tới.

Đỗ Thế Bình nhíu mày. Hắn thật không ngờ Trần Võ Sâm thế mà biết ở dưới lòng đất có cơ sở nghiên cứu của hắn. Tuy rất nhiều người biết hắn là tiến sĩ cải tạo gien nhưng không ai rõ ràng hắn nghiên cứu ở đâu trừ một số tâm phúc. Hắn nghi ngờ phải không trước khi c·hết Donur đã bán đứng hắn ?

Chưa kể Trần Võ Sâm giờ sợ nhất là lộ mặt nên chả ai biết người tố giác là ai.

Đỗ Thế Bình không thèm chấp với trẻ con.

Thế nhưng Đỗ Thế Bình nghĩ mãi không hiểu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trần Võ Sâm lôi ra từ Nhẫn Trữ Vật một chiếc túi gấm màu đỏ vứt về phía Đỗ Thế Bình. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 94 Đỗ Thế Bình Thua (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong sự nghi ngờ Đỗ Thế Bình đã mở chiếc túi ra và một máu tanh đã làm hắn suýt ngạt mũi ngay tại chỗ.

"Ý nhóc là sao ? Ta không hiểu." Mang theo nghi hoặc, Đỗ Thế Bình hỏi.

"Tôi báo Công An rồi." Trần Võ Sâm từ tốn đứng lên.

Trong khi đó, Trần Võ Sâm nói tiếp.

Nói xong Trần Võ Sâm mỉm cười với Phạm Uyên Duyên rồi kéo cô ra về. Đúng như lời Trần Võ Sâm nói trước đó. Hắn tới đây mà không có g·iết chóc. Còn nếu có thì là Nhất Vệ đi trước làm, không phải Trần Võ Sâm hắn.

"Thưa ngài, bên ngoài cửa cô Phạm Uyên Duyên ở chi nhánh số ba tới muốn gặp ngài ạ. Ngoài ra đi theo cô ấy có một cậu trai lạ mặt ạ.

Đúng như lời hứa với Phạm Uyên Duyên, Trần Võ Sâm không có đập phá gì khi tới đây. Mà hắn cũng không phải kẻ p·há h·oại đi đâu phá tới đó nên Trần Võ Sâm chỉ muốn nói với Phạm Uyên Duyên "cô nghĩ nhiều rồi."

Đỗ Thế Bình mỉm cười nói vọng qua đầu dây. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Sao nhóc không kêu người lớn trong nhà ra mà nói chuyện với ta ? Tập tành làm người lớn gì ở đây hả cậu bé ?" Đỗ Thế Bình giọng khinh thường nói. Hắn giờ vẫn nghĩ Nhất Vệ mới là người đứng sau tất cả.

"Tôi chỉ muốn kết thúc chuyện này cho nhanh đỡ phải coi như bản thân đang câu chương. Ông có biết nghĩa là gì không ? Điều đó nghĩa là ông là một phần rất nhảm nhí mà không ai thèm đọc nếu nó được viết ra thành truyện đó. Cái thủ đoạn rác rưởi của ông người tinh mắt là có thể nhìn ra rồi. Nhưng ông cậy cường quyền nên khiến họ không dám tố giác. Tôi thì không ! Vì tôi đánh sập ông trước khi ông có đủ quyền năng gì có thể hại tôi rồi."

Trần Võ Sâm nhìn khuôn mặt đầy kính nể của Phạm Uyên Duyên chỉ cười nhẹ. Hắn cũng đâu có biết. Ai ngờ Nhất Vệ ở mảng này lại lão luyện như thế ? Sau này nếu Trần Võ Sâm cần sưu tập thông tin gì có khi cứ giao cho Nhất Vệ hắn chỉ cần vài cuộc gọi là thông tin đã đẩy đủ trên mặt bàn cho Trần Võ Sâm thưởng lãm.

"Nói thế thôi, chúc ông một ngày vui vẻ ! Trời đẹp lắm ra tắm nắng đi không là không còn cơ hội nữa thưa ngài Hội Đồng Quản Trị gì đó."

Trần Võ Sâm ngồi ở chủ vị trong khi đó Phạm Uyên Duyên chỉ ngồi cạnh. Lúc này cô thấp thỏm không yên rốt cuộc Trần Võ Sâm muốn làm gì. Cách thể hiện cao điệu của Trần Võ Sâm làm cô không thấy giống nguyên bản cho lắm. Ít nhất ở độ tuổi này của hắn thì là thế.

Hóa Thần Kỳ Đỉnh Phong cao thủ vậy mà cũng không làm gì được Trần Võ Sâm ?

Trong khi đó Đỗ Thế Bình cũng không nhàn nhã và không chủ quan. Ngồi xem lại một lượt báo cáo về Trần Võ Sâm từ đầu tới chí cuối để khẳng định thêm Trần Võ Sâm không có gia thế thì mới yên tâm ngồi lại nhâm nhi ly rượu vang, chờ đợi.

Xem qua một lúc nội dung ở bên trong, Trần Võ Sâm gập nó lại trao cho Phạm Uyên Duyên trong ánh mắt sững sờ của cô.

Chỉ một chốc cả người đã đi từ thang máy lên tầng cao nhất gặp Đỗ Thế Bình. Cả hai ngồi ở đầu kia chiếc bàn, đối diện với hắn.

Nói đến đây đột nhiên Trần Võ Sâm dừng lại cưởi khẩy mới nói tiếp.

"Nội dung trong này đều là thật sao ? Ngài lấy ở đâu được vậy Chủ Nhân ?" Phạm Uyên Duyên rất kinh hãi và nể phục nói. Cô đúng không ngờ Trần Võ Sâm thần thông quảng đại như thế trong khi cả hành trình cô với hắn không hề tách nhau ra.

"Được rồi ! Chuyện nhỏ mà thôi, đi ăn thôi chị." Trần Võ Sâm cả buổi cũng không có cơ hội trang bức đánh mặt nên giờ có dịp tỏ ra tý thần bí lấy le trước Phạm Uyên Duyên nên không hề bỏ qua.

"Cái ý tưởng xây ở nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất của ông cũng hay đấy. Tuy nhiên ông thực sự nghĩ Công An và các cơ quan hành chính trong khu vực không biết hả ?"

Trần Võ Sâm nói rất thẳng thắn và bớt hết đi mấy câu xã giao vì hắn thấy kẻ trước mặt mình không đáng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 94 Đỗ Thế Bình Thua