Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 107: Kẻ Vô Cảm

Chương 107: Kẻ Vô Cảm


“Ha, Ha, Ha, …”

Nữ nhân kia nghe câu trả lời của hắn xong thì liền hiểu ý bật cười, sau một hồi cười nàng mới ngừng lại được, lau đi giọt nước mắt.

“Tiểu tử ngươi cũng là một cái người tinh ý đấy, thôi đi nào ta có nhiệm vụ là phải trông chừng ngươi thế nên đi thôi kẻo muộn.”

“Đi đâu?” Minh Triết hỏi lại.

“Đi làm việc chứ còn đi đâu nữa, ngươi đang ở trong tù thì phải làm việc chứ còn gì nữa đây cũng có phải là chuyến đi nghỉ mát đâu, mà ngươi nếu không ăn thì cũng dọn đống thức ăn kia đi.” Nhìn xuống hai xuất ăn bây giờ đang bốc mùi lên khắp phòng giam của Minh Triết nàng mới nói sau đó liền quay đi.

Minh Triết hắn nghe vậy thì liền chậm rãi đi tới bê hai xuất ăn lên sau đó liền đi theo nàng.

“Sáng nay khi ta nhìn thực đơn là ta biết ngay mấy món này là các ngươi không ăn được mà, tuy ta từng nhìn thấy mấy tiểu tử lì lợm nhưng ngươi cũng gọi là lì lợm nhất đấy, dám bỏ bữa cả ngày chỉ vì mùi nó không thơm, mà thôi cũng chẳng quan trọng đi thôi.”

“Đây ngươi bỏ đồ ăn thừa vào trong này.” Đi đến một cái thùng to nàng dừng lại rồi nói tay chỉ chỉ vào.

Hắn thấy thế thì cũng đi tới bỏ hết đống đồ ăn thừa vào trong cái thùng đấy, thấy hắn đã bỏ xong rồi thì nàng mới nói:

“Lần sau, nếu như ngươi không ăn thì cứ để ở ngoài cửa những cai ngục sẽ biết rồi đến đổ đi cho chứ đừng để ở trong phòng.”

“Vâng thưa sư tỷ.” Minh Triết hắn nghe vậy rồi đáp, không khí ngay sau tiếng vâng đấy dần trở nên im lặng.

“Thưa sư tỷ, không biết công việc của đệ làm là gì mà phải đi xa đến thế này?” Đi được một đoạn Minh Triết hắn bất ngờ hỏi phá tan bầu không khí vốn đang yên lặng.

Ngữ khí cùng giọng nói của hắn thì vẫn vậy, cả khuôn mặt cũng vẫn chẳng thay đổi gì cả, nhưng nếu ai tinh ý để ý kỹ thì sẽ thấy bước chân của hắn bỗng chậm đi rồi.

Đây không phải vì hắn lo lắng đối phương sẽ làm gì với mình, mà là vì hắn có chút nghi ngờ, bởi vì ở khu vực gần đây gần như là chẳng có một bóng người nào cả, càng đi theo nàng thì những người xung quanh lại càng ít đi đấy là lý do vì sao hắn nghi ngờ, còn vì sao hắn không lo lắng đối phương sẽ làm gì mình thì hắn đã nói ở trên rồi hắn không bao giờ mâu thuẫn với chính mình cả, bởi vì lấy tu vi của nàng nếu muốn g·i·ế·t hắn ở trong tình cảnh đang đeo còng hoặc là tháo còng đấy là chuyện của một cái nhấc tay nếu nàng muốn làm thì đã làm từ nãy rồi chứ không phải là đợi đến tận bây giờ.

Còn trường hợp nàng là nội gián hay là đồng bọn của hai tên trúc cơ kia cũng không thể xảy ra bởi vì không có chuyện Ngự Lang tông sẽ không biết được ai là đệ tử bình thường ai là nội gián được, mà nếu đã biết thì làm gì có chuyện là họ sẽ cử một tên nội gián đi để giám sát hắn bởi vì hắn là đệ tử của một vị trưởng lão nếu hắn có chuyện gì thì dù muốn hay không muốn sư phụ của hắn với tông môn sẽ có lục đục ngay, còn trường hợp cuối người ta đã biết rồi nhưng vẫn cố tình làm thế để gây ra lục đục cho môn phái, trường hợp đấy thì hắn cũng chịu, vì lấy tu vi của hắn cũng chẳng chạy được, chỉ có thể phó mạng cho trời thôi, thế nên hắn mới không lo lắng.

Nữ nhân kia nghe vậy liền quay lại thấy bộ pháp của Minh Triết có chút chậm lại sau câu hỏi đấy nàng liền cười rồi nói:

“Tiểu đệ không cần phải lo lắng, sư tỷ không cắn ngươi đâu cứ đi theo tỷ là được.” Nói xong câu đó nàng liền quay lưng tiếp tục đi mà chẳng hề giải thích gì nhiều, không khí lại một lần nữa rơi vào im lặng.

Sở dĩ nàng nói như vậy là bởi vì nàng nhìn thấy bộ pháp của hắn có chút chậm lại thế nên mới nghĩ hắn đang lo lắng, chứ thực tế nàng có biết hắn đang nghĩ gì trong đầu đâu.

Một lúc sau khi đưa hắn đến một cánh cửa nàng dừng lại, sau khi làm một vài thủ pháp cánh cửa khổng lồ đấy mở ra và đập vào mắt hắn bây giờ là một vườn, một vườn dược thảo khổng lồ, vô số linh thảo, thiên mộc, âm thảo được trồng ở trong khu vườn này.

Cái mùi của dược thảo ngay sau khi cánh cửa đấy được mở ra xông tới, xộc thẳng vào mũi của hắn.

“Bịch.”

Bước tới một cái cây một chân hắn quỳ xuống, một tay bốc một nắm đất lên nắm nắm, ngửi ngửi, cảm nhân nhưng kỳ lạ ở chỗ là đất ở đây tốt đến một cách lạ thường đến cả hắn còn phải ngạc nhiên, sau khi cầm lên với kinh nghiệm của hắn, hắn có thể chắc chắn là đây hoàn toàn là đất tự nhiên không thể nào có cái gì khác.

Thả đất xuống chỗ cũ hắn lại đứng lên phủi đi chút bụi còn dính ở đầu gối hắn lúc này mới quanh lưng lại hỏi:

“Thưa sư tỷ, tại sao đất ở đây lại tốt như vậy?”

Nữ nhân kia lúc này lưng đang tựa vào cửa quan sát toàn bộ mọi việc, nghe hắn nói thì liền đáp:

“Sư đệ à, cứ gọi ta là sư tỷ được rồi không cần phải thêm câu thưa nữa đâu, ta cũng không quen lắm, còn vì sao mà đất ở đây lại tốt đến vậy là vì mấy cái sợi xích đấy.”

“Mong sư tỷ giảng giải rõ hơn.” Minh Triết hắn nghe vậy thì liền hành lễ nói.

“Nói chuyện với ta thì bỏ mấy cái vụ lễ nghi đi.” Sau khi nghe hắn nói xong thì nàng đáp, chậm rãi đi tới chỗ hắn cúi người xuống nhặt một nhúm đất lên để nó thật gọn gàng ở trong lòng bàn tay.

“Đệ có biết vì sao đây chỉ là một nhúm đất bình thường mà lại có nhiều năng lượng thế này không?”

Hắn nghe nàng nói vậy thì cũng chẳng nói gì chỉ im lặng như muốn nghe, nữ nhân kia cũng không để ý nhiều mà nói tiếp:

“Sở dĩ trong đất có nhiều năng lượng như vậy là do những cái xiềng xích này mang lại.” Nói đến đây nàng ngưng lại ngó lên nhìn sắc mặt của Minh Triết nhưng vẫn như cũ nàng chẳng thể tìm được gì, sau đó nàng mới nói tiếp.

“Như những gì đệ đã biết những cái xiềng xích này khi mà bị khóa vào sẽ khiến cho đệ không thể sử dụng được khí, không thể tu luyện được, hơn nữa năng lượng trong người còn bị hạn chế.”

“Nhưng qua một thời gian dài chúng ta thấy như vậy là quá phí phạm bởi vì năng lượng vẫn luôn được sản xuất mà không ai sử dụng cả thế nên chúng ta mới cải tiến, chế ra một loại còng mới cao cấp hơn có thể hút năng lượng của những người đang đeo nó rồi chuyển qua nơi khác.”

“Một loại khóa mới sao.” Minh Triết hắn nghe đến đây thì trong lòng cũng có chút ấn tượng, vì kiếp trước hắn cũng chẳng nghiên cứu về mảng này thế nên hắn cũng không biết nhưng không ngờ họ lại nghĩ ra được như thế này, đúng là sóng sau đè sóng trước.

Không biết Minh Triết đang nghĩ gì trong lòng nhưng nữ nhân ấy lại nói tiếp “Nhưng đệ không phải lo vì cái khóa này chỉ được dùng từ tầng hai trở xuống thôi còn đối với những người ở tầng một tông ta vẫn dùng loại khóa cũ.”

Sau khi nàng nói xong nhìn thấy sắc mặt của Minh Triết vẫn điềm nhiên như vậy thì bĩu môi nói:

“Đệ đúng là tên vô cảm, những tiểu tử cùng với những tiểu cô nương lúc trước được ta dẫn vào đây ai nấy nghe xong câu chuyện này dù là đứa cứng rắn nhất nghe xong cũng phải mủi lòng, còn đệ thì sao, đệ không thấy thương cho họ khi làm những cục pin di động à.”

“Chẳng phải đấy là lý do tông ta còn giữ cho họ sống sao.” Hắn nghe vậy thì đáp lại.

Chương 107: Kẻ Vô Cảm