Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tu Tiên Thời Đại
Unknown
Chương 95 Đột phá Kết Đan Trung Kỳ
Ăn no nê rồi đánh một giấc ngon lành, Trần Võ Sâm đi thẳng tới chỗ Luyện Khí Đường tìm kiếm Evelin.
Tuy nhiên gái xinh chưa thấy đã thấy Frankenstein Cường Liệt ra đứng chắn đường chắn lối không có cho Trần Võ Sâm vào.
"Lùi ra đi anh trai ! Em bạn Evelin mà anh." Trần Võ Sâm nói lớn, cố làm cho tiếng mình vọng vào trong cái rưởng rèn luôn ồn ào với tiếng gõ búa đó.
"Hừ ! Nghĩ đẹp lắm. Ngươi muốn dùng cách ngày ngày tới hỏi thăm Tiểu thư Evelin để cô vì thế xiêu lòng ngươi sao ? Ta trịnh trọng thông báo cho ngươi biết. Cách của ngươi vô dụng vì ta làm rồi ta biết." Cường Liệt rất tự hào mà phổng mũi nói. Như thể hắn đang cho Trần Võ Sâm thấy bản thân hắn là người có kinh nghiệm nhường nào.
"…" Trần Võ Sâm.
"Thằng này bị bệnh sao ? Chuyện đáng xấu hổ như thế mà cũng nói ra cho người khác biết ?" Trần Võ Sâm mới lười quan tâm ông anh thân hình quái vật này nghĩ gì chỉ tập trung vào gọi cho Evelin.
Lần cuối cùng khi từ biệt Trần Võ Sâm đã xin số nên giờ thật may mắn có cách liên lạc cho cô.
Sau khi trao đổi một lúc, Trần Võ Sâm mới biết Evelin chưa có tới kêu hắn chờ cô lúc.
Chính vậy nên Trần Võ Sâm tảng lờ Cường Liệt mà đi dạo xung quanh sau đó trở lại.
Hắn từ lúc tới đây vì vấn đề mù đường và nhiều vấn đề khác nên chưa có thực sự ngắm bức tranh tác phẩm của mình một cách đầy đủ.
Thì ra thế giới mà Trần Võ Sâm vẽ là nhiều chiếc xe bay bằng Linh Khí để bảo vệ môi trường. Dưới đất thì là xe điện dành cho người thường nhưng ở khu này rất ít vì cấm người thường vào trong.
Chưa kể các căn nhà ở đây cũng được hắn miêu tả như những ngôi nhà với nền và trụ siêu kiên cố nên xây rất cao. Nhà thấp cũng đã mười tầng, cao thì có khi cả năm mươi, sáu mươi tầng.
Việc ngày đó Trần Võ Sâm viết như vậy vì hắn thấy con người xây nhà thấp chỉ đơn giản xây cao, xây to là không thể nên họ không xây. Thế nhưng thời đại tân tiến như này họ phải xây cao lên mà tiết kiêm diện tích. Như thế Trái Đất mới trông thoáng hơn và chưa kể cao lên rồi cũng dễ khiến cho các Tu Tiên Giả bay lượn nhận biết rõ khu vực nào đông dân cư mà hạ thấp phi hành, tránh gây thiệt hại về tài sản cho người khác nếu nỡ có mâu thuẫn.
Ngoài ra vì Thế Giới luôn chịu tàn phá đến từ các chủng loài nguy hiểm khác ngoài hành tinh nên các khu vực không còn được tràn lan như xưa. Trong quá khứ một cơn đại quét sạch đưa nhân loại tái thiết lập từ đầu thì mọi người có xu hướng xây theo kiểu các bộ lạc như thời nguyên thủy.
Xếp cách nhau ra dễ hơn trong việc thêm nhiều Tư Bản và kiểm soát đời sống nhân dân, gia tăng dân số về mốc đỉnh cao trong ngắn ngủi chỉ chưa tới một ngàn năm.
Từ cột mốc 7 tỉ người xuống chưa tới 1 tỉ và giờ đã hơn 7 tỉ trở lại.
....
Sau một hồi tự ôn lại kí ức về thế giới này của mình, Trần Võ Sâm thấy Evelin đã tới. Cô vỗ nhẹ vào vai Trần Võ Sâm khiến hắn sực tỉnh lại.
"Đợi tôi lâu không ?" Evelin vui vẻ hỏi. Lúc nãy cô thấy Trần Võ Sâm mặt nghệt ra ngồi đó trông rất thú vị.
"Cũng không lâu lắm nhưng ngồi ngoài đường thế này có hơi mất thân phận. Chúng ta vào trong đi.”
Trần Võ Sâm đề nghị.
Evelin mỉm cười đáp ứng.
“Cũng được. Tôi đưa cậu tới khu Tái Chế. Cậu chưa nói mình cần bao nhiêu kg nhỉ ? 100kg, 200kg hay 500kg ?”
Evenlin cố tỏ ra hào sảng nói. Theo cô thấy Trần Võ Sâm dù cần làm gì thì từng đó đủ nhiều.
“10 tấn được không ? Nếu nhiều hơn thì có thể giảm giá chứ ?” Trần Võ Sâm vừa đi vừa cân nhắc một con số. Đây là giá trị khoảng chừng để Thế Giới Đan của hắn hấp thụ mà tạo nên nền địa chất cơ bản.
“!!!” Evelin bộ cước bỗng lảo đảo. Cô không ngừng lắc lắc cái đầu như sợ mình nghe nhầm.
“Cậu nói gì cơ ? Bao nhiêu ?”
Trần Võ Sâm bất đắc dĩ nhắc lại. “10 tấn ! Nếu được thì tôi muốn hơn tầm 30, 40 tấn nhưng có giảm giá thì tốt.”
“Củ lạc giòn tan ? Mua 10 Tấn đã đủ để choáng rồi mà còn nói nếu mua nhiều hơn lại đòi giảm giá ? Đây giống cái chợ phế liệu hả ? Đây là Linh Bảo, Tuyệt Phẩm Binh Khí nha ! Dù là hàng kém chất lượng nhất nhưng vứt ra ngoài phàm giới cũng khiến người ta coi là báu vật trân bảo được không ?”
“Coi đây là gì rồi ? Chợ nhập sỉ lẻ rau củ quả ?”
“Nè ! Cậu không phải tới đây kiếm chuyện đấy chứ ?” Evelin dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Trần Võ Sâm.
“…” Trần Võ Sâm. Mặt hắn cứ thế mà không có chút nào uy tín sao ?
“Cậu có giúp được không mà sao giống xỉa xói quá vậy ?” Trần Võ Sâm hơi mất kiên nhẫn. Hắn nếu không thể tự mua cũng có thể nhờ Nhất Vệ sưu tầm cho. Dù hơi lâu một chút nhưng không phải không thể.
Evelin thấy Trần Võ Sâm giống điệu quay lưng phủi đít bỏ đi thì vội kéo hắn lại.
“Từ từ không phải không thể. Cậu vội vàng thế làm gì.” Evelin thấy Trần Võ Sâm ngạo kiều như đầu Khổng Tước có chút ghét. Tuy nhiên người ta giúp mình cũng giúp rồi, còn người ta nhờ mình giúp thì chưa xong. Nghĩ thế khiến cô cảm thấy không tốt.
Evelin không thích nợ người khác. Nhất là với Trần Võ Sâm.
Cứ thế hai người đi tới một dãy hành lang nối xuống đất ở phía dưới lò nung.
Nơi đây thường được dùng để phân tách thành phần nguyên liệu Luyện Kim phục vụ hai thành phần chính là phân giải và chế tạo.
Như một xưởng rèn quy mô như họ. Một ngày có hơn 3 ngàn thợ rèn luân phiên nhau từ sáng tới tối để Luyện Kim và sản lượng bình quân một ngày sẽ là từ 3000 đến 5000 kiện từ đủ loại thứ như v·ũ k·hí, trang bị thân trên, dưới, vai và đùi.
Tức là sản lượng hỏng bình quân một ngày từ mười đến mười lăm phần trăm tổng đầu ra. Một ngày hỏng chỉ tới đâu đó một đến hai tấn nên số lượng Trần Võ Sâm cần là mất nửa tháng tới một tháng cho nên mới khiến Evelin cảm thấy hơi khó vậy.
Nếu là mấy người khác muốn mua số lượng lớn như vậy chắc chắn không đâu bán. Cao nhất bán ra của bất kì Lò Rèn nào đều là 100 đến 200kg. Như Trần Võ Sâm đề nghị đã là còn số cao gấp mười, gấp hai mươi, ba mươi tiêu chuẩn.
Điều này làm cho Evelin phải đi xin phép.
Dặn dò Trần Võ Sâm đứng im tại chỗ không được được nhúc nhích thật kĩ, Evelin mới dám đi vào sâu trong một căn phòng.
Ở đó cô nói chuyện một lúc mới ra, khuôn mặt mệt mỏi bơ phờ.
“Cao nhất cho cậu là 20 Tấn và chiết khấu 5 phần trăm, một cân 5 viên linh thạch cấp một, 1 tấn 50 viên linh thạch cấp 2. Thanh toán luôn bằng linh thạch.”
Trần Võ Sâm nghe vậy biết cô đã cố hết sức. Hắn vui vẻ nói: “Cảm ơn.”
Evelin xua tay. “ giao dịch mà thôi. Đừng để tâm.” Cô nói giọng điệu lạnh nhạt.
Trần Võ Sâm tiền tuy không có nhiều nhưng nhờ có Nhất Vệ ở tại nên Trần Võ Sâm mượn khá dễ.
Đúng là Nhất Vệ dùng rất tốt. Vừa là v·ú em, vừa là ngân hàng lại là chân c·hạy v·iệc lẫn giáo sư part time khá tốt.
Càng nhìn Nhất Vệ, Trần Võ Sâm càng thấy thuận mắt.
Sau khi mượn Nhất Vệ bốn viên linh thạch cấp 4 và nhờ Nhất Vệ cầm hộ mang về trong Nhẫn Trữ Vật của hắn. Trần Võ Sâm đã vội vã trở về phòng bắt đầu hấp thụ, luyện hoá.
Thế giới Đan của Trần Võ Sâm đã đói khát khó nhịn từ lâu. Ngay khi nhìn thấy đống binh khí đang toả ra Linh khí bức người nó đã như muốn nhào ra hấp thụ toàn bộ.
Trần Võ Sâm vô cùng cưng chiều từ từ cho nó ăn.
Trải qua bảy ngày, sáu đêm đút cho Thế Giới Đan ăn, Trần Võ Sâm thành công đột phá Kết Đan Trung Kỳ.