Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vạn Cổ
Unknown
Chương 108: Sư Đệ Kỳ Lạ
“Ha, Ha, Ha, Ha, Ha, Ha, Ha, Ha, Ha…” Nàng sau khi nghe hắn nói xong thì liền ôm bụng bật cười.
“Sư đệ, đệ là sinh ra không hợp rồi, sinh ra không hợp rồi, ha, ha, ha, …”
“Trời ạ, ha, ha, nếu đệ mà sinh ra ở một tông môn ma đạo thì với tính cách của đệ chỉ cần không c·hết sớm hay muộn mai sau cũng sẽ là một phương ma đạo cự đầu.” Nghe nàng vừa cười vừa nói như muốn trêu trọc hắn hắn cũng chẳng đáp lại mà chỉ đứng lặng ở đấy.
Sau một lúc cười nàng ngừng lại thấy hắn vẫn đứng lặng thì nói:
“Sư đệ tha thứ cho ta, tha thứ cho ta, ta thất lễ quá, mong sư đệ cũng đừng vì việc này mà tức giận ta, vì xưa nay tính ta nó vốn kì lạ thế mà, nên sư đệ xin đừng ghi hận đối với ta.”
Sau khi nói xong thì nàng vứt cho hắn một chiếc nhẫn màu bạc.
“Trong đấy có hơn một nghìn viên hạt giống, nhiệm vụ của đệ là rải hết đống hạt giống này trong suốt quãng thời gian chịu phạt, xong việc đệ có thể giữ luôn chiếc nhẫn cũng được cứ coi đây là một món quà của ta đối với đệ, khu đất trống ở đằng kia.” Nói rồi nàng chỉ chỉ tay đến một khu đất không có trồng bất kỳ thứ gì trên đấy.
“Còn về việc học tập thì đệ không phải lo lắng vì nếu đệ đọc giáo trình thì sẽ biết là phải còn hơn một tháng nữa bí cảnh để thu ngự thú mới mở cửa ra cơ, còn bây giờ ta nghĩ là họ chỉ đang học về các loài sói thôi, cái này ta nghĩ đối với đệ không phải vấn đề lớn, mà thôi làm đi, ta sẽ để mắt đến đệ đấy.”
“Đa tạ sư tỷ.” Nghe nàng nói xong, hai tay ôm quyền hắn lại hướng ra khu đất trống.
Đứng lặng người quan sát Minh Triết một lúc, trong lúc hắn đang tập trung làm việc nàng hóa thành một luồng khói bay đi luôn.
Cùng lúc này ở trong phòng làm việc của lục trưởng lão, một đống tài liệu về một cậu nhóc đang được xếp trên mặt bàn và cậu nhóc đấy không ai khác đó chính là Minh Triết.
“Mười lăm tuổi gia nhập tông môn, bái vài môn hạ của Nghiêm trưởng lão, cùng năm ấy c·hết cả cha lẫn mẹ, cả cô người hầu thanh mai trúc mã cũng c·hết luôn, bị kẻ thù á·m s·át chột một con mắt, dung mạo vốn đang tuấn tú sau một đêm lại trở thành một con quái vật, Tuấn Hào ơi là Tuấn Hào có vẻ như đây là một năm không suôn sẻ của tiểu tử ngươi rồi.” Sau khi đọc xong hồ sơ của Minh Triết thì nàng tổng kết một câu như vậy.
Lục trưởng lão Hoa Lan là em gái ruột của ngũ trưởng lão, hai người có thể nói là có rất nhiều cái cùng, cùng mẹ, cùng cha, cùng bái vào Ngự Lang tông, cùng cưới chồng chung một ngày, nhưng khác với ngũ trưởng lão bây giờ con đàn cháu đống, chồng của lục trưởng lão đ·ã c·hết từ lâu rồi họ thậm chí còn chẳng có với nhau nổi một mụn con, tuy cùng một cha một mẹ mà ra nhưng do khác biệt tính cách thế nên hiện tại thì chị của nàng tức ngũ trưởng lão được quản lý dược đường còn nàng được giao cho quản lý nhà ngục của tông môn và nàng đang làm rất tốt việc đó.
“G·i·ế·t hai tên sát thủ mặt không đổi sắc, thiên hạ đều chứng kiến sau khi bị hai tên trúc cơ cảnh đánh bay vẫn vác dao đuổi theo được, chẳng biết là tiểu tử ngươi là ngu hay khôn nữa, nhưng sau khi g·iết người mà mặt vẫn không đổi sắc thì đúng là trời sinh kẻ g·iết người rồi, Nghiêm huynh ơi, Nghiêm huynh à thu đệ tử như vậy tính huynh vẫn kỳ lạ như ngày trước nhỉ.” Vừa đọc hồ sơ về sự kiện đêm ngày hôm đó nàng vừa nói.
“Không chỉ là trời sinh kẻ g·iết người mà lại còn là một tên vô cảm nữa.” Nữ nhân kia sau khi hóa thành một làn khói rồi biến mất bây giờ nàng lại xuất hiện tại đây.
“Ồ, Vĩnh Hoa sao con lại ở đây.” Lục trưởng lão sau khi thấy nữ nhân ấy từ một làn khói hóa thành hình người thì cũng không bât ngờ gì lắm nói.
“Ở bên kia chán quá con muốn qua đây thăm sư phụ một chút.” Vĩnh Hoa nghe vậy thì cười rồi nói, nàng của bây giờ cười xinh như hoa khác hoàn toàn với điệu cười ban nãy đối với Minh Triết.
“Đây cầm lấy, cô gái nhỏ con bắt đầu giống sư huynh của con rồi đấy.” Như hiểu nàng đang muốn gì, chẳng biết cái hộp trong tay của lục trưởng lão từ đâu xuất hiện ném cho Vĩnh Hoa nàng.
“Đa tạ sư phụ, nhưng con làm sao lại giống sư huynh được, con vẫn mãi là một cô gái nhỏ trong lòng sư phụ mà thôi, hì, hì.” Bắt lấy cái hộp nụ cười của nàng càng tươi hơn rồi nói.
“Chỉ được cái dẻo miệng, nhớ để ý kỹ tiểu tử kia dù sao ta cũng đã được người ta nhờ vả rồi, còn nữa sau khi tiểu tử kia xong việc nhớ gọi nó về đây.” Căn dặn chút Vĩnh Hoa rồi nàng lại tiếp tục làm việc.
“Vâng thưa sư phụ.” Cười tươi như hoa Vĩnh Hoa sau khi nghe xong lục trưởng lão căn dặn thì lại biến thành một làn khói rồi biến mất.
Sau một lúc nàng lại biến về nơi mà Minh Triết đang làm việc, thấy nàng đến hắn cũng không hỏi không lưu tâm nhiều chỉ duy trì một chút cảnh giác rồi tiếp tục làm việc.
“Tuấn Hào sư đệ làm việc chăm chỉ thật.” Nhìn thấy ánh mắt của Minh Triết khi nàng trở lại khiến cho nàng muốn trêu trọc hắn một chút, một cánh tay của nàng đang từ bình thường hóa thành một luồng khói trắng tiến tới cuốn chặt, khóa cứng lại đang làm việc Minh Triết.
“Sư đệ thành thật một chút đi, trong lúc sư tỷ đi có nhớ sư tỷ không?” Đang làm việc bình thường thì bị khóa cứng, hai tay, hai chân không thể cử động được nhưng hắn cũng không hoảng cứ lặng yên, khuôn mặt vẫn điềm nhiên như chẳng hề có chuyện gì.
Một lúc sau nàng có vẻ nhàm chán, thả hắn ra để hắn tiếp tục làm việc.
“Đa tạ sư tỷ.” Sau khi được nàng thả ra hai tay hắn ôm quyền hướng về nàng rồi lại tiếp tục làm việc tiếp.
“Sư đệ ngươi thật là nhàm chán đấy, có muốn ta chữa cho ngươi khuôn mặt không vì nhìn bây giờ nó xấu lắm.”
“Đa tạ sư tỷ, nhưng đối với tiểu đệ điều này cũng không quan trong lắm, nếu có linh thạch về sau ắt sẽ đi chữa sau, còn bây giờ tiểu đệ chỉ mong hoàn thành những thứ cần hoàn thành để sớm có thể tu luyện.” Nghe nàng nói vậy hắn khách khí đáp lại.
“Tại sao đệ lại phải tu hành? Chẳng phải tu vi của đệ đang là tẩy trần cảnh ngũ giai sao?” Vốn đang ngồi chơi ở một hàng ghế, lúc này Vĩnh Hoa nàng đã hóa thành một làn khói xuất hiện trước mặt Minh Triết, kỳ lạ là nàng bây giờ không có thân, không nói đúng hơn là bây giờ thân nàng đang là khói chỉ để lộ mỗi cái đầu lơ lửng trước mặt Minh Triết, hai mắt giao nhau, nếu người ta nói ánh mắt là cửa sổ tâm hồn thì lúc này ánh mắt của nàng như muốn nhìn thấu tâm can của hắn vậy.
Nhưng không như những gì nàng mong đợi ánh mắt của hắn vẫn vậy mặc cho nàng bằng cách nào đó đã nhìn thấu tu vi của hắn, nhịp tim, cơ thể, mọi thứ hắn vẫn luôn duy trì ở một mức độ ổn định.
“Tiểu sư đệ sao không nói gì thế đang nghĩ làm sao để đối đáp lại à?” Thấy hắn không nói lời gì nàng lại một lần nữa lên tiếng, lúc này làn khói xung quanh đây đã quấn quanh người Minh Triết giống như một con rắn khổng lồ đang quấn một con người rồi.
“Mà tiểu sư đệ ngươi kỳ lạ lắm nhé, rõ ràng hai mắt đều có thể nhìn được mà tại sao lại làm cái trò nhắm một mắt mở một mắt vậy?”