Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 106: Thoát Khỏi Ảnh Hưởng

Chương 106: Thoát Khỏi Ảnh Hưởng


“Nhưng như ta đã nói đấy tuy sát sinh không phải là việc tốt nhưng có đôi lúc chúng ta bắt buộc phải làm và trong trường hợp của Tuấn Hào chẳng phải hắn làm điều đấy vì hắn bắt buộc sao.”

“Ý của huynh muốn nói là ta phải rộng lượng bỏ qua rồi tiếp tục làm bạn với Tuấn Hào huynh như cũ sao?” Ngay khi Lâm Sơn đang nói chuyện Lâm Thủy nàng bỗng ngắt lời rồi hỏi.

“Từ góc độ của ta thì đúng là như vậy.” Lâm Sơn nghe vậy thì gật đầu. “Bởi vì như ta đã nói nếu đã sống ở trên đời thì ai cũng phải sát sinh thôi, nếu muôi bỏ qua điểm này thì chẳng phải Tuấn Hào tiểu tử đó còn nhiều điểm tốt hay sao.”

Lâm Thủy là một cô bé thông minh chỉ cần nghe ra đã hiểu ẩn ý mà Lâm Sơn muốn nói và nàng cũng thấy nhưng điều đó là đúng nhưng khi nghe thấy hai chữ sát sinh, sắc mặt đang tươi tắn của nàng lại trở thành sắc mặt buồn thiu như ban nãy.

Một tay đang nắm chặt tay anh trai đong đưa bỗng chẳng đong đưa nữa, nàng buồn bã hỏi:

“Ca ca, nếu như ca ca nói là ai sống ở trên đời cũng phải sát sinh thì ca ca có phải là một kẻ sát sinh không, phụ thân có phải là một kẻ sát sinh không, mà … muội về sau có trở thành một kẻ sát sinh không.”

“Hấp”

Nghe thấy Lâm Thủy hỏi như vậy cùng nhìn thấy sắc mặt của Lâm Thủy sau khi nghe thấy hai chữ sát sinh liền buồn bã trở lại, Lâm Sơn một tay liền nhấc cả người nàng lên kết hợp với khí hỗ trợ đưa nàng cưỡi lên trên cổ mình.

Nếu như là ngày trước nàng sẽ chẳng thấy xấu hổ vì điều này nhưng hôm nay đang từ khuôn mặt buồn bã Lâm Thủy thay đổi chóng mặt thành khuôn mặt vô cùng xấu hổ, kể cả ở đây không có người nào nhìn thấy cảnh tượng này nhưng nàng vẫn thấy xấu hổ.

“Ca cho muội xuống đi, ca nhanh lên.”

Thấy mọi hôm vẫn còn bình thường hôm nay bỗng trở nên xấu hổ Lâm Sơn cũng không để ý mà cười nói:

“Yên tâm ở đây không có người nhìn đâu.”

Nhưng ngay sau khi nghe xong câu đó Lâm Thủy như nhớ lại một cái gì rồi lại buồn bã trở lại, Lâm Sơn hắn thấy thế mới chậm rãi, từ tốn giải thích nói:

“Việc muội sau này trở thành một con người như nào ta cũng không biết bởi vì tương lai khó đoán lắm ta có phải là thần thánh đâu mà biết được tương lai của muội như thế nào, nhưng bây giờ ta vẫn đang làm tốt nhiệm vụ của mình là uốn nắn cho muội để muội không lạc vào ma đạo, đấy là trách nhiệm của ta đối với muội, trách nhiệm của một vị huynh trưởng đối với cô em gái của mình.”

“Ma đạo là gì ca ca?” Lâm Thủy lúc này đang ngồi trên đầu của Lâm Sơn nghe thế thì liền hỏi, qua một vài câu trò chuyện của Lâm Sơn lúc này nàng đã bớt sợ hãi, bớt buồn bã và nhanh chóng lấy lại sự vui vẻ của mọi ngày.

“Cái đấy thì để hôm khác ta giải thích chứ nếu giải thích hôm nay luôn thì dài lắm, muội bây giờ chỉ cần biết chính đạo là thiện còn ma đạo là ác thế thôi.” Lâm Sơn sau khi nghe giọng nàng nói biết nàng đã vui vẻ trở lai thì hắn cũng vui vẻ trở lại bộ dạng như mọi ngày.

“Nếu như chính đạo là thiện ma đạo là ác vậy thì mai sau ta sẽ ngã vào ma đạo để làm tức c·hết huynh, hì, hì.” Lâm Thủy sau khi nghe Lâm Sơn giải thích ngắn gọn sự khác nhau giữa chính và tà thì vui vẻ trêu chọc lại ca ca của mình.

“Ha, Ha, Ha …” Lâm Sơn nghe thấy thế thì bật cười. “Chừng nào ta còn sống ở trên đời thì muội đừng mơ đến cái ngày muội ngã vào ma đạo.”

“Vậy thì ta sẽ đợi đến khi huynh c·hết, huynh c·hết rồi ta sẽ ngã vào ma đạo ngay, không những thế ta sẽ còn làm tông chủ hoặc thậm chí là ma đạo giáo chủ cho huynh c·hết cũng không yên lòng, hì, hì.” Lâm Thủy nghe Lâm Sơn hắn nói vậy thì lại trêu trọc hắn tiếp.

“Ha, Ha, Ha, …” Lâm Sơn nghe nàng nói xong thì lại một lần nữa bật cười. “Với tính cách của muội đến cả con kiến cũng không nỡ g·iết vậy thì còn có thể hại ai, nếu mà muội mà làm được đến ma đạo tông chủ chứ đừng nói là giáo chủ thì ta c·hết cũng yên lòng."

“Huynh khinh thường ta đúng không.” Lâm Thủy vốn là người đi trêu trước nay bị Lâm Sơn đáp lại vài câu đã bực bội, phồng má, bĩu môi, nhưng lúc này khi nàng bực bội nó không khiến cho người khác cảm thấy khó chịu mà ngược lại còn thấy nàng đáng yêu là đằng khác. “Đã thế ta sẽ không làm ma đạo tông chủ nữa mà ta sẽ làm ma đạo giáo chủ cho huynh đến c·hết cũng không yên lòng.”

“Ha, Ha, được, được, đi về thôi.” Lâm Sơn nghe Lâm Thủy nói thế cũng biết nên dừng lại không đôi co với nàng nữa mà đưa nàng về.

Buổi tối, tại nhà ngục.

Sau khi buổi trò chuyện giữa hắn và anh em nhà Lâm Sơn kết thúc, hai anh em họ ra về hắn lại tiếp tục tọa thiền, phải đến tận buổi tối sau khi hắn xả thiền ra lúc này ảnh hưởng mị lực của nữ nhân đấy đối với hắn mới kết thúc, ròng rã gần một ngày trời hắn mới trở lại bình thường được, nếu không nhờ cái ý chí này của hắn có lẽ trong buổi trò chuyện cùng hai huynh muội nhà họ Lâm, đến cả cư xử hắn cũng chẳng bình thường được mất.

Và sau khi ảnh hưởng kết thúc mọi thứ hắn đã kiểm tra và trở lại bình thường như cũ, lúc này hắn mới tự hỏi nếu như hắn chỉ gặp mặt cùng tiếp xúc qua với nữ nhân đấy mà đã như thế này rồi, không biết những người của đội tuần tra kia đã tỉnh hay chưa bởi vì không như hắn họ là những người trực tiếp trúng mị trận mà hắn cũng chẳng phải người thiết kế trận pháp nên nào biết mị trận đấy có uy lực gì tác dụng ra sao.

“Tiểu đệ tỉnh rồi à?” Đang đứng dậy vươn người Minh Triết sau cả một ngày dài tu luyện thì liền nghe thấy âm thanh của một ngươi phụ nữ đang đứng ở trước cửa phòng giam của hắn.

Thấy vậy hắn liền hỏi: “Ngươi là ai? Những người cai ngục kia ở đâu rồi?” Ánh mắt cùng khuôn mặt thì vẫn điềm nhiên như vậy nhưng lúc này kết hợp với lời nói, ánh mắt của hắn bây giờ sắc bén chẳng khác gì một con dao cả.

“Ha, Ha, bình tĩnh nào.” Sau khi nhìn thấy ánh mắt của hắn nữ nhân kia bật cười rồi nói.

“Cạch, cạch, kéttttttttt.”

Ngay sau cái bật cười của người nữ nhân đấy là một âm thanh nghe thôi đã thấy chói lỗ tai vang lên.

Cánh cửa phòng giam của hắn đã được nữ nhân kia mở ra nhưng hắn vẫn đứng lặng ở yên trong phòng không nói gì, ánh mắt cùng gương mặt thì vẫn vậy như chẳng hề thay đổi.

“Ngươi có vẻ không sợ ta sẽ làm gì đối với ngươi nhỉ?” Thấy ánh mắt của hắn vẫn vậy nữ nhân kia trêu trọc nói.

Nghe vậy hắn liền đáp lại:

“Tại sao ta phải sợ hãi với tu vi của ngươi nếu muốn g·iết ta thì đã g·iết rồi.”

“Ồ, tự tin vậy, nhỡ đâu ta là giặc thì sao?” Nữ nhân kia nghe hắn đáp vậy thì có chút hứng thú nói.

“Ngươi không thể là giặc được.” Hắn nghe nàng nói vậy thì liền lắc đầu điềm nhiên nói như thể hắn đã biết hết mọi chuyện rồi vậy.

“Nói ta xem tại sao?” Môi kéo lên thành nụ cười, vai tựa vào cửa, ánh mắt khóa chặt đang đứng yên trong bóng tối Minh Triết nàng hỏi lại.

Căn phòng hắn lúc này đang bốc đầy mùi h·ôi t·hối của hai xuất thức ăn mà hắn không ăn đã được để từ sáng đến chiều, mặc dù hắn đã nhận ra điều đấy từ lúc tọa thiền rồi nhưng bây giờ mùi thối lại bốc lên một lần nữa ngay khi hai người nói chuyện nhưng không để ý đến điều đấy hắn vẫn điềm nhiên nói với nàng:

“Vì nếu ngươi là giặc thì làm sao vào được đây để đôi co với ta.”

Chương 106: Thoát Khỏi Ảnh Hưởng